Thiên Tài Tiểu Độc Phi


Trong Thiên Khanh, sau khi lũ chuột ăn thịt người tản đi, Cố Thất Thiếu lập tức xông ra ngoài, hắn đã bỏ chuyện Mộc Linh Nhi qua một bên.
Hắn tìm khắp nơi khắp chốn cũng không thấy Hàn Vân Tịch đâu, bất lực quay về Hội chẩn đường ở Y Học viện thì bắt gặp nam tử áo trắng đang sắp sửa đi mất.
Vừa nhìn thấy nam tử áo trắng, Cố Thất Thiếu hiển nhiên không thể bỏ qua, hắn đã đuổi theo suốt từ đêm qua đến tận bây giờ.

Vì yểm hộ cho Tỉ Ngọc Bá mà nam tử áo trắng thân mang trọng thương lại bị đuổi kịp.
"Trọng thương? Độc thú đang trên tay ngươi sao?" Cố Thất Thiếu nhướng mày hỏi,
Hắn không biết tình hình Hàn Vân Tịch ở bên kia thế nào, thấy trên người tên này vết máu loang lổ, mặt trắng xanh như tờ giấy, rõ ràng đã bị thương nặng, sau khi Huyền Kim Môn mở ra hắn liền biến mất, Độc thú mất tích có lẽ là liên quan đến hắn chăng?
“Nếu có, ngươi nghĩ ngươi còn có thể sống hay sao?”
Nam tử áo trắng cười cười, tính cách nhẹ nhàng điềm nhiên như không, dù bị Cố Thất Thiếu đuổi tới hắn vẫn không có vẻ gì lo lắng.
“Vậy sao ngươi lại bị thương?” Cố Thất Thiếu rất hiếu kỳ, kẻ có thể làm Ảnh Tộc bị thương hẳn không hề đơn giản, Long Phi Dạ thì ở cùng hắn, Quân Diệc Tà lại trúng độc cũng không có khả năng.

“Ta và ngươi không thù không oán, hà cớ gì cứ phải đeo bám như vậy?”
Vừa nghe câu này, Cố Thất Thiếu liền bật cười lạnh lùng: “Ha ha, ai bảo là không thù không oán!”
Nếu không phải là mang theo bản đồ giả, hắn và Mộc Linh Nhi sớm đã vào được mật thất, làm sao có chuyện bị rơi xuống hang rắn, hắn thứ nhất không sợ trúng độc thứ hai không sợ rắn cắn, vậy mà vẫn phải diễn kịch trước mặt Mộc Linh Nhi.

“Bản đồ Thiên Khanh là ngươi lấy trộm?” Cố Thất Thiếu lạnh lùng chất vấn.
Nam tử áo trắng bình thản lắc đầu, "Ta không lấy."
“Chính là ngươi!” Cố Thất Thiếu rất chắc chắn, nếu không có bản đồ hắn sao có thể dẫn đường thuận lợi đến như vậy!
Nam tử áo trắng vẫn lắc đầu: “Ta chỉ nhìn thoáng qua một lượt rồi đốt, quả thực không có lấy trộm.”
Cố Thất Thiếu nghe vậy đầu tiên là ngẩn người, sau đó là nổi xung: “Ngươi!”
Kẻ vốn quen dùng kiếm như hắn lúc này lại không rút kiếm ra mà ném một loại hạt về phía nam tử áo trắng.


“Ngươi muốn chết à!”
Trừ Hàn Vân Tịch ra thì hắn chưa từng bị ai bỡn cợt bằng lời nói như vậy, tên này lại dám lấy hắn làm trò tiêu khiển, quả đáng căm ghét!
Nam tử áo trắng không ngờ Cố Thất Thiếu còn có chiêu thuật ám khí này, hắn cũng không tránh kịp, bị loại hạt đó bắn trúng vào vai.

Cơn đau lập tức ập đến, nỗi đau này giống như có một vật gì đó đục sâu vào da thịt.
Chẳng lẽ loại hạt này có độc?
Hắn có trong tay bí tịch cổ thuật, song hắn lại không biết dùng độc, không thể hạ cổ.

Rất nhanh sau đó hắn phát hiện mình đã sai, loại hạt này không hề có độc, bởi vì, hạt này lấy máu thịt của hắn làm đất, thoáng chốc đã phá đất đâm chồi, mọc ra một ngọn cây non không rõ là cây gì.
"Ngự hoa thuật!"
Nam tử áo trắng bất ngờ, không ngờ lại là loại kỳ thuật này, chẳng trách mà hắn thấy đau như vậy, chồi non rất cứng cáp đang đâm sâu vào thịt của hắn!
Mầm non này trông có vẻ nhỏ bé nhưng sẽ rất nhanh chóng hút hết máu trong người, tăng trưởng thần tốc, chiếm hết cơ thể hắn, một khi cây này ra hoa thì đồng nghĩa với việc cơ thể của hắn đã biến thành chất dinh dưỡng để nuôi hoa.
Nam tử áo trắng không chút do dự, lập tức rút dao đâm vào bả vai, lôi cả gốc lẫn ngọn mầm cây ra ngoài, trong phút chốc cả vùng bả vai của hắn máu chảy không ngừng.
Cách làm này tuy tàn nhẫn, nhưng lại là cách thức duy nhất để chống lại Ngự hoa thuật.

"Có chút hiểu biết đấy!"
Cố Thất Thiếu tỏ ra tán thưởng, nhưng ngay sau đó liền phóng ra hạt giống thứ hai, lần này nam tử áo trắng thuận lợi tránh được.
“Không ngờ ngươi lại giấu tài như vậy.” nam tử áo trắng thành thực.

“Biết được chuyện này không có lợi gì đối với ngươi!” Cố Thất Thiếu đứng trên cây, hồng y bay phấp phới, trong nét sặc sỡ tùy ý còn toát ra một chút ác độc.
Hắn quả thực giấu giếm rất kĩ càng, nếu không phải quá tức giận, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn rất hiếm để lộ bản lĩnh thật sự của mình.

Nam tử áo trắng quả thật không hiểu, với tính tình ngang ngược vô pháp vô thiên này, Cố Thất Thiếu sao có thể áp chế được bản tính, thâm tàng bất lộ như thế chứ?
Hắn không dây dưa với Cố Thất Thiếu thêm nữa, quay người bỏ chạy, thân mang trọng thương đánh không lại Cố Thất Thiếu, nhưng với khinh công cao cường của hắn vẫn có khả năng trốn được.
“Có gan thì đứng lại!” Cố Thất Thiếu lập tức đuổi theo.
Nhưng nam tử áo trắng chỉ nói một câu đã khiến Cố Thất Thiếu im bặt dừng bước, hắn ta nói: “Đuổi theo ta thì chi bằng ngươi đến Hội chẩn đường quan tâm đến tình cảnh của Vân Tịch cô nương đi.”
Cố Thất Thiếu đang trong cơn phẫn nộ chợt ngẩn ra, đến giọng điệu ăn nói cũng thay đổi, lộ ra vẻ vui mừng khó mà che đậy: “Hàn Vân Tịch… nàng ấy về rồi?”
Nam tử áo trắng mỉm cười không đáp, lợi dụng thời cơ này bỏ chạy rất xa.
Thích một người, ngày âm u hóa nắng vàng chỉ trong nháy mắt, Cố Thất Thiếu không đuổi theo nữa, xoay người nhanh chóng chạy về phía Y Học Viện.

Hàn Vân Tịch ở Hội chẩn đường, có phải nàng đã trốn ra được từ tay Quân Diệc Tà, hay là có người đã cứu nàng ra?
Nàng không tìm được máu của độc thú, chắc sẽ bị ức hiếp ở Hội chẩn đường, hắn không cho phép chuyện này xảy ra.
Nam tử áo trắng thực ra không trốn xa, đến khi không còn thấy bóng dáng Cố Thất Thiếu, hắn mới từ đâu xuất hiện trên cây, tự lẩm nhẩm: “Cố Thất Thiếu? Ha ha… quả nhiên là ngươi!”
Lúc Cố Thất Thiếu về lại Hội chẩn đường, nơi đó sớm đã vườn không nhà trống rồi, Cố Thất Thiếu lập tức chạy tới phòng của Hàn Vân Tịch nhưng không thấy nàng đâu mà chỉ thấy Lạc Túy Sơn đang ngồi đợi ở trong.
"Người đâu?" Cố Thất Thiếu gấp gáp hỏi.
Lạc Túy Sơn đến đây chờ vì đoán chắc Cố Thất Thiếu sẽ đến, hắn kể hết những chuyện xảy ra ở Hội chẩn đường cho Cố Thất Thiếu nghe, vẫn còn chưa kể hết thì Cố Thất Thiếu tò mò: “Nàng ấy giải độc thế nào?”
“Sao cơ?” Lạc Túy Sơn khó hiểu.
Theo hắn thấy, Hàn Vân Tịch chỉ kiểm tra lại mà thôi, độc chẳng phải đã sớm được giải rồi hay sao?
Cố Thất Thiếu né tránh câu hỏi này, chuyến đi Thiên Khanh lần này tuy không tóm được độc thú song lại giúp hắn biết được Hàn Vân Tịch và Đường Môn không có quan hệ gì.

Long Phi Dạ và Đường Môn có dính dáng gì với nhau hắn không hề quan tâm, hắn chỉ quan tâm thân thế của Hàn Vân Tịch mà thôi.
Vẫn phải nói rằng kết quả này làm hắn rất thất vọng.
Nếu Hàn Vân Tịch là người của Đường Môn vậy thì nàng chắc chắn không phải độc nữ mà hắn luôn tìm kiếm, hắn cũng có thể yên tâm.


Đáng tiếc, loại trừ Đường Môn xong thân thế của độc nha đầu lại càng trở nên bí ẩn, chỉ có một manh mối duy nhất là Thiên Tâm phu nhân.
“Cho nên nàng ấy đi cùng Long Phi Dạ rồi sao?” Cố Thất Thiếu hỏi lạc hướng.
“Chắc là như vậy.” Lạc Túy Sơn làm sao biết nhiều đến thế, lúc hắn đến thì cả Hàn Vân Tịch và Long Phi Dạ đều đã không thấy đâu rồi.

Sự việc đã xong xuôi, phu thê nhà người ta đương nhiên là phải rời khỏi đó.
“Ngươi chắc chắn nàng ấy không sao chứ?” Cố Thất Thiếu hỏi lại.
Lạc Túy Sơn rất quả quyết, chỉ cần nhìn vào điệu bộ Hàn Vân Tịch dạy dỗ Đoan Mộc Dao lúc đó, bất kể là sức khỏe hay tinh thần nha đầu đó đều cực kì khỏe mạnh.

Đến đây Cố Thất Thiếu mới nhẹ lòng, cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời: “Không sao thì tốt, rất tốt!”
Có trời mới biết hắn lo lắng nhiều đến thế nào, mặc dù bình thường hắn và Hàn Vân Tịch chẳng mấy khi nghiêm túc tử tế, song một khi thực sự xảy ra chuyện rồi thì hắn thật sự không tiếp tục mà đùa cợt được.
Cố Thất Thiếu đang định rời khỏi thì Lạc Túy Sơn kéo lại: “Thất nhi, tên Tỉ Ngọc Bá đó từ đâu mà học được cổ thuật thế?”
Lạc Túy Sơn sớm đã muốn hỏi điều này, tiếc là cái tên Cố Thất Thiếu này hồn bay phách lạc chẳng nói chuyện cho tử tế lấy một lần.
Tỉ Ngọc Bá quả là đáng ngờ, cổ thuật của Quân Diệc Tà cũng khiến cho người khác hiếu kỳ, thế nhưng Cố Thất Thiếu hoàn toàn không để tâm đến chuyện này, mối thù của hắn là Y Học Viện, hắn chỉ lo Y Học Viện không loạn, chỉ hận phen này không thể phanh phui được chuyện cổ thuật ở cuộc hội chẩn công khai.
“Thất nhi, cổ thuật đã thất truyền bao nhiêu năm nay…”
Lạc Túy Sơn còn chưa dứt lời, Cố thất Thiếu đã xua xua tay, sải bước ra khỏi cửa.
Lạc Túy Sơn vừa tức vừa vội vàng đuổi theo, tiểu tử này không thể nói chuyện tử tế với hắn một câu hay sao? Hắn đặc biệt đến đây chờ vẫn còn một chuyện nữa kia mà!
“Thất nhi, ta vừa từ chỗ hội Trưởng Lão qua đây, nghe nói tiểu Thư nhà họ Mộc mất tích rồi, hẹn chậm nhất là ngày hôm qua sẽ đến, vậy mà đến giờ vẫn chưa thấy tin tức gì cả!”
Lạc Túy Sơn không nói thì Cố Thất Thiếu quả thật đã quên béng mất nha đầu đó, nhưng vừa nhớ ra thì hắn liền híp mắt lại, gương mặt đầy nét nguy hiểm: “Nàng ấy ở đâu?”
Nha đầu thối đó dám lấy oán trả ơn, đẩy độc nha đầu ra làm mồi cho lũ chuột, chậc chậc, hắn quả nhiên đã xem thường nàng ta rồi.
“Ta làm sao biết được?” Lạc Túy Sơn không nhịn được trợn trừng mắt, câu hỏi này là hắn phải hỏi mới đúng.

Người đâu?
Người không phải vẫn đi cùng hắn hay sao?
“Tìm!” Cố Thất Thiếu vô cùng quyết đoán.


Lạc Túy Sơn còn tưởng rằng tên này đột nhiên động lòng tốt, phát hiện ra là phải biết chịu trách nhiệm cho sự an nguy của tiểu cô nương nhà người ta, ngờ đâu câu nói thứ hai của Cố Thất Thiếu lại là: “Nha đầu thối, tốt nhất đừng để ta tìm được!”
Dám làm độc nha đầu của hắn bị thương, cho dù là người nhà Mộc gia thì hắn cũng quyết không tha cho!
Cố Thất Thiếu sải bước ra ngoài, Lạc Túy Sơn mặt rất mơ hồ, Mộc Linh Nhi chọc phải chỗ nào của hắn rồi sao?
Mộc Linh Nhi thích hắn như vậy, luôn nghe lời hắn, sao lại làm hắn tức giận như thế?
Long Phi Dạ và Đường Li đi rồi, Long Thiên Mặc và Vinh Thân vương cũng chuẩn bị khởi hành về nước, ai cũng cho rằng Hàn Vân Tịch đã đi rồi, nhưng lúc này nàng vẫn còn đang ngây người ở trong phòng Cố Bắc Nguyệt.
“Vương phi nương nương, điện hạ có lệnh để thuộc hạ hộ tống người về Thiên Ninh.”
Tiếng gõ cửa của hộ vệ cắt đứt mạch cảm xúc của Hàn Vân Tịch, nàng ủ rũ, chỉ trả lời đại một câu: “lui đi, ta tự biết đi về.”
“Vương phi nương nương, đây là lệnh của điện hạ.” Hộ vệ không dám đi.
Không ngờ đột nhiên Hàn vân Tịch quát lên giận dữ: “Sao nào, lời của hắn là lệnh, lời của bản Vương phi ta không phải là lệnh sao?”
Hộ vệ bị dọa cho chết khiếp, mặt mày tái mét, tuy vẫn lưỡng lự song cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm.
Nhưng bỗng nhiên Hàn Vân Tịch lại mở cửa ra, lạnh lùng trừng mắt với hắn: “Điện hạ không về sao?”
“Điện hạ và Đường Li thiếu chủ về trước rồi ạ.” Hộ vệ thành thực đáp lời.

“Ừm” Hàn Vân Tịch vu vơ trả lời một tiếng, không hỏi gì thêm.
“Vương phi nương nương, người vẫn nên về cùng thuộc hạ đi ạ, đừng khiến thuộc hạ…”
Hộ vệ còn chưa nói dứt lời thì Hàn Vân Tịch đã nổi cáu: “Cút!”
“Vâng vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Hộ vệ gần như vừa lăn vừa bò mà rời đi, nghe nói là nữ chủ nhân này tâm tính rất tốt, sao hắn không thấy thế một chút nào vậy?
Hắn nghĩ, vẫn nên nhanh chóng bẩm báo lại điện hạ thì hơn.

Hàn Vân Tịch trở vào phòng, đóng cửa “Cạch” một nhát, nàng thật lòng rất ghét kiểu giám sát này.
Nàng không muốn về Thiên Ninh, nhưng bây giờ nàng cũng không biết là muốn đi đâu, vốn cũng không muốn ở lại Y Học viện, nhưng nay được Tam trưởng lão che chở thì lại muốn ở lại nơi đây thêm vài ngày.
Hàn Vân Tịch còn đang nghĩ ngợi thì đột nhiên túi y dược phát ra tiếng động, nàng vội vã mở ra xem thì thấy chú chuột nhỏ đã mở nắp hộp Mê Điệp Hương, còn đang chuẩn bị dốc vào miệng nữa!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui