Đoan Mộc Dao rốt cuộc phát hiện chính mình quả thực không chỉ là bị nhục nhã mà còn là tự mình tìm nhục nhã!
Hàn Vân Tịch căn bản không hề rời khỏi viện này, thậm chí ngay cả quỷ đả tường nàng cũng tìm được rồi, cố tình kéo dài thời gian, để nàng giống như cái vai hề chạy quanh sơn cốc.
"Hàn Vân Tịch, ngươi......! ngươi......" Đoan Mộc Dao vừa thẹn vừa bực, chỉ vào Hàn Vân Tịch, tức giận đến nói không nên lời, "Ngươi......!Ngươi gian lận! Ngươi xuất thân là thế gia y học quen thuộc với dược liệu, ta lại đối với dược liệu dốt đặc cán mai, cái này không công bằng! Ta không phục!"
Hàn Vân Tịch đã sớm biết vị công chúa này không có tín nhiệm gì, nàng nhìn về phía Dược quỷ đại nhân, "Dược quỷ đại nhân, ngươi phải đứng ra chủ trì công đạo nha."
Lúc này Dược quỷ đại nhân nhìn như thế nào cũng đều thấy Hàn Vân Tịch rất thuận mắt, hắn lên giọng âm dương quái khí cảnh cáo, "Ha ha, Trường Nhạc công chúa, trước khi tỷ thí là ngươi nói quy tắc rất công bằng, hiện tại ngươi muốn đổi ý, bản đại nhân sẽ rất không cao hứng."
Đoan Mộc Dao không biết trời cao đất dày, còn muốn tiếp tục tranh cãi, Đoan Mộc Bạch Diệp giữ nàng lại, gắt gao bóp chặt cổ tay nàng, thấp giọng, "Đủ rồi, đây không phải là nơi để hồ nháo."
Dược quỷ đại nhân tuy rằng âm dương quái khí, âm tình bất định, thậm chí thần thần thao thao (kỳ lạ khó hiểu), điên điên khùng khùng, nhưng hắn tuyệt đối không phải dễ trêu chọc, đã bị nhục nhã một phen, Đoan Mộc Bạch Diệp không nghĩ một lần nữa sẽ đánh cuộc với thanh danh của mình, càng không muốn làm cho sự việc rắc rối hơn.
Hoàng huynh cũng có chút tức giận, Đoan Mộc Dao trong lòng mặc dù có một trăm điều không vui, vẫn phải quay người đi, ngoan ngoãn từ trong ngực lấy thất tinh đông trùng hạ thảo ra tới.
Sau khi giao đồ vào trong tay hoàng huynh, nước mắt nàng lập tức tràn mi, liếc mắt oán hận nhìn Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch một cái, tức giận quay đầu chạy ra ngoài.
Hàn Vân Tịch, ta hận ngươi, lần sau ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!
Đoan Mộc Bạch Diệp đem thất tinh đông trùng hạ thảo giao cho Dược quỷ đại nhân, lạnh lùng nói, "Dược quỷ đại nhân, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, tại hạ nói được thì làm được."
Dược quỷ đại nhân vươn tay gầy trơ cả xương ra để lấy, ôm đồm cất vào trong áo đen, rất nhanh liền phát ra tiếng cười khanh khách quái dị, không hề để ý tới Đoan Mộc Bạch Diệp.
"Tần Vương, tương lai gặp lại." Đoan Mộc Bạch Diệp còn tính có chút phong độ, chắp hai tay thi lễ.
Tuy là nói với Long Phi Dạ, nhưng lại có mười phần ý vị cảnh cáo nhìn Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch, ngươi đúng là một nữ tử thú vị, đáng tiếc ngươi làm tổn thương Dao Dao, nhục nhã bổn Thái tử, ngươi tốt nhất đừng có ngày rơi vào trong tay của bổn Thái tử!
Hắn dứt lời, phất tay áo xoay người rời đi.
Cảnh cáo đáng sợ hơn nữa Hàn Vân Tịch cũng đều đã gặp qua, nàng mới không sợ, nói thầm một câu, "Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, đây nơi nào là có chút chịu thua nha?"
Dược quỷ đại nhân cất kỹ thất tinh đông trùng hạ thảo lại dùng giọng âm dương quái khí mà cười rộ lên, "Tần Vương phi, bản đại nhân thật sự rất khâm phục ngươi."
Hàn Vân Tịch lập tức sởn tóc gáy, theo bản năng trốn phía sau Long Phi Dạ, sự khâm phục của cái đồ quái vật này, nàng nhận không nổi.
Long Phi Dạ đưa lên độc cự mãng đan, lạnh lùng nhắc nhở, "Dược quỷ đại nhân, ngươi nên đem huyết sinh đan lấy ra đi."
Vừa nhìn đến Long Phi Dạ, Dược quỷ đại nhân lập tức thay đổi thái độ ngạo mạn, chậm rãi nói, "Chờ."
Nói xong, mới chậm rãi đi vào phòng trong để lấy, sau một lúc lâu, cuối cùng trở lại, mang ra một cái hộp gấm, chầm chậm mở ra.
Trong hộp nằm yên một viên đan dược nhỏ như viên đạn có màu đỏ như máu, tới gần còn ẩn ẩn có thể ngửi được mùi máu tươi.
Đây là huyết sinh đan mà Cố Bắc Nguyệt đã nói, hai mắt Hàn Vân Tịch lập tức như ánh sao, duỗi tay ra muốn lấy, ai ngờ Dược quỷ đại nhân lại vội vàng thu hồi lại, cười hắc hắc nói, "Tần Vương phi, ngươi nói cho ta biết quỷ đả tường ở nơi nào trong sân đi, thứ này sẽ lập tức thuộc về ngươi, như thế nào?"
Hàn Vân Tịch sửng sốt, đang muốn mở miệng, Long Phi Dạ đã lạnh giọng, "Cổ Thất Sát, chẳng lẽ ngươi cũng muốn đổi ý?"
"Bản đại nhân không nói chuyện cùng ngươi." Dược quỷ đại nhân cũng lạnh giọng, trở mặt còn nhanh hơn.
Hàn Vân Tịch lại nói, "Nếu ta không nói?"
Ách......
Ánh mắt Dược quỷ đại nhân trầm xuống, hiện lên sát ý trong loé mắt trước khi được dấu đi, hắn hít một hơi thật sâu, hai tay vẫn là dâng lên huyết sinh đan.
Hàn Vân Tịch sợ hắn đổi ý, vội vàng nhận lấy cho vào túi an toàn, sau đó, nàng hít một hơi thật sâu, vật quan trọng nhất rốt cuộc đã tới tay, bệnh của Long Thiên Mặc có thể tính đã được bảo toàn hơn phân nửa.
Đồ vật đã tới tay, bọn họ tự nhiên muốn nhanh chóng trở về, toàn bộ Đông Cung bên kia phỏng chừng đều đang sốt ruột.
Ai ngờ, Dược quỷ đại nhân cư nhiên một đường theo chân bọn họ tới cửa, cười hắc hắc quấn lên, "Tần Vương phi, ngươi hãy nói cho ta đi, ngươi thật sự tìm thấy đúng không?"
Hàn Vân Tịch cười thần bí, "Hắc hắc, lần tới trở lại sẽ nói cho ngươi biết."
Dược quỷ đại nhân còn muốn quấn lâu hơn, Long Phi Dạ quay đầu lại cho hắn một cái ánh mắt lạnh lùng, Dược quỷ đại nhân chỉ cảm thấy sát ý tản ra quanh mình, hai mắt cũng nheo lại một mạt nguy hiểm, khiêu khích trả lại.
Nhưng mà, thời điểm khi Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ đi ra khỏi sơn cốc, Dược quỷ đại nhân cũng không còn dây dưa nữa, mà chỉ nhìn từ xa xa, thấy bóng dáng bọn họ đã biến mất không còn, Dược quỷ đại nhân mới cười ha hả.
Ai ngờ, thanh âm này không chỉ rất có sức thu hút, còn trầm thấp dễ nghe, rõ ràng là thanh âm của nam tử trẻ tuổi nha.
Hai tay của hắn vươn ra từ chiếc áo choàng màu đen, ôn nhuận như bạch ngọc, thon-dài-đẹp, hoàn toàn không giống như trước gầy trơ cả xương như vậy.
Mặc dù là độc cự mãng đan cùng thất tinh đông trùng hạ thảo rất quý đều đang nằm ở trong lòng bàn tay hắn, cũng đều không đẹp bằng đôi tay này của hắn.
Hắn lẩm bẩm tự nói, ý cười tinh tế, "Hàn Vân Tịch......!ha ha, có ý tứ! Chúng ta sẽ gặp lại nhau trong tương lai!"
........Người dịch: Emily Ton.......
Ở trên đường trở về, Long Phi Dạ hỏi Hàn Vân Tịch, "Quỷ đả tường ở nơi nào trong viện?"
Không nghĩ tới ngay cả gia hỏa này cũng tò mò, Hàn Vân Tịch thần bí hề hề, "Không nói cho ngươi."
Người hắn cứng đờ, phản ứng của Hàn Vân Tịch có chút ngoài ý muốn, chỉ là rất nhanh liền khôi phục vẻ lạnh nhạt ban đầu.
Hai người đi lộ, sáng sớm ba ngày sau đã trở lại đế đô Thiên Ninh.
Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch đã rời đi nhiều ngày, nhưng khiến cho đám người hoàng đế hoàng hậu rất lo lắng, nếu không phải Tần Vương đem người mang đi, phỏng chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng Hàn Vân Tịch đã chạy trốn.
Mới sáng sớm, nhưng Đông Cung đã đầy người, Thiên Huy hoàng đế bãi triều xong lập tức tới nơi đây, thái hậu cùng hoàng hậu đã nhiều ngày qua đều trông chừng không rời một tấc, ngay cả Hàn Tòng An cũng không hề rời đi, cung cung kính kính hầu ở sau lưng thái hậu, bụng đầy ủy khuất mà không dám nói, Cố Bắc Nguyệt vẫn canh giữ ở bên cạnh giường trong phòng Thái tử.
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, Tần Vương cùng Tần Vương phi đang tiến cung, đang hướng về bên này lại đây."
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch mới vào cửa cung, Tiết công công cơ hồ là té ngã lộn nhào mà chạy tới bẩm báo.
Thiên Huy hoàng đế đại hỉ, "Huyết sinh đan mang về tới sao?"
Vừa nghe lời này, Hàn Tòng An khẩn trương lên, hai mắt không chuyển nhìn chằm chằm vào Tiết công công, chờ hắn trả lời.
Hàn Vân Tịch đã đem bệnh tình phân tích thấu triệt đến như vậy, lại còn có một mực chắc chắn chẩn bệnh không sai, tuy rằng Hàn Tòng An bị buộc đến không còn lời nào để nói, nhưng đến nay hắn vẫn không tin kết quả chuẩn bệnh của Hàn Vân Tịch!
Chỉ cần lấy được huyết sinh đan, Hàn Vân Tịch lập tức có thể bắt đầu trị liệu, một khi trị liệu, sẽ biết rốt cuộc là hắn đúng, hay là Hàn Vân Tịch đúng rồi!
Trong bụng Thái tử chính là một hài tử, hắn phải nhìn xem Hàn Vân Tịch làm thế nào mà biến hài tử thành u ác tính!
Tiết công công làm xấu hổ, "Nô tài......!Nô tài quên hỏi!"
Kỳ thật, Tiết công công đã không dám hỏi, hắn có tư cách gì đi hỏi Tần Vương điện hạ nha, cho dù đi hỏi, Tần Vương điện hạ cũng sẽ không thèm liếc hắn một cái.
"Đồ vô dụng, còn không chạy nhanh đi." Thái hậu quở mắng, so với Thiên Huy hoàng đế còn sốt ruột hơn.
"Vâng vâng vâng, nô tài lập tức đi!"
Tiết công công đang muốn đi, Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch đã vào tới, hai người một đường phong trần mệt mỏi, mặc dù có chút mỏi mệt, nhưng phong thái vẫn như cũ, đặc biệt là Long Phi Dạ, tiến vào, thân hình cao lớn cao ngạo lập tức làm cho mọi người có cảm giác uy áp, ngay cả hoàng đế uy nghi cũng khó có thể địch nổi.
Thiên Huy hoàng đế nóng vội vì lo lắng, nhưng không đến mức cuống quít, vừa nhìn thấy Long Phi Dạ tiến vào, hắn đã tiến lên, quan tâm nói, "Tần Vương, một đường có thuận lợi không?"
"Nhờ hồng phúc của hoàng huynh, hết thảy đều thuận lợi." Long Phi Dạ chắp tay thi hành lễ, Hàn Vân Tịch đi theo ở bên cạnh hắn cũng khom người.
"Ha ha, tốt lắm tốt lắm tốt lắm, đều hãy bình thân." Thiên Huy hoàng đế cười nói, hắn nhìn thì không nóng nảy, mà mọi người quanh mình lại lòng nóng như lửa đốt, toàn mắt trông mong nhìn Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch, chờ đợi tin tức.
"Kia, huyết sinh đan có mang về được không?" Thiên Huy hoàng đế lúc này mới hỏi chính sự.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều khẩn trương lên, đặc biệt là Hàn Tòng An mày trán đều nhăn hết lại, phòng trong, Cố Bắc Nguyệt cùng Thái tử Long Thiên Mặc cũng không hẹn mà cùng không nhúc nhích, an tĩnh lắng nghe.
Long Phi Dạ mặt không có chút biểu tình, không lo lắng như mọi người, bởi vì đồ vật không ở trên tay hắn.
Hàn Vân Tịch liếc mắt quét qua mọi người một cái, mừng thầm, để các ngươi chờ cũng coi như là không uổng công bổn vương phi đi vất vả một chuyến như thế.
Tầm mắt của nàng đảo qua Hàn Tòng An, Hàn Tòng An trong lòng tức khắc kinh hãi, cái nha đầu thúi này có ý tứ gì đây?
Hàn Vân Tịch chỉ trì hoãn vài giây như vậy, chính là, người nóng vội thì chờ không được.
"Tần Vương, các ngươi lấy được huyết sinh đan sao?" Hoàng hậu thật sự nhịn không được, đã mở miệng.
Long Phi Dạ không nói chuyện, nhưng hướng về phía Hàn Vân Tịch nhìn lại, ánh mắt kia ý tứ là nói cho nàng biết, nên một vừa hai phải.
Tốt thôi, Hàn Vân Tịch cười, lập tức từ trong tay áo móc ra một hộp gấm rồi mở ra, "Đây là huyết sinh đan, thuận lợi tới tay!"
Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người tất cả đều tập trung lại đây, Thiên Huy hoàng đế không dám xem thường, vội vàng kêu, "Cố thái y, Cố thái y ngươi lại đây."
Cố Bắc Nguyệt ra tới cửa, bước nhanh lại đây.
"Cố thái y, đây là huyết sinh đan?" Thiên Huy hoàng đế chất vấn nói.
Ngửi được mùi máu tươi, lại nhìn thấy màu sắc của nó, Cố Bắc Nguyệt rất chắc chắn, hắn đại hỉ, "Bẩm Hoàng Thượng, thái hậu, hoàng hậu nương nương, đây chính xác là huyết sinh đan, bệnh của Thái tử được cứu rồi, chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng!
Có Cố Bắc Nguyệt đích thân xác nhận, cuối cùng mọi người đều yên tâm.
Nhưng mà, huyết sinh đan vừa đến tay, đây cũng có nghĩa là Hàn Vân Tịch sẽ bắt đầu trị liệu, kỳ thật, Thiên Huy hoàng đế cùng thái hậu hoàng hậu cũng chưa hoàn toàn tin tưởng vào kết quả chuẩn bệnh của Hàn Vân Tịch, chỉ là, so với kết quả chuẩn bệnh của Hàn Tòng An, bọn họ đành nguyện ý tin tưởng Hàn Vân Tịch nhiều hơn mà thôi.
Đương nhiên, đây cũng coi như là Thiên Huy hoàng đế cho Thái tử một cơ hội cuối cùng.
Nếu trị được, tự nhiên là vạn sự đại cát; nếu trị không được, đó chính là Thiên Huy hoàng đế muốn từ bỏ Thái tử.
Quan hệ lợi hại này, hoàng hậu là người am hiểu thấu triệt nhất, đối với Thiên Huy hoàng đế mà nói, nhi tử rất nhiều, nhưng là, đối với hoàng hậu mà nói, nàng cũng chỉ có một nhi tử là Thái tử mà thôi.
Nàng mới mặc kệ Hàn Vân Tịch chẩn bệnh là đúng hay sai, mới mặc kệ trong bụng Thái tử chính là u ác tính hay là hài tử, nàng chỉ cần một cái kết quả, đó chính là Thái tử không có việc gì.
"Hàn Vân Tịch, hiện tại đã có thể bài độc hay chưa?" Trong mắt Thiên Huy hoàng đế cũng lộ ra khẩn trương nhè nhẹ khó nén.
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, "Chưa được."
Cái gì, huyết sinh đan đều đã tới tay mà còn chưa được?
Lời này vừa ra, mọi người đều yên tĩnh, ngay cả Long Phi Dạ cũng nhíu mày nhìn qua......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...