Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Tần Vương điện hạ tới?
Lời thông báo này như đẩy Sở Thanh Ca xuống dưới mười tám tầng địa ngục!
Đừng nói Sở Thanh Ca mà ngay cả Hàn Vân Tịch và Triệu ma ma đều hoang mang không hiểu, Long Phi Dạ đến?
Thật hay giả vậy?
Ngay khi ba người bọn họ còn đang mỗi người một biểu cảm khác nhau thì Long Phi Dạ một mình từ cổng chính bước vào.
Hôm nay người vận một bộ gấm trắng, đai đeo ngọc bội, tóc người vấn cao, trông người toát lên một khí chất thanh thoát khó diễn tả.

Người đi thẳng tới trước mặt mọi người, không lễ phục xa hoa, không đón rước ồn ào nhưng khí chất cao quý và phong thái của một quân vương lại khiến người ta có cảm giác người là chủ nhân nơi đây, dường như cả cung điện rộng lớn này đều thuộc về người.
Hàn Vân Tịch khóe môi bất giác lộ ra một nét cười hạnh phúc, còn Sở Thanh Ca thì nóng bừng mặt, cảm giác không còn chỗ dung thân cho nàng ta.
Nàng ta vừa mới khiêu chiến với Hàn Vân Tịch thì Long Phi Dạ đến.

Đây dường như là một cú đấm thẳng vào mặt nàng.

Sao hắn lại đến?
Nàng đã từng phát cuồng lên để thu thập tất cả các thông tin liên quan đến hắn, nàng rõ hết những sở thích của hắn.
Theo hiểu biết của nàng ấy thì từ khi được phong vương, Long Phi Dạ liền rời xa hoàng cung.

Từ đó hắn rất không thích vào cung.

Nếu không vì Hoàng thượng và Thái hậu triệu kiến, hoặc có việc đặc biệt quan trọng thì hắn tuyệt đối không vào cung.

Hắn đến vì Hàn Vân Tịch ư?
Thấy Long Phi Dạ bước đến, Sở Thanh Ca hi vọng Long Phi Dạ bước về phía mình bao nhiêu.

Nhưng Long Phi Dạ lại bước đến trước mặt Hàn Vân Tịch.
“Lúc nào rồi mà nàng còn ở đây?” Hắn lạnh lùng hỏi, cái thanh âm thấp trầm mà mê hoặc lòng người.

Hàn Vân Tịch chưa hiểu ngay ý của Long Phi Dạ là gì thì Triệu ma ma lại phản ứng rất nhanh: “Bẩm Điện hạ, kiệu đến muộn nên lão nô đang đưa Vương phi nương nương quay trở về.”
Lúc này đáng lí phải ăn uống xong rồi và đang nghỉ trưa.

Thực ra Long Phi Dạ có qua chỗ ở của Hàn Vân Tịch nhưng không thấy nàng nên mới đến đây.
“Triệu ma ma, ngươi đi hỏi xem kiệu do mấy người khiêng”.

Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

“Vâng, lão nô hiểu ạ!”
Thực ra Long Phi Dạ không nhắc thì Triệu ma ma cũng sẽ nhất định truy cứu việc này.

Trong thâm cung này, những chuyện của các phi tử Hoàng thượng Thái hậu còn không quản hết được, huống hồ là chuyện của bọn nô tài?
Triệu ma ma đã hầu hạ trong cung này hơn nửa đời người thì dù sao cũng có chút quan hệ và thế lực.


Chỉ cần các chủ nhân không can dự thì việc bà ta truy cứu sự việc này rất đơn giản.

“Hàn Vân Tịch, nàng cùng bổn vương xuất cung để dùng bữa.”
Long Phi Dạ ra lệnh chứ không phài thương lượng.

Người vừa dứt lời liền kéo tay Hàn Vân Tịch đi.
Cái tên này luôn đơn giản và thô bạo như vậy, không bao giờ dài dòng nhiều lời.

Hàn Vân Tịch không có cơ hội nói gì, nhưng nàng thích vậy!
Nàng bước theo Long Phi Dạ nhưng không quên quay đầu lại nhìn Sở Thanh Ca và nở một nụ cười tự đắc, vừa là khoe khoang, vừa là khiêu khích!
Hàn Vân Tịch tuy không nói gì nhưng nụ cười đó càng mang chất mỉa mai cay độc.

Sở Thanh Ca nhìn vậy thì vô cùng nhức mắt, nàng không nhịn được và hét lớn: “Tần Vương Điện hạ!”
Long Phi Dạ sao lại có thể đếm xỉa đến nàng ta chứ?
Trước khi Hàn Vân Tịch xuất hiện, chưa từng có nữ nhân nào tồn tại trong mắt hắn.

Sau khi Hàn Vân Tịch xuất hiện thì chưa từng có nữ nhân nào khác tồn tại trong mắt hắn.

Sở Thanh Ca không cam lòng, lại thét lớn: “Tần Vương Điện hạ, Vương phi nương nương phải điều tra vụ án nên mấy ngày này phải ở trong cung!”
“Ai quy định không thể xuất cung? Sở cô nương có thể tìm Hoàng thượng đưa nàng ra cung chơi.” Hàn Vân Tịch không nhịn được đã phải cất lời.
Lúc trước Sở Thanh Ca luôn lấy Hoàng thượng ra để khoe khoang, thế nên nàng ta vẫn chưa hiểu ra ý tứ thực sự trong lời nói của Hàn Vân Tịch.

Nàng ta đuổi theo mấy bước, giận dữ hỏi: “Ngươi không sợ không điều tra ra ư?”
Tra án và hạ độc hay giải độc không giống nhau.

Tra án vô cùng phức tạp.

Người nữ tử này có độc thuật giỏi không có nghĩa là khả năng tra án của nàng ấy cũng giỏi.
“Không có gì quan trọng hơn việc dùng cơm cùng Điện hạ!” Hàn Vân Tịch cười đáp lời.

Sở Thanh Ca khoe khoang suốt rồi, sao nàng lại không thể khoe khoang một chút chứ?
Được thôi, chắc do nàng ấy vui quá nên trước mặt Long Phi Dạ cũng không giữ ý gì nữa, bản tính rốt cục cũng bộc lộ.
Long Phi Dạ hơi sững lại, nghiêng đầu nhìn nàng, còn nàng thì mải mê đắm chìm trong cuộc khẩu chiến với Sở Thanh Ca, vô cùng phấn khích.

Bờ môi chàng vén lên đầy sự cưng chiều mà bản thân hắn cũng không nhận ra.

Hắn lẳng lặng quay đầu lại, kệ cho nàng đấu tiếp.
Sở Thanh Ca làm sao đấu lại được với Hàn Vân Tịch cơ chứ?
Nàng ta không trả lời được, chịu thua hoàn toàn.


Nàng ta muốn mắng chửi Hàn Vân Tịch vô liêm sỉ nhưng Hàn Vân Tịch là chính phi của Long Phi Dạ, nói như vậy là quá đúng rồi còn gì, nàng ta có lí do gì để mắng Vân Tịch?
Nàng hận rằng không thể biểu đạt tình cảm bao năm nay của mình với Long Phi Dạ ngay tại nơi đây.

Sự kiêu ngạo và tự tôn của nàng, sự giáo dục từ nhỏ của nàng không cho phép nàng làm điều ấy.
Phận nữ nhi phải biết giữ ý tứ, phải biết quý trọng bản thân.

Đối diện với người mình yêu thích đến mức nào cũng không được phép chủ động.

Nàng ấy luôn cố thể hiện mình để có được sự chú ý của hắn nhưng ngay bây giờ, nàng ta và Hàn Vân Tịch đã khẩu chiến đến mức này thì Long Phi Dạ từ nay về sau sẽ không thèm nhìn nàng nữa.
Sở Thanh Ca trân trối nhìn vào bóng hình Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch mà không cam tâm.
Thế nhưng ngay khi Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch chuẩn bị ra đến cổng chính Thiên Huy Hoàng đế tới.

Thực ra việc Thiên Huy Hoàng đế rời đi lúc nãy chính là vì việc Long Phi Dạ vào cung
Vì chuyện của Bắc Lệ nên Thiên Huy Hoàng đế đã triệu kiến Long Phi Dạ.

Vốn tưởng rằng buổi tối Long Phi Dạ mới vào cung, ai dè hắn vào sớm.
Vừa nhìn thấy Thiên Huy Hoàng đế tới, Sở Thanh Ca vội vàng mách ngay: “Hoàng thượng, đã nói phải mất ba ngày tra án vậy mà Tần Vương phi lại đòi xuất cung, chắc là đã tra ra chân tướng rồi chăng?”
“Hoàng thượng, nói ba ngày tra án chứ không nói ba ngày đều cấm túc trong cung chứ?” Hàn Vân Tịch lập tức phản bác.
Lúc đầu quả thật cũng không nói rõ là trong ba ngày đó rốt cuộc có được ra khỏi cung hay không.

Giờ quyền quyết định nằm trong tay của Hoàng thượng, người nói thế nào là thế ấy.
“Hoàng thượng, lúc đầu đã nói rõ vậy mà.” Sở Thanh Ca lập tức nhấn mạnh.

Thiên Huy Hoàng đế đến đây rồi, nàng ta không tin là Hàn Vân Tịch có thể đi được.

Ai ngờ Thiên Huy Hoàng đế lại cười rất hiền hòa: “Sao lại cấm túc được? Tần Vương, Trẫm còn tưởng các ngươi đang ở bên cung Cam Dạ, hóa ra là muốn xuất cung.”
Chẳng lẽ Thiên Huy Hoàng đế cho người mang đồ ăn đến đây cho Sở Thanh Ca là công cốc à? Người đã tính toán là giờ này Hàn Vân Tịch sẽ về dùng bữa và nghỉ trưa.

Vậy thời gian đó sẽ là cơ hội để người và Sở Thanh Ca được ở riêng cùng nhau.
Đêm qua người đã mời Đoan Mộc Bạch Diệp cùng Sở Thiên Ẩn đến uống rượu và ám chỉ việc hòa thân với Sở Thanh Ca.

Hai vị đó không có ý kiến gì.

Đoan Mộc Bạch Diệp là đại diện của hoàng thất Tây Chu, còn Sở Thiên Ẩn đại diện cho Sở gia.

Hai người bọn họ không có ý kiến gì thì có nghĩa việc này về cơ bản là thành công.
Và người cũng biết bọn nô tài bên dưới gan to bằng trời, cố ý để kiệu đón Hàn Vân Tịch đến trễ.


Nhưng Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ ở đây cũng không vấn đề gì, chẳng phải bọn họ đang tính đi hay sao?
“Ừm.” Long Phi Dạ đáp một tiếng lạnh nhạt
“Tần Vương phi, ngươi nhớ thời hạn ba ngày đấy.” Thiên Huy Hoàng đế có ý tốt nhắc nhở.
“Đa tạ Hoàng thượng nhắc nhở.”
Hàn Vân Tịch vừa nói vừa liếc nhìn sang Sở Thanh Ca đầy ẩn ý: “Vậy chúng thần không làm phiền Hoàng thượng và Sở cô nương nữa.”
Lúc này Sở Thanh Ca mới nhận thấy lời nói của Hàn Vân Tịch có gì bất thường.

Nàng ta có ý gì?
Thiên Huy Hoàng đế cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hàn Vân Tịch nhưng Sở Thanh Ca sớm muộn cũng thành người của người nên người chẳng bận tâm là Hàn Vân Tịch đã nhận thấy.
Hàn Vân Tịch hân hoan cùng Long Phi Dạ rời đi.

Triệu ma ma cũng sung sướng đi tính sổ với lũ nô tài khiêng kiệu.

Trong cung Vận quý phi ngoài đám nô tài gác cung thì chỉ còn lại mình Thiên Huy Hoàng đế và Sở Thanh Ca.

“Sở cô nương cũng muốn xuất cung sao?” Thiên Huy Hoàng đế cười hỏi.
Người cũng ngoài tứ tuần rồi.

Tuy rằng làn da được chăm sóc rất tốt nhưng cũng không tránh khỏi những vết chân chim nơi cuối mắt nhìn rất rõ.
Nụ cười hiền của người khiến Sở Thanh Ca nhớ tới phụ thân của nàng.

Sở Thanh Ca còn bận tra án, sao có thể muốn xuất cung được?
“Không ạ, Thanh Ca còn phải tra án.” Nàng lạnh lùng trả lời, bước về phía sảnh bên với vẻ mặt buồn bã.
Thiên Huy Hoàng đế liền đi theo.

Chỉ một cái liếc mắt của người là tất cả đám nô tài đều lui hết.

Sở Thanh Ca lập tức nhận thấy bất thường.

“Hoàng thượng, đây là?” Nàng cảnh giác hỏi.
“Sở cô nương, vụ án của Vận quý phi nàng đã điều tra đến đâu rồi, mau nói cho Trẫm nghe.” Thiên Huy Hoàng đế cười nói.

Khi không nghiêm mặt thì trông người rất có phong độ thư sinh nho nhã.
Không phải Sở Thanh Ca không biết đề phòng mà nàng không hề nghĩ đến hướng này.

Nàng tưởng rằng Thiên Huy Hoàng đế có suy tính khác trong vụ án của Vận quý phi.

Thiên Huy Hoàng đế ngồi xuống và ra hiệu cho nàng cùng ngồi.
Nhưng ai ngờ được rằng Sở Thanh Ca vừa ngồi xuống thì Thiên Huy Hoàng đế đột nhiên nắm lấy đôi tay bé nhỏ của nàng.
Sở Thanh Ca thất kinh, rụt tay lại vì khiếp sợ, đứng bật dậy đẩy người ra: “Hoàng thượng, người!”
Cuối cùng thì nàng cũng đã hiểu!
Thiên Huy Hoàng đế lại…
Không!
Nghĩ tới đó mà nàng rùng mình!
Thiên Huy Hoàng đế còn ngang tuổi với phụ thân nàng!
Thiên Huy Hoàng đế ít nhiều cũng đoán được Sở Thanh Ca sẽ có phản ứng này.


Vì thích nữ nhân này nên người cũng đã điều tra một lượt.

Nữ nhân này tâm tính kiêu ngạo, không ít kẻ theo đuổi nhưng chưa ai lọt được vào mắt nàng ta.
Thiên Huy Hoàng đế khẽ ngâm câu thơ: “Cận thanh minh, thúy cầm chi thượng tiêu hồn, khả tích nhất phiến Thanh Ca, đô phó dư hoàng hôn."
“Thanh Ca, Thanh Ca...” Thiên Huy Hoàng đế cảm thán kêu lên, đứng dậy và bước về phía Sở Thanh Ca: “Thanh Ca, nàng hãy trao gửi bản tình ca đấy vào trái tim Trẫm đi, được không?”
Màn tỏ tình thật nhiều ý thơ.

Tiếc thay Sở Thanh Ca lại thấy toàn thân một cảm giác ghê rợn.

Nàng bất giác định rút cung tên sau lưng nhưng vì vào cung không được mang vũ khí nên nàng đã để tên bên ngoài cung mất rồi!
Toàn thân run rẩy, nàng lùi từng bước, từng bước.

Nàng không biết phải trả lời câu hỏi của Thiên Huy Hoàng đế thế nào.
Nàng không muốn thế!
Nàng lùi đến sát ghế rồi đặt người ngồi xuống, giọng thất kinh: “Hoàng thượng, ca ca của thiếp đâu! Diệp thái tử đâu! Thiếp muốn gặp họ! Thiếp muốn xuất cung! Thiếp muốn gặp họ?”
Nàng sắp khóc.

Nàng không có cách nào để đón nhận tình yêu đột ngột như thế này của Thiên Huy Hoàng đế.
May thay Thiên Huy Hoàng đế không đến gần nàng nữa.

Nhìn thấy một Sở Thanh Ca với bộ mặt trắng bệch vì khiếp sợ, không nói thành tiếng, người tiến đến hai bước rồi dừng lại.

“Xem ra Sở cô nương cần thời gian suy nghĩ.

Trẫm cho nàng thời gian hai ngày, đợi nàng điều tra xong vụ án của Vận quý phi thì Trẫm lại đến tìm nàng.” Thiên Huy hoàng đế tuy háo sắc thật nhưng cũng không đến mức hồ đồ.

Dù sao thì xuất thân của Sở Thanh ca cũng không phải dạng vừa.
Tuy nhiên người tin rằng Sở Thanh Ca sẽ không thoát khỏi bàn tay người.
Người vừa ra khỏi cung Vận quý phi liền hạ giọng dặn dò Lạc công công: “Triệu Vinh Thân Vương vào cung, Trẫm có việc quan trọng.”
Háo sắc thì háo sắc nhưng Thiên Huy Hoàng đế không quên sự uy hiếp của Long Phi Dạ.

Vừa nãy mới bàn xong với Long Phi Dạ về vụ Bắc Lệ thì người đã lập tức gọi Vinh Thân Vương.

Người vẫn tiếp tục điều tra thân thế của Long Phi Dạ.
Mấy ngày nay,Thiên Huy Hoàng đế liên tục gây sức ép về phía phủ Mục tướng quân.

Người muốn nắm được quyền bộ binh trong tay một cách triệt để.
Thiên Huy Hoàng đế rời đi một lúc lâu thì Sở Thanh Ca mới hồi tỉnh từ trong sự thất kinh và sợ hãi.

Nàng chợt nhớ đến câu nói trước lúc Hàn Vân Tịch đi khỏi, tức giận đến ói máu.

Sớm biết thế này thì nàng chẳng điều tra vụ án Vận quý phi làm quái gì, cũng chẳng đến Thiên Ninh!
Nàng nên làm gì đây?
Nàng không kìm được mà nghĩ tới cảnh Long Phi Dạ và Hàn Vân Tịch đang làm gì với nhau.

Nghĩ tới đó là hàng nước mắt bất lực trào ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui