Tần Vương Thiên Ninh giá lâm!
Sau tiếng hô lớn, tất thảy mọi người bỗng chốc yên lặng.
Không ai có thể ngờ Tần Vương Thiên Ninh lại đến Y Thành, lại xuất hiện vào đúng lúc này!
Sự việc Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt bị giam trong Thiên lao do bắt nhầm bệnh cho Thái tử Thiên Ninh đã được đồn ra từ lâu.
Nghe nói lúc đó Tần Vương Điện hạ lần đầu tiên đã đến Thiên lao thăm khám nhưng không hề có ý định bảo lãnh thả Hàn Vân Tịch, ngược lại còn giao Âu Dương đại nhân phải làm đúng theo pháp luật, không được có đặc ân.
Đây rõ ràng là hành động bỏ xe bảo vệ soái, không để sự việc Hàn Vân Tịch bắt nhầm bệnh cho Thải tử làm ảnh hưởng đến mình.
Khi Lạc Túy Sơn kêu oan cho Hán Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt thì không thấy vị Điện hạ này xuất hiện, cớ sao Điện hạ lại đến vào lúc này?
Đã đến giờ Tí, Hàn Vân Tịch thua rồi và sắp sửa bị đưa vào danh sách đen của Y Thành, Điện hạ lại đến vào lúc này không phải là tự mình mua nhục vào thân sao?
Mặc dầu sự việc là do Hàn Vân Tịch gây ra, nhưng dù gì nàng ấy cũng là Tần Vương phi, là nữ nhân của Long Phi Dạ này.
Cho dù chỉ là trên danh nghĩa nhưng đã là phu thê thì cùng vinh cùng nhục.
Một con người thông minh như Điện hạ sao lại không hiểu rằng sự lựa chọn sáng suốt nhất chính là bỏ mặc đến cùng, không xuất đầu lộ diện!
Vinh Thân Vương ngay lập tức đứng phắt dậy.
Ông ta là người bất ngờ nhất.
Chính hôm qua ông ta còn thư từ qua lại với Thiên Ninh Hoàng đế về thái độ của Long Phi Dạ đối với Hàn Vân Tịch.
Nghĩ lại lúc đó, chính vì Long Phi Dạ đã từ bỏ Hàn Vân Tịch nên Thiên Ninh Hoàng đế mới không gây khó dễ thêm cho Hàn Vân Tịch.
Nếu không như vậy thì Hàn Vân Tịch sao có thể nhàn nhã mà ở trong Thiên lao? Cần biết rằng, Âu Dương đại nhân ở Đại Lí tự một khi đã có Thiên Ninh Hoàng đế chống lưng thì kể cả đến thể diện của Tần Vương ông ta cũng bất chấp.
Ngoài sân tĩnh lặng.
Trước mặt toàn thể mọi người, Long Phi Dạ một mình bước đến, mũ áo cao quý, biểu cảm lạnh lùng.
Tần Vương cao sang, uy quyền, mỗi bước đi đều khiến cho người ta phải giật mình.
Thế gian này luôn có những con người như vậy, chỉ cần xuất hiện thôi cũng đủ làm lu mờ cả ánh trăng kia.
“Tần Vương Điện hạ giá lâm, chúng thần không kịp nghênh đón, xin Điện hạ thứ tội, thứ tội!”
Tứ trưởng lão lập tức đứng lên để nhường lại chiếc ghế cao quý.
Long Phi Dạ tuy xét về ngôi thứ là kém Vinh Thân Vương nhưng sức nặng thì hơn ông ta.
Vinh Thân Vương vẫn rất khách khí với ba vị trưởng lão kia nhưng Long Phi Dạ thì không có thói quen đó.
Tuy rằng không nắm được vị Vương gia này có bao thế lực trong tay nhưng rất nhiều sự thật đã chứng minh rằng bất luận ở Thiên Ninh hay ở một nơi nào khác, những ai đắc tội với ông ta thì chẳng có kết cục tốt đẹp.
Tam trưởng lão và ngũ trưởng lão đều đứng lên đón mừng Điện hạ.
Tam trưởng lão còn rất khách khí: “Tần Vương Điện hạ, đã lâu không được gặp.”
Ai ngờ Long Phi Dạ đột nhiên nói ra một câu khiến tất cả đều bất ngờ, ông ta nói: “Nghe nói Vương phi của bổn vương đã mất tích tại Y Thành, có chuyện này không?”
Tam trưởng lão bị bất ngờ, ngây ra.
Xung quanh cũng không có ai kịp hiểu chuyện gì.
Hóa ra vị Điện hạ này đến tìm Vương phi?
Điện hạ có biết việc đánh cược giữa Hàn Vân Tịch và tam trưởng lão đây, có biết giờ đã là giờ Tí và Hàn Vân Tịch đã thua rồi?
Không ai có thể hiểu được ý Điện hạ.
Tam trưởng lão cũng hoang mang.
Tất nhiên trưởng lão là người từng trải, rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh và cười nói rằng: “Tần Vương Điện hạ sai rồi, Tần Vương phi không hề mất tích mà là… sợ tội mà bỏ trốn!”
Long Phi Dạ không vội vàng đáp lời, ngài điềm tĩnh ngồi xuống chiếc ghế cao quý như thể nơi đây là Thiên Ninh chứ không phải Y Học viện và ngài là chủ chứ không phải khách.
Với một tiếng nói lạnh và trầm, ngài từ tốn hỏi: “Thế theo tam trưởng lão thì Tần Vương phi có tội gì?”
Lời nói của Điện hạ vừa đưa ra khiến tam trưởng lão thất kinh, hiểu chắc chắn rằng Long Phi Dạ đến đây là có ý đồ rồi!
Nhưng bất luận cái tên này tại sao lại ra mặt vào lúc này để bảo vệ Hàn Vân Tịch thì tam trưởng lão chỉ biết rằng giờ Tí đã qua và Hàn Vân Tịch thua rồi!
Thua thì phải trả giá.
Còn bao nhiêu ánh mắt nhìn vào chứ.
Ở Y Học viện này không có ai là ngoại lệ.
Thể diện của Thiên Ninh Tần Vương là to thật đấy nhưng lần này thì tam trưởng lão cũng không nể nang nữa.
Tam trưởng lão không giải thích mà hướng ánh nhìn về Vinh Thân Vương.
Tội là do Thiên Ninh Hoàng đế quyết, chẳng liên quan gì đến Y Học viện.
Vinh Thân Vương cũng không ngờ Long Phi Dạ đến đây để bảo vệ Hàn Vân Tịch thật.
Sự tình đã đến đây rồi mà nếu để Long Phi Dạ đạt được ý đồ thì ông ta cũng không biết phải nói năng với Thiên Huy Hoàng đế ra sao.
"Tần Vương, tính mệnh của Thái tử suýt chút nữa mất trong tay của Hàn Vân Tịch.
Nàng ta và Cố Bắc Nguyệt bắt nhầm bệnh cho Thái tử, khi đến đây lại còn dám đánh cược với tam trưởng lão, làm mất thể diện của Thiên Ninh ta.
Giờ Tí đã qua, nàng ấy không phải là sợ tội bỏ trốn thì là cái gì?” Vinh Thân Vương tức giận nói.
Ai ngờ giọng điệu Long Phi Dạ đột nhiên sắc lạnh: “Đây chẳng qua chỉ là những đồn đoán của các ngươi, ai dám chứng minh rằng nàng ấy sợ tội bỏ trốn chứ không phải bị bắt giữ? Đứng ra đây nói rõ ràng với Bổn vương!”
Nhìn khuôn mặt lạnh băng của Long Phi Dạ mà không ai dám nói năng gì.
Quả thực là Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt đã vô cớ biến mất, cũng có khả năng là đã xảy ra chuyện gì.
Không ai dám đứng ra.
Ngộ nhỡ họ bị bắt giữ thật thì phải chịu trách nhiệm chứ.
Cuối cùng vẫn là Vinh Thân Vương phải trả lời: “Tần Vương, căn bệnh của Thái tử chính là bằng chứng rõ ràng nhất rằng nàng ta đã nói dối.
Cái gì mà châm kim giải độc, toàn là diễn trò không thôi.”
“Cái gì, Hàn Vân Tịch nói với các ngươi Long Thiên Mặc khỏi hẳn bệnh rồi?” Long Phi Dạ nhíu mày hỏi lại.
Vinh Thân Vương đột nhiên không biết nói gì.
Nghĩ kĩ lại thì hôm đó Hàn Vân Tịch không hề nói Long Thiên Mặc đã được giải độc, lại càng không nói Long Thiên Mặc đã khỏi hẳn.
Việc giải độc chẳng qua là do suy nghĩ chủ quan của mọi người thôi.
Nàng ấy cũng nói là ba hôm sau khám lại, chứng tỏ đã khỏi hẳn đâu.
Hôm đó, tất cả những người có mặt đều không đủ tự tin, không ai dám đưa ra câu trả lời chắc chắn cho Long Phi Dạ.
Lúc này, Liên Tâm phu nhân bước ra, dẫn câu chuyện sang hướng khác: “Tần Vương Điện hạ, kiểu gì thì Tần vương phi cũng đã không đến khám lại vào giờ Tí, cũng không đến nói rõ tại sao bệnh của Thiên Ninh Thái tử lại bộc phát trở lại.
Ván cược với tam trưởng lão cũng coi như nàng ấy đã thua.”
Kiểu gì thì cũng?
Ý của Liên Tâm phu nhân ở đây là gì?
Bất luận là Hàn Vân Tịch bị bắt giữ hay sợ tội bỏ trốn thì nàng ấy vẫn thua ư?
Quá hay cho cái câu Kiểu gì thì cũng!
Long Phi Dạ nhếch mép cười nhạt, đứng dậy liếc xéo Liên Tâm phu nhân: “Kiểu gì thì người cũng không thấy đâu, bổn vương hỏi Y Học viện các ngươi!”
Ngài vừa nói vừa nhìn sang Lạc Túy Sơn: “Lạc quản sự, nếu bổn vương nhớ không nhầm thì lúc đầu là Vinh Thân Vương nói sẽ áp giải hai người họ đến đây.
Chính ngươi nói tất cả liên quan đến ca bệnh thì đều do Y Học viện hộ tống.”
Lạc Túy Sơn đờ người ra, chẳng thể ngờ ngọn giáo của Long Phi Dạ lại chĩa về hướng mình.
Trong lúc hắn còn chưa biết nên trả lời ra sao, Long Phi Dạ giọng điệu lạnh lùng xen lẫn tức giận: “Nếu Lạc quản sự không trả lời được câu hỏi của bổn vương thì mới Viện trưởng ra đây!”
Viện trưởng!
Các trưởng lão vừa ngồi xuống đột nhiên đứng bật hết dậy.
Long Phi Dạ nói những lời lẽ đó với một quản sự thì đúng là không coi các trưởng lão đây ra gì.
Thế nhưng hắn mới lại là người có đủ tự tin và thế lực.
Hắn thừa khả năng để bỏ qua các trưởng lão và nhắm thẳng đến Viện trưởng.
Huống hồ việc này thì dường như hắn lại có lí hơn.
Lúc trước khi Long Thiên Mặc bị bắt giữ, Thiên Huy Hoàng đế từng phải cho Y Học viện thời hạn mấy ngày để xử lý.
Lần này Tần Vương lại đến đòi người.
Dù sao Thiên Huy Hoàng đế cũng là vua của một nước, vì nhiều sự cân nhắc mà không thể dễ dàng đắc tội với Y Học viện, nhưng Tần Vương Điện hạ thì không thế.
Tuy rằng hắn cũng đại diện cho Thiên Ninh quốc nhưng ngôi vua kia chẳng phải của hắn.
Giờ quan hệ giữa hắn và Thiên Huy Hoàng đế lại đang căng thẳng thì hắn cứ gây sự với Y Học viện để Hoàng đế phải đến chùi đít hộ đấy thì sao.
Nghĩ đến đấy, đừng nói các vị trưởng lão mà ngay đến Vinh Thân Vương cũng lo ngay ngáy.
Chính tại lúc Vinh Thân Vương đang chuẩn bị cúi mình để khuyên nhủ thì Lạc Túy Sơn đột nhiên cất giọng: “Tần Vương Điện hạ nói rất đúng, Tần Vương phi không phải sợ tội bỏ trốn mà chắc chắn đã bị bắt giữ.
Các vị trưởng lão hãy cho người truy tìm ngay, ngộ nhỡ Tần vương phi có mệnh hệ gì, Y Học viện cũng không biết nói sao với Thiên Ninh.”
Trước mặt bao nhiêu người, Lạc Túy Sơn cũng mím môi mím lợi cố nói cho hết câu.
Hắn lấy đâu ra tư cách nói câu này khi các vị trưởng lão đều đang ở đây cơ chứ!
Nhưng hắn buộc phải nói để các trưởng lão còn có đường lùi.
Sự tình đã đẩy đến mức gây ra mẫu thuẫn cho Y Học viện và Thiên Ninh Hoàng tộc.
Tuy rằng Y Học viện có thế lực nhưng Viện trưởng cũng chẳng mong muốn lại trở thành kẻ thù trong mắt Thiên Ninh quốc.
Ván cược của tam trưởng lão tạm gác lại vì trước mắt việc cấp cứu là phải tìm Hán Vân Tịch, nếu không với tính khí của Long Phi Dạ, một khi đã truy cứu thì sự việc sẽ ngày càng lớn chuyện.
Tam trưởng lão cau mày lại.
Tuy rằng không hài lòng, cũng chẳng cam tâm nhưng vì không muốn làm kinh động đến Viện trưởng đại nhân nên ông ấy đành tạm thời nhượng bộ: “Đã vậy thì người đâu, mau cho người đi lục soát toàn thành!”
Nói xong, trưởng lão quay qua an ủi Long Phi Dạ: “Tần Vương Điện hạ, nếu như Hàn Vân Tịch bị bắt giữ thật thì chắc sẽ đưa ra yêu cầu.
Đợi mấy hôm nữa chắc chắn sẽ có tin, xin Điện hạ chớ nên lo quá.”
Tam trưởng lão chẳng hề tin Hàn Vân Tịch bị bắt giữ, chẳng qua ông ấy phải theo ý của Long Phi Dạ mà thôi.
Tai mắt của Y Học viện rộng khắp thiên hạ, ông ấy không tin Hàn Vân Tịch và Cố Bắc Nguyệt có thể trốn nấp được cả đời.
Một khi tóm được bọn họ, dù cho ván cược đã bị trì hoãn bao lâu thì ông ấy cũng nhất quyết không tha cho Hàn Vân Tịch.
Đêm nay vốn dĩ có thể rửa đi mối nhục trước kia mà không ngờ vẫn là ông ta bị mất mặt.
Tam trưởng lão cứ tự suy tính vậy mà tiếc thay ông ta chẳng hề hay biết mục đích chính mà Long Phi Dạ ra mặt trong đêm nay.
Long Phi Dạ ngồi lại xuống ghế, lạnh lùng nói: “Tần Vương phi nếu đúng là bị bắt như vậy thì qua giờ Tí rồi cũng không thể bị coi là đến muộn chứ.”
Tam trưởng lão trừng mắt lên, may thay kịp định thần lại, còn ngũ trưởng lão vẫn vô cùng bức xúc.
Đêm nay Long Phi Dạ đến để chơi trò thoát tội cho Hàn Vân Tịch!
Ngũ trưởng lão suýt chút nữa phát tiết ra, may thay tam trưởng lão ngăn lại, ông phải nhịn!
Hàn Vân Tịch đã trốn rồi.
Cho dù có cho nàng ta bao nhiêu thời gian thì nàng ta cũng không thể chữa được bệnh cho Long Thiên Mặc.
Long Phi Dạ ngồi yên, không nói năng gì nữa, ánh mắt nhìn ra xa như đang đợi ai.
Hắn không có ý rời đi.
Ba vị trưởng lão cũng ở lại cùng.
Đám người xung quanh cũng chờ hết ở đây.
Không ai có thể đoán được sự việc sẽ diễn biến tiếp ra sao.
Trên lầu các cách không xa, Đoan Mộc Dao đứng bên cửa sổ nhìn đám đông người trong sân và nhìn ngay ra Long Phi Dạ.
Bọn họ đợi ở mật thất hồi lâu chờ cho đám chuột bọ ăn thịt người kia tản ra.
Long Phi Dạ bắt lấy Mộc Linh Nhi và rời đi trước tiên với một tốc độ nhanh kinh người.
Ngay cả Cố Thất Thiếu cũng không kịp định thần, đến lúc đuổi theo thì đã không kịp.
Đoan Mộc Dao may nhờ theo Đường Li nên mới tìm được đến đây.
Nàng ấy chẳng thể ngờ sư huynh lại có thể ra mặt vì Hàn Vân Tịch.
Nàng luôn nghĩ rằng Hàn Vân Tịch chỉ là cái cớ để chàng cự tuyệt chuyện “hòa thân”, là cái cớ để chàng cự tuyệt Thiên Huy Hoàng đế tiếp tục ép nữ nhân cho chàng, chỉ là một người con gái để có thể giải độc cho chàng.
Ai biết rằng chàng không chỉ vài lần công khai bảo vệ nàng ta ở Thiên Ninh quốc, mà ở ngoài Thiên Ninh quốc, chàng cũng chẳng che giấu gì.
Long Phi Dạ, chàng thật lòng rồi sao?
“Này, ngươi còn chưa đi sao?”
Đường Li hết sức ngán ngẩm, vừa giải quyết xong việc của Mộc Linh Nhi, giờ lại đến đối phó với Đoan Mộc Dao
Đối với Mộc Linh Nhi thì cũng chỉ có cách nhốt nàng ta lại chờ Long Phi Dạ xử lý, nhưng còn đối với Đoan Mộc Dao thì không đơn giản thế.
“Quân Diệc Tà không dễ kiếm vậy đâu, hơn nữa độc thú mất tích rồi, cho dù các người có cứu được Hàn Vân Tịch thì nàng ấy cũng sẽ làm mất mặt sư huynh thôi.” Đoan Mộc Dao và Quân Diệc Tà cấu kết với nhau thì đương nhiên rõ chuyện Cốt Độc.
Long Phi Dạ vừa rời khỏi Thiên Khanh thì ngay lập tức điều toàn bộ thuộc hạ gần đó truy tìm Quân Diệc Tà, giờ còn thêm người của Y Học viện thì việc Quân Diệc Tà trong thời gian chưa đến một ngày có thể đem được Hàn Vân Tịch ra khỏi Y Thành là điều không dễ dàng.
Đường Li đương nhiên không ngốc đến mức tiết lộ nhiều vậy, hắn cười nói: “Không khéo Tần vương đến là để bị mất mặt ấy, hắn muốn vậy.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...