Khương Tư lấy ra khẩu súng vừa đổi được: "Đổi với chú Lư, đồ dự trữ trong nhà chú ấy đều bị lũ chuột phá hoại hết rồi, Nữu Nữu sốt cao, chú ấy lại bị chuột cắn, bất đắc dĩ mới phải mang súng đến nhà chúng ta để đổi.
"
Bà nội vui mừng vì trong nhà có súng, khả năng tự vệ mạnh hơn, nhưng lại thở dài: "Lư Chí Phong đưa súng cho chúng ta rồi, mang nhiều lương thực như vậy về, không biết ông ấy và Nữu Nữu có sống sót được không.
"
Khương Thành Võ biết một số chuyện nội bộ của kiểm lâm, nói: "Mỗi năm bắt được vài kẻ săn trộm thú rừng, ông ta có thể tích trữ được không ít súng săn, không cần quá lo lắng, ông ta đã dám đổi, chắc chắn là vẫn còn át chủ bài chưa lật, chúng ta kết giao với ông ta, không có hại gì.
"
Bà nội thở phào nhẹ nhõm gật đầu, "Vậy thì tốt", rồi lại hỏi: "Nhiều đồ như vậy, mang thẳng qua như thế này sẽ bị người ta nhìn thấy mất?".
Khương Tư nói: "Con đã đồng ý với Lư Chí Phong, đợi bầy chuột đi qua, tối nay chú ấy sẽ đến lấy đồ, cha cứ đưa cho chú ấy một gùi trước, phủ lên trên ít củi, chắc là không sao đâu".
"Vậy thì nhất định phải chú ý an toàn đấy".
"Vâng.
"
Khương Thành Võ đến tháp canh nơi Lư Chí Phong và Nữu Nữu đang ở, thang sắt đã được Lư Chí Phong cất đi.
Khương Thành Võ lắc chuông vài cái, từ từ tháp canh rỗng ruột hạ xuống một chiếc giỏ chắc chắn, Lư Chí Phong bảo Khương Thành Võ bỏ đồ vào giỏ, rồi tự mình kéo lên.
Lư Chí Phong toàn thân rã rời, xoay dây thừng cũng không có sức, Nữu Nữu từ trên giường lò xo xuống, dùng hết sức lực giúp cha.
Gạt bỏ lớp cỏ bên trên, một giỏ đầy ắp vật tư dần lộ ra, hai cha con đều nở nụ cười vui mừng.
Trên đường trở về, Khương Thành Võ lại bị mấy thanh niên chặn đường.
Đều là những gương mặt xa lạ trong làng, ước chừng là những người từ thành phố chạy nạn đến làng bọn họ.
Gã đàn ông dẫn đầu cao to lực lưỡng, giơ con dao phay lên, hung hăng nói với những người khác: "Ông già này mặt mày hớn hở thế kia, trong nhà nhất định có rất nhiều vật tư, tóm lấy ông ta, bắt người nhà đưa đồ ra đây".
Mấy gã đàn ông còn lại, nhìn là biết ngày thường hiền lành, bị dồn đến đường cùng mới tụ tập đi cướp bóc, ngập ngừng nhìn Khương Thành Võ một cái, còn nói một câu: "Xin lỗi ông.
"
Ai cũng muốn sống sót thôi.
Khương Thành Võ bình tĩnh móc súng ra, tất cả bọn chúng đều sợ hãi lùi lại một bước, định bỏ chạy thì gã đàn ông cầm đầu tức giận quát: "Súng đồ chơi mà cũng sợ! Xông lên cho tao!".
Khương Thành Võ không muốn lãng phí đạn dược, nhưng Khương Tư đã dặn dò, phải nhanh chóng đảm bảo an toàn cho bản thân, không thể vì biết chút võ nghệ mà lơ là.
Khương Thành Võ giơ súng lên, chĩa vào giữa hai lông mày của gã đàn ông cầm đầu, "Cho các người một cơ hội cuối cùng, cút!"
Họng súng đen ngòm, nhìn giống hệt súng thật, gã đàn ông cầm đầu giật thót tim, nhưng vẫn không tin một ông lão tùy tiện lại có thể rút súng ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...