Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Sự tình thẩm vấn, Hàn Vân Tịch không trải qua, nếu Mục đại tướng quân đều đã thẩm vấn qua, nàng nghĩ cho dù nàng thẩm vấn lại một lần nữa cũng vô dụng.
Nếu đã xác định là nội gian, như thế chỉ có thể tìm chứng cứ.
Nhìn thoáng qua danh sách trong tay, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, "Đi thôi, trước ta muốn lục soát một lần, có lẽ sẽ có dấu vết gì để lại."
Chỉ cần trong tướng quân phủ còn sót lại một ít độc dược, nàng nhất định có thể tìm ra.
Hàn Vân Tịch trước tiên kiểm tra tất cả các đồ vật trong phòng Mục Thanh Võ, bao gồm mấy vại lá trà được đưa về từ quân doanh.
Sau đó, Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ dẫn đường, bọn họ trước đi hỏa phòng (nhà bếp), đồ ăn trong tướng quân phủ đều được xuất ra từ nơi này, đây là nơi có hiềm nghi lớn nhất.
Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ nguyên tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ điều tra khá lâu, lại không nghĩ rằng nàng chỉ đi một vòng quanh hỏa phòng, liền đi ra.
"Không có." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
"Tần Vương phi, ngươi xác định?" Mục đại tướng quân với vẻ mặt hoài nghi.
"Trăm phần trăm khẳng định, đi thôi, đi phòng chứa nước (phòng giặt) nhìn xem." Hàn Vân Tịch rất tự tin.
Tuy rằng không thể tin nổi, nhưng là, từ sau khi chứng kiến qua kỹ năng giải độc của Hàn Vân Tịch, Mục đại tướng quân không muốn tin cũng phải tin, Mục Thanh Võ cơ bản là không nghi ngờ Hàn Vân Tịch, nếu hỏi hắn vì cái gì, hắn chỉ có thể nói hắn sẽ không đi hoài nghi người đã cứu mạng mình.
Tầm quan trọng của phòng chứa nước không phân cao thấp với hỏa phòng, Hàn Vân Tịch khởi động hệ thống rà quét, đi một vòng rồi, thậm chí ngay cả ba cái giếng trong viện đều nghiêm túc kiểm tra một lần.
Đáng tiếc, phòng chứa nước cũng không có thu hoạch gì, sau đó bọn họ lại đi đến nơi ở của những người có tên trong danh sách hiềm nghi, thậm chí lục hết tất cả vật phẩm đều điều tra một phen, tất cả mấy gian nhà ở đều đi qua một lần.

Hàn Vân Tịch đang muốn ra cửa, liền nhìn đến Mục Lưu Nguyệt đang nghênh diện đi tới.
Nàng ta lạnh lùng đánh giá Hàn Vân Tịch, bên môi ngậm một tia cười khinh thường.
"Làm càn, nhìn thấy Tần Vương phi không biết hành lễ sao? Còn thất thần làm gì?" Đại tướng quân quở mắng.
Mục Lưu Nguyệt lúc này mới không tình nguyện hành lễ, nhưng mà, châm chọc bên môi cũng không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm rõ ràng, Hàn Vân Tịch tới điều tra nội gian hạ độc, nàng ta một khi biết chuyện này liền cảm thấy thật buồn cười.
Nữ nhân này bất quá cũng có y thuật lợi hại, cứu ca ca cùng Thái tử thì như thế nào, sau khi được người khen vài câu, nàng thật đúng là cho rằng chính mình rất lợi hại, nên mọi thứ cũng sẽ lợi hại sao?

Hôm nay Mục Lưu Nguyệt vốn là muốn ra cửa, nhưng khi nghe nói Hàn Vân Tịch tới liền cố ý chờ.
"Tần Vương phi, ngươi lợi hại như vậy, nhất định là đã tìm được manh mối gì đi?" Mục Lưu Nguyệt cười lạnh hỏi.
Hỏa phòng, phòng chứa nước cũng chưa tìm được gì, hiện giờ chỉ còn lại thiền viện này, tuy rằng giọng điệu của Mục Lưu Nguyệt có chút chanh chua, nhưng, Mục đại tướng quân cùng thiếu tướng quân cũng muốn biết kết quả nha.
Mục Thanh Võ hung tợn trừng mắt nhìn Mục Lưu Nguyệt liếc mắt một cái, ngược lại đối Hàn Vân Tịch nói, "Vương Phi nương nương, như thế nào?"
"Không có." Hàn Vân Tịch đặc biệt thản nhiên, nàng đã nói trước chỉ là tới điều tra mà thôi, cũng không cam đoan qua nhất định có thể tìm được manh mối, không có chính là không có, có gì mà phải ngượng ngùng.
Nhưng mà, Mục Lưu Nguyệt lại nở nụ cười ha hả, ngay sau đó lập tức che miệng lại, "Tần Vương phi, ta không phải chê cười ngươi đâu, ngươi đừng hiểu lầm."
Hàn Vân Tịch bên môi nổi lên một tia cười lạnh, cũng chưa từng liếc nhìn nàng ta một cái, nàng không thèm để ý, đi thẳng ra bên ngoài.
Người vừa đi ra, Mục Thanh Võ liền một phen lôi kéo Mục Lưu Nguyệt, lạnh giọng, "Nha đầu thúi, ngươi đủ rồi! Nơi này không có việc của ngươi, quay về nơi ngươi đã chạy đến!"
Mục Lưu Nguyệt hung hăng ném tay hắn ra, cố ý hướng bên ngoài kêu, "Như thế nào, người cười cũng không được phép a! Có bản lĩnh thì khiến cho người tâm phục khẩu phục, không có bản lĩnh thì tới phô trương thể hiện làm gì?"
Tiếng nói vừa dứt, Mục Thanh Võ liền bưng kín miệng nàng ta lại, ai ngờ, Mục Lưu Nguyệt một ngụm cắn tay Mục Thanh Võ, đẩy hắn ra, tiếp tục kêu lên, "Không có bản lĩnh mà còn sợ người ta nói nha?"
Tuy rằng, Hàn Vân Tịch đã đi xa, nhưng vẫn nghe được những lời này, khuôn mặt Mục đại tướng quân bồi ở một bên đều đã tái mét, đang muốn xoay người đi giáo huấn, lại bị Hàn Vân Tịch ngăn lại.
Nàng tự mình xoay người đi qua, thấy Hàn Vân Tịch tới, Mục Thanh Võ dùng sức một phen che lại miệng của Mục Lưu Nguyệt, giải thích nói, "Nha đầu này điên điên khùng khùng, nói mê sảng, Vương Phi nương nương đừng để ở trong lòng."
Mục Lưu Nguyệt dù sao cũng thân là muội tử của Mục Thanh Võ, là nữ nhi thân sinh của Mục tướng quân, Mục Thanh Võ tuy rằng đang cố giải thích, kỳ thật cũng là đang cầu tình giúp Mục Lưu Nguyệt, sợ Hàn Vân Tịch tức giận, trị Mục Lưu Nguyệt tội bất kính.
Mục Lưu Nguyệt dù tệ thế nào chăng nữa, chung quy vẫn là thân muội tử hắn, mà nàng cho dù tốt đến mấy, chung quy vẫn là người ngoài.
Điểm này, Hàn Vân Tịch đã nhìn thấu, hôm nay nếu nàng đã tới, đương nhiên sẽ không bởi vì Mục Lưu Nguyệt nói vài câu khó nghe, mà khiến Mục tướng quân phủ tan rã trong không vui.
Hơn nữa, trong lòng Hàn Vân Tịch biết rõ ràng, tuy rằng thân phận mình cao quý, nhưng, trong tay không có thực quyền nhất định, không thể đàn áp người.
Không có được sự tán thành hoàn toàn của Long Phi Dạ, danh vị Tần Vương phi đối nàng mà nói bất quá chỉ là một hư danh mà thôi, cho dù nàng đã cứu Thái tử thì như thế nào, ai sẽ chân chính tán thành nàng là Tần Vương phi?
Đừng nói đến Nghi thái phi, nếu hôm nay ở đây là Mộ Dung Uyển Như, Mục Lưu Nguyệt cho dù có nhiều bất mãn, cũng chưa chắc dám kiêu ngạo như thế.
Nếu không phải bởi vì nàng là ân cứu mạng, hai cha con Mục đại tướng quân cũng chưa chắc kính trọng nàng như thế.

Muốn sống mà có được địa vị, có tôn nghiêm, chung quy vẫn là phải dựa vào chính mình.
Hàn Vân Tịch phất phất tay, ý bảo Mục Thanh Võ buông tay.
Mục Thanh Võ có chút lo lắng, cảnh cáo Mục Lưu Nguyệt vài lần rồi mới buông tay, Mục Lưu Nguyệt không ngu ngốc, không đến mức tiếp tục làm trò nói năng lỗ mãng trước mắt Hàn Vân Tịch.
Nàng ta đứng trước mặt Hàn Vân Tịch, vẻ mặt tươi cười, thầm nghĩ, "Hàn Vân Tịch, cha ta cùng ca ca chung quy vẫn sẽ che chở ta, ngươi có thể làm gì ta đây? Cùng lắm thì lại bị phạt một hồi, bị đánh một hồi, bổn tiểu thư không sợ! Hôm nay bổn tiểu thư chính là muốn nhục nhã ngươi một phen."
Hàn Vân Tịch lạnh lùng nhìn Mục Lưu Nguyệt, thản nhiên cười, hỏi nói, "Mục Lưu Nguyệt, ngươi cảm thấy bổn vương phi sẽ tìm không ra hung thủ?"
"Lưu Nguyệt không dám, Tần Vương phi là người kỳ diệu, là người thần, thiên hạ không có sự tình gì làm khó được Tần Vương phi." Mục Lưu Nguyệt cố ý nói mỉa mai, ý châm chọc mười phần.
Một bên, sắc mặt Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ đều trắng bệch, Mục tướng quân thật sự nhịn không được, tức giận, "Mục Lưu Nguyệt, nơi này không có việc của ngươi, lăn!"
Lời này của Mục Lưu Nguyệt đã hoàn toàn chọc giận Hàn Vân Tịch, lần trước cũng khiến nàng ta ăn mấy roi của Mục tướng quân, coi như nàng may mắn, không nghĩ tới lần này nàng ta còn dám được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nàng nổi danh không có uy quyền, nên không muốn phát sinh thêm thị phi, Mục Lưu Nguyệt thật sự nghĩ rằng nàng dễ khi dễ vậy sao?
Hàn Vân Tịch ngăn Mục đại tướng quân lại, nhàn nhạt cười nói, "Mục Lưu Nguyệt, về chuyện nội gian, căn bản có dám đánh cuộc một hồi với bản Vương phi hay không? Ai thua......!cởi áo ngoài ra và chạy một vòng trên đường Huyền Vũ, như thế nào?"
Đặt cược, thật lớn!
Mục đại tướng quân cùng Mục Thanh Võ đều trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không thể tưởng được đường đường là Tần Vương phi cư nhiên sẽ nghĩ ra loại đặt cược này.
Mục Lưu Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền hưng phấn lên, sợ bị Hàn Vân Tịch giành trước, vội vàng nói, "Đương nhiên dám, ta đánh cuộc ngươi không tìm ra được nội gian!"
Đại tướng quân phủ tìm nội gian cũng đã tìm một tháng, bởi vì sự tình liên quan đến an toàn tính mạng ca ca, hoàng đế đã từng bí mật bày mưu đặt kế để vài vị mật thám Đại Lý Tự qua đây điều tra, đáng tiếc đều không có kết quả.
Mục Lưu Nguyệt cảm thấy ca ca đi nhờ Hàn Vân Tịch đến giúp đỡ, quả thực chính là đầu bị lừa đá (bị con lừa đá vào đầu), Hàn Vân Tịch tới, cũng bất quá là làm ra vẻ ta đây mà thôi.
Hiểu chút y thuật, liền thật sự cho rằng chính mình có khả năng nha? Thật là chê cười!
Nàng đương nhiên muốn đánh cuộc, đến lúc đó khiến Hàn Vân Tịch cởi quần áo chạy một vòng trên đường cái Huyền Vũ, làm ra sự tình mất mặt xấu hổ như vậy, đủ lý do để Tần Vương điện hạ hưu nàng!
Bởi vì là chỉ hôn, nếu chính phi vô tội mà chết, vị trí chính phi liền phải vĩnh viễn để trống, nhưng nếu như bởi vì chính phi phạm phải tam tòng tứ đức*, phạm phải sai lầm lớn, vậy thì sau khi hưu rớt chính phi, Tần Vương liền có thể lập chính phi như cũ!
{*Tam tòng tứ đức: 三从四德: Quy tắc của nữ tử ở thời cổ đại, theo đạo Khổng Tử.


Tam tòng: 1) tuân lệnh cha trước khi kết hôn; 2) sau khi lấy chồng phải nghe chồng; 3) nếu chồng qua đời phải nghe con trai.

Tứ đức: công-dung-ngôn-hạnh.

(Three Obediences and Four Virtues: in ancient china a woman was required to the rules, according to Confucian ethics: Three Obediences: 1) obey her father before marriage, 2) obey her husband during married life; 3) obey her sons in widowhood life.

Four Virtues: fidelity, physical charm, propriety in speech and efficiency in needle work.

Người dịch: Wattpad@Emily_Ton}
Mộ Dung Uyển Như ngóng trông Hàn Vân Tịch chết, mà Mục Lưu Nguyệt thì hận không thể khiến Hàn Vân Tịch bị hưu.
Thấy Mục Lưu Nguyệt tự tin như vậy, đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một mạt giảo hoạt, nghiêm túc nói, "Được, nếu bổn vương phi tìm ra nội gian, liền tính ngươi thua."
"Trong vòng một tháng, có dám hay không?" Mục Lưu Nguyệt khiêu khích nói, nàng đương nhiên muốn hạn chế thời gian.
Một tháng, tựa hồ có chút ngắn nha, nhưng mà, Hàn Vân Tịch vẫn vui vẻ đáp ứng, lần này, tìm ra nội gian là chuyện nhỏ, khiến vị đại tiểu thư này tâm phục khẩu phục mới là chuyện lớn!
Nàng như thế nào cũng phải tự mình giáo huấn thật tốt vị đại tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược này một chút, khiến nàng ta sau này nhìn thấy nàng thì lập tức tìm đường vòng mà đi!
"Nếu trong vòng một tháng ngươi không tìm ra nội gian, liền tính ngươi thua!" Mục Lưu Nguyệt chất vấn, muốn Hàn Vân Tịch trả lời khẳng định.
"Còn thỉnh Đại tướng quân làm chứng." Hàn Vân Tịch nhìn về phía vị đương gia Đại tướng quân phủ.
Tuy rằng, hôm nay đã đi một vòng mà cũng chưa điều tra ra điều gì, Mục tướng quân ít nhiều có chút mất mát, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, hắn vừa không muốn nữ nhi mất mặt, cũng không muốn Tần Vương phi mất mặt nha!
"Vương Phi nương nương, ta nghĩ đánh cuộc này vẫn là thôi đi, rốt cuộc chuyện nội gian......"
Ai ngờ, lời còn chưa dứt, Mục Lưu Nguyệt liền đánh gãy, "Cha, đây là Vương Phi nương nương chính mình nói muốn đánh cuộc, chúng ta không thể khiến Vương Phi nương nương mất hứng."
"Ngươi còn nói!" Mục đại tướng quân tức giận đến suýt nữa quất roi.
Mục Lưu Nguyệt không hề kiêng kị, lui ra sau một bước, lại khiêu khích nhìn Hàn Vân Tịch, sợ nàng hối hận.

"Đại tướng quân, đều nói quân vô hí ngôn*, bổn Vương phi tuy là nữ tử yếu đuối, tốt xấu cũng là chính phi Tần Vương, nói chuyện sao lại không có đạo lý?" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
*Quân vô hí ngôn: 君无戏言: vua không nói đùa.
Lời đều đã nói đến mức này, Hàn Vân Tịch đã bưng tôn uy Vương phi ra tới, chính là, Mục đại tướng quân lo lắng a, ai thắng ai thua hắn đều gánh không nổi.
"Vương Phi nương nương, ngươi hãy nhìn mặt lão thần......"
Lời còn chưa nói xong, ai ngờ Mục Thanh Võ một bên đã mở miệng, "Cha, Lưu Nguyệt đã tự mình đáp ứng, cũng không thể lại phạm thượng, lật lọng đi!"
Lời này của Mục Thanh Võ thực ngoài ý muốn của Hàn Vân Tịch, nhìn dáng vẻ của hắn dường như đã hết kiên nhẫn đối muội muội được nuông chiều này rồi, rất tốt, gia hỏa này không làm nàng thất vọng.
Mục đại tướng quân liếc mắt nhìn Mục Thanh Võ một cái, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, không có lựa chọn khác, chỉ có thể đáp ứng.
Vừa thấy cha gật đầu, đáy lòng Mục Lưu Nguyệt tràn ngập niềm vui, nàng gấp không chờ nổi nghĩ đến viết thư nói tin tức tốt này cho Trường Bình công chúa, khiến Trường Bình công chúa nhanh chóng quay về đế đô để xem trò vui.
Nhưng mà, Mục Lưu Nguyệt rất nhanh liền phát hiện, vui mừng của nàng đến quá sớm.
"Mục đại tướng quân, nếu ở quý phủ không tìm thấy dấu vết gì để lại, hiện giờ xem ra, chỉ có một biện pháp." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Lời này vừa ra, Mục Lưu Nguyệt liền nhíu mày nhìn qua, thấy ánh mắt Hàn Vân Tịch tự nhiên không quan tâm, nàng vô cớ có chút khẩn trương.
"Vương Phi nương nương thỉnh giảng." Mục đại tướng quân cũng khẩn trương.
"Tìm từ nguồn." Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
"Nguồn?" Mục Thanh Võ khó hiểu.
"Chính là nơi phát ra độc dược." Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói.
Vạn Độc Xà là một loại độc dược rất hiếm thấy, đây là hỗn hợp của mười loại Xà Độc độc nhất trên đời được tinh luyện thành.
Sở dĩ xưng là "Vạn Xà Độc", cũng không phải thật sự là từ một vạn nọc độc của xà độc phối chế thành, mà là bởi vì nọc độc của mười loại Xà Độc độc nhất có thể vượt qua một vạn nọc độc của rắn độc bình thường.
Chỉ cần tên này, đủ thấy trình độ khủng bố.
Muốn điều phối ra loại độc dược này, cũng không phải là sự tình đơn giản, không chỉ phải hiểu được tỉ lệ điều phối, hơn nữa, mấu chốt nhất chính là phải tìm đủ 10 loại rắn độc độc nhất, chiết xuất ra nọc độc của chúng.
Tuy rằng nói y-độc là chung một nhà, quá nhiều dược sẽ biến thành độc, một ít độc rất nhỏ có thể biến thành dược hiệu, nhưng mà, đây đều là tình huống đặc thù, y cùng độc vẫn có sự khác biệt rất nghiêm ngặt.
Nhưng là, mười loại Xà Độc này lại là trường hợp đặc biệt, chúng đều là kịch độc, cũng là thuốc hay được dùng để trị liệu một số bệnh hiếm thấy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui