Người dịch: Emily Ton
Cái gì?
Cư nhiên cũng có người mang theo thất tinh đông trùng hạ thảo tới trao đổi huyết sinh đan với Cổ Thất Sát? Lại còn tới sớm hơn cả bọn hắn.
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thực ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng sự tình đã nắm chắc thắng lợi, không nghĩ tới xảy ra việc ngoài ý muốn như thế.
Nhưng đáng mừng nhất chính là, Cổ Thất Sát còn chưa đem huyết sinh đan trao đổi ra ngoài, nếu không bọn họ đúng thật là đi không một chuyến.
"Dược quỷ đại nhân định lựa chọn như thế nào đây?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn.
"Ai nha......!Tần Vương, ngươi nói bây giờ nên làm sao đây?" Cổ Thất Sát thở dài rất nhẹ, nhưng vô cớ làn người sởn lên cả tóc gáy, thanh âm kia phảng phất bay bay bên tai.
"Rất đơn giản, cùng bổn vương trao đổi." Long Phi Dạ lạnh lùng dứt lời, lập tức lấy ra độc cự mãng đan, trực tiếp xem nhẹ cái gì mà thất tinh đông trùng hạ thảo kia.
Lúc này, trên mặt Dược quỷ đại nhân lập tức hiện lên một tia sáng, lộ ra một đôi mắt hẹp dài mà yêu dã, lăng lăng nhìn chằm chằm Long Phi Dạ như con mồi trong lòng bàn tay.
Hồ ly!
Đây là ý niệm thứ nhất trong lòng Hàn Vân Tịch, kia rõ ràng là một đôi mắt quyến rũ yêu mị a! Cái Dược quỷ đại nhân này, không phải đã là lão già hay sao? Như thế nào còn có đôi mắt tà mị như vậy.
Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng cười bừa bãi từ một bên, "Tần Vương điện hạ, còn chưa hỏi một chút bổn Thái tử có đáp ứng hay không đâu?"
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người tới là một nam tử khí phách phi phàm, hình dáng khuôn mặt thâm thúy đại khí, thân hình cao lớn uy mãnh, một bộ hắc bào lớn màu đen tuyền viền vàng xa hoa làm tôn lên vẻ tôn quý cùng thần bí của hắn.
Hắn không nhanh không chậm đi tới, tầm mắt lãnh ngạo đảo qua Long Phi Dạ, làm càn đánh giá qua Hàn Vân Tịch, tựa hồ như trong lòng đã hiểu rõ thân phận của nàng, đáy mắt tuy có chút tia kinh ngạc, nhưng rất mau liền biến mất không thấy.
Hàn Vân Tịch ghét nhất loại đánh giá ngạo mạn vô lễ này, nàng lạnh lùng nhìn qua, biết hắn tự xưng là Thái tử, nhưng không biết là từ nước nào.
"Diệp Thái tử chẳng lẽ không đáp ứng sao?" Long Phi Dạ mở miệng.
Ngay khi Long Phi Dạ lên giọng lạnh nhạt, ba chữ "Diệp Thái tử" tựa hồ là cố tình nói cho Hàn Vân Tịch nghe, nói cho nàng biết địa vị của người nam nhân này là gì.
Nguyên lai là hắn!
Danh hào này Hàn Vân Tịch đã từng nghe qua, đây đúng là Thái tử Tây Chu quốc, Đoan Mộc Bạch Diệp, thường gọi là Diệp Thái tử.
Khác với Thái tử Thiên Ninh quốc, vị Diệp Thái tử Tây Chu quốc này ở Vân Không Đại Lục chính là có tiếng cực kỳ kiêu ngạo, tàn nhẫn âm hiểm, còn chưa đăng vị, đã đem những người bất đồng chính kiến trong triều diệt trừ không còn một mảnh.
Tây Chu quốc ở phía sườn tây Thiên Ninh quốc, là liên bang có quan hệ thông gia với Thiên Ninh quốc, theo lý, quan hệ giữa Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Long Phi Dạ hai người hẳn là không tồi, nhưng nhìn tình hình trước mắt này, tựa hồ như không tốt nha.
Đoan Mộc Bạch Diệp cao 1m8 không khác nhiều so với Long Phi Dạ, hắn đến gần Long Phi Dạ, nhẹ nhàng ấn bả vai Long Phi Dạ, giọng điệu cố tình chậm rãi, một chữ một chữ nói, "Không, đáp, ứng!"
Ai ngờ, tiếng nói vừa dứt, trên vai Long Phi Dạ liền bộc phát ra một đạo lực mạnh mẽ rất hữu lực, hung hăng đem tay của Đoan Mộc Bạch Diệp hất ra, cùng lúc đó, Đoan Mộc Bạch Diệp đứng không vững, lui ra sau hai bước.
Hắn đột nhiên híp mắt, lạnh giọng, "Long Phi Dạ, ngươi hiểu cái gì gọi là tới trước đến sau hay sao?"
"Bổn vương không hiểu!" Long Phi Dạ giọng điệu so với hắn còn kiêu ngạo và ngạo mạn hơn, nói.
Nháy mắt liền bức đến trước mặt Đoan Mộc Bạch Diệp, muốn đoạt lấy thất tinh đông trùng hạ thảo trong tay Đoan Mộc Bạch Diệp.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch sửng sốt, ngay sau đó rất vui, gia hỏa Long Phi Dạ này đủ dã man, đủ bá đạo, nàng thích!
Đoạt lấy thất tinh đông trùng hạ thảo, xem Đoan Mộc Bạch Diệp lấy cái gì trao đổi cùng Dược quỷ đại nhân?
Chấn động trên vai vừa rồi kia đủ để chứng minh Đoan Mộc Bạch Diệp không phải là địch thủ của Long Phi Dạ, hắn lập tức lui ra sau, vừa né tránh, vừa lạnh giọng, "Long Phi Dạ, ngươi hèn mọn!"
Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đê tiện cùng cao thượng chỉ có người thắng mới có quyền lực định ra.
Long Phi Dạ không những không dừng tay, ngược lại một chiêu so với một chiêu thậm chí còn tàn bạo và ngoan độc hơn, tốc độ nhanh đến nỗi Đoan Mộc Bạch Diệp đều không rảnh mà nói nhảm nhiều.
Hàn Vân Tịch ở một bên xem đến kinh hồn táng đảm, một lần lại một lần mắt đều thấy Long Phi Dạ gần như cướp được đồ vật, đáng tiếc lại bị tránh thoát.
Dược quỷ đại nhân cao cao tại thượng, lười biếng ngồi dựa trên vị trí chủ vị, hai tròng mắt hẹp dài híp lại, nhìn xem thích thú.
Đột nhiên, Long Phi Dạ một tay nắm lấy cổ tay Đoan Mộc Bạch Diệp, một tay kia bắt được hộp gấm trong tay hắn, nhưng ai biết, đúng ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc này, Dược quỷ đại nhân đột nhiên hô to một tiếng, "Dừng......" Thanh âm này cố tình kéo dài, lười biếng không thôi.
Long Phi Dạ vừa phân tâm, Đoan Mộc Bạch Diệp liền né tránh, ngay sau đó lạnh giọng, "Dược quỷ đại nhân, Dược Quỷ Cốc của ngươi khi nào thì cho phép người ngoài tùy ý động thủ?"
Dược quỷ cốc có quy củ của Dược Quỷ Cốc, không cho phép người ngoài tùy ý động thủ.
"Ha ha, bản đại nhân bất quá là muốn kiến thức kiến thức võ công của nhị vị mà thôi, Diệp Thái tử, ngươi làm bản đại nhân có chút thất vọng nha." Dược quỷ đại nhân thở dài nói.
"Ngươi!" Đoan Mộc Bạch Diệp tức giận muốn tiến lên, ai ngờ, Dược quỷ đại nhân lại từ trong áo màu đen chậm rãi lấy một cái tay gầy trơ xương ra tới, giống như tay của một lão yêu ngàn năm, trong tay thưởng thức mấy cái phi tiêu hình con bướm ánh vàng rực rỡ.
Không thể nghi ngờ, đây là cảnh cáo.
Một con rồng mạnh vẫn không thể đàn áp một con rắn trong chính hang ổ của mình, Đoan Mộc Bạch Diệp chỉ có thể nén lại sự tức giận, mà đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt không vui, thu tay, lạnh lùng truy vấn, "Dược quỷ, ngươi rốt cuộc muốn đổi với ai?"
"Dược quỷ đại nhân, trong thiên hạ không chỉ có một con độc cự mãng, nhưng thất tinh đông trùng hạ thảo thì chỉ có một con, giống như cỏ lại giống như sâu, nhưng lại không phải cỏ cũng chẳng phải sâu, ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ, hơn nữa, là bổn Thái tử tới trước." Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức nhắc nhở."Độc cự mãng không ít, nhưng độc cự mãng 500 năm này thì chỉ có một con." Long Phi Dạ cũng nhắc nhở.
"Ai nha nha......"
Dược quỷ đại nhân lại một lần than nhẹ, thanh âm sâu kín, phảng phất từ chỗ sâu trong địa ngục thở dài truyền đến.
Hàn Vân Tịch lại một lần nhịn không được rùng mình một cái, nàng quan sát đến tay của dược quỷ đại nhân, nhìn thế nào cũng thấy không thấy khớp với mắt dài hẹp như hồ ly tinh của hắn.
Mặc kệ dược quỷ đại nhân than nhẹ, Long Phi Dạ cùng Đoan Mộc Bạch Diệp đều không nói lời nào.
Hàn Vân Tịch ở một bên nhìn thấy, thật đúng là đoán không ra Dược quỷ đại nhân sẽ lựa chọn đồ vật của ai.
Cuối cùng, Dược quỷ đại nhân cười lên quái dị, "Ha ha, bản đại nhân đều muốn cả hai nha, nếu không, các ngươi tiếp tục đánh một hồi đi?"
Hắn nói, cư nhiên còn thận trọng mà giải thích với Long Phi Dạ, "Tần Vương, bản đại nhân cho phép ngươi đoạt, nhưng cướp được đồ vật về thì sẽ là của bản đại nhân, như thế nào?"
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch suýt nữa phun ra, cái lão nhân vô lương tâm này, quá tham, quá gian trá! Bất quá, nàng thích, dù sao Long Phi Dạ chỉ dùng thêm chút sức lực mà thôi, bọn họ không mệt.
Sắc mặt của Đoan Mộc Bạch Diệp trong phút chốc biến trắng, hắn nắm chặt nắm tay, tức giận, "Cổ Thất Sát, ngươi muốn chính mình phá hỏng quy củ của Dược Quỷ Cốc hay sao?"
Dược quỷ đại nhân lúc này mới mang một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, "Không thể phá hỏng quy củ nha, hay là các ngươi ra ngoài cốc đánh đi?"
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Bạch Diệp suýt nữa hộc máu, Long Phi Dạ nhún vai, "Cũng đúng."
Ai ngờ, ngay đúng lúc này, một thanh âm thanh thúy truyền đến, "Ca, ngươi ở bên trong sao?"
Gọi ca ca? Đây là muội tử tới tìm ca ca?
Hàn Vân Tịch buồn bực, chỉ thấy một bạch y nữ tử bước chân nhẹ nhàng đi vào.
Nàng tuyệt mỹ xuất trần, tựa như tiên tử không dính khói bụi phàm tục.
Khóe môi treo lên hai lúm đồng tiền nhỏ bên má nhưng lại không mất đi linh khí cùng hoạt bát của tiểu nữ tử.
Nàng là sự kết hợp hoàn hảo của vẻ đẹp quyến rũ và mê say.
Hàn Vân Tịch ngay lập tức đã biết nàng ta là ai, nàng ta thân là muội muội của Đoan Mộc Bạch Diệp, văn-võ-mạo tam toàn của Tây Chu quốc, được nhiều người biết đến - Trường Nhạc công chúa, Đoan Mộc Dao.
Nghe nói, vị công chúa này từ sau khi thành niên, hàng năm các quốc gia hay hậu duệ hoàng tộc, quý tộc đều đến Tây Chu hoàng cung cầu hôn càng ngày càng nhiều, mà vị công chúa này mắt cao, đến nay cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua một người.
Hàn Vân Tịch nhớ rõ chính mình trước nay chưa từng thấy qua vị công chúa này, nhưng vì cái gì mà thân ảnh của nàng thoạt nhìn lại có loại cảm giác quen thuộc đây?
Đoan Mộc Dao vừa vào cửa, nhìn thấy Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch thì sửng sốt, không nghĩ tới sư huynh cũng sẽ tới đây, hơn nữa lại còn mang theo cả Hàn Vân Tịch!
Đáy mắt Đoan Mộc Dao hiện lên một mạt ghen tỵ, làm bộ chưa từng phái sinh sự tình lúc trước cùng Long Phi Dạ, bước dài tiến lên, cố tình đụng phải Hàn Vân Tịch một chút, đoạt vị trí bên cạnh Long Phi Dạ, vui mừng nói, "Sư huynh, sao ngươi cũng ở chỗ này?"
Cho đến bây giờ thì Hàn Vân Tịch đã biết, bạch y nữ tử ở trong Xà Cốc tìm chết, chính là nàng ta!
Nguyên lai a, nàng ta là sư muội của Long Phi Dạ, ở trong Xà Cốc nàng ta một mực lao đến khí độc của cự mãng tìm chết, chẳng lẽ là muốn nháo cùng sư huynh sao, tựa hồ là ghen tuông của tiểu sư muội rất lớn nha!
Đoan Mộc Dao xuất hiện, đáy mắt Đoan Mộc Bạch Diệp hiện lên một mạt tính kế, cười nói, "Dao Dao, sư huynh ngươi muốn đoạt huyết sinh đan cùng chúng ta đây? Hay là, ngươi cùng hắn đánh một hồi?"
Đoan Mộc Dao chấn kinh, nhíu mày nói, "Sư huynh, đây là sự thật chăng? Ngươi muốn huyết sinh đan làm gì?"
Đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng, Hàn Vân Tịch lại đoạt trước.
Nàng bước một bước đứng bên cạnh Long Phi Dạ, nhướng mày nhìn về phía Đoan Mộc Dao, nghiêm túc nói, "Điện hạ, huyết sinh đan thần thiếp nhất định phải có!"
Lời này vừa ra, Đoan Mộc Dao lại một lần nữa chấn kinh, sao lại như vậy, sư huynh cư nhiên đoạt đồ vật vì một nữ nhân sao? Lại là tranh đoạt cùng nàng.
Không, nàng tuyệt đối không cho phép.
Hơn nữa, nàng không chịu nổi khi Hàn Vân Tịch ở trước mặt sư huynh tự xưng "thần thiếp".
"Sư huynh, huyết sinh đan là của ta! Ta thật vất vả mới tìm được thất tinh đông trùng hạ thảo tới trao đổi, ngươi không được tranh đoạt với ta!" Đoan Mộc Dao quả thực là giọng điệu mệnh lệnh, vừa bá đạo vừa nuông chiều.
Nhưng mà, Long Phi Dạ như thể không nghe thấy, không để ý tới Hàn Vân Tịch, cũng không để ý tới Đoan Mộc Dao, lạnh lùng nhìn về phía Đoan Mộc Bạch Diệp, "Diệp Thái tử, nếu Dược quỷ đại nhân đã có ý tứ này, hai người đi ra ngoài đấu một hồi đi?"
Nếu như lúc trước, có lẽ Đoan Mộc Bạch Diệp sẽ đáp ứng, nhưng vừa mới so chiêu vài lần, Đoan Mộc Bạch Diệp rất rõ ràng chính mình không thể chiếm tiện nghi.
Đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm, Đoan Mộc Bạch Diệp cười, "Nếu Dao Dao đã tới, sư huynh sư muội các ngươi nên hảo hảo luận bàn một hồi đi, theo ta thấy, cũng chỉ là luận bàn mà thôi, không cần phải xuất cốc."
Hắn nói, hướng Dược quỷ đại nhân nhìn lại, "Dược quỷ đại nhân, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dược quỷ đại nhân cười lên "khanh khách" quái dị, "Sư huynh sư muội luận bàn, ha ha, bản đại nhân rất thích!"
Vừa nghe lời này, Đoan Mộc Bạch Diệp lập tức đem thất tinh đông trùng hạ thảo giao cho Đoan Mộc Dao, cũng nói lại điều kiện của Dược quỷ đại nhân, Đoan Mộc Dao cả kinh, lập tức nắm chặt thất tinh đông trùng hạ thảo.
"Dược quỷ đại nhân......" Long Phi Dạ đang muốn phản bác.
Dược quỷ đại nhân lại cười ha hả, "Tần Vương điện hạ, bản đại nhân thực sự rất chờ mong." Hắn nói, liền ra lệnh người châm trà, quyết định hảo hảo thưởng thức trò hay một hồi.
Cái đồ vật này thật không có lập trường, Long Phi Dạ nheo hai tròng mắt nguy hiểm lại, Hàn Vân Tịch trong lòng lại thầm mắng, để Đoan Mộc Dao ra mặt, quan hệ giữa sư huynh sư muội còn chưa rõ ràng, bây giờ quyết đấu cùng nhau, đừng nói đến kết quả, quá trình đều rất khó đoán.
Đoan Mộc Dao dường như là muốn liều mạng để bảo vệ thất tinh đông trùng hạ thảo, Long Phi Dạ, sẽ nhường Đoan Mộc Dao hay sao?
Tuy rằng thái độ của hắn đối với Đoan Mộc Dao cũng rất lãnh đạm, nhưng biểu hiện ở trong Xà Cốc lại rất tích cực nha, hắn sốt ruột như vậy rõ ràng là sợ Đoan Mộc Dao sẽ chịu tổn thương, thậm chí, có thể tuỳ ý ném sinh tử của nàng sang một bên.
Hàn Vân Tịch nghĩ đến điều này, dưới đáy lòng yên lặng rơi nước mắt một phen.
Vì thế, nàng dứt khoát bỏ qua, dù sao nàng chỉ chịu trách nhiệm trị bệnh cứu người, có thể lấy được huyết sinh đan hay không, không nằm trong phạm vi trách nhiệm của nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...