Vừa nghe nói các vị trưởng lão đã tới, Vinh thân vương là người đầu tiên đứng dậy ra ngoài tiếp đón.
Địa vị của trưởng lão ở Viện y học, nếu so sánh với trong đế quốc thì hẳn là tương đương quan nhất phẩm, so với vương gia dưới một người trên vạn người thì vẫn thấp hơn một bậc.
Hàn Vân Tịch cười lạnh trong lòng, quả nhiên Long Phi Dạ nói đúng rồi, Thiên Huy hoàng đế vẫn chưa thực sự uy hiếp Y thành.
Long Thiên Mặc mất tích, Thiên Huy hoàng đế giận lệnh Y thành phải giải thích mọi chuyện, mà hiện giờ Long Thiên Mặc ù ù cạc cạc bị đưa trở về, Y thành còn chưa nói gì, Vinh thân vương luôn kiêu căng lại hạ mình trước rồi.
Nhưng mà, suy nghĩ cẩn thận thì cũng không thể nói Vinh thân vương không có cốt khí, dù sao thế lực Y thành quả thực rất đáng sợ.
Viện y học cùng với ba gia tộc lớn của Dược thành nắm trong tay toàn bộ ngành chế dược của đại lục Vân Không, mỗi vị thầy thuốc đều có quyền sinh sát trong tay, hay nói cách khác, hai thế lực lớn này gần như là nắm trong tay mạng người trong thiên hạ.
Ốm một trận có thể khiến một người toi mạng, dù là hoàng đế cao cao tại thượng hay một nô lệ thấp kém cũng không có gì khác nhau.
Một trận ôn dịch có thể phá hủy một doanh trại, một tòa thành, thậm chí một quốc gia.
Ba đế quốc lớn của đại lục Vân Không nếu có thể mượn sức được các thế lực như Y thành, Dược thành, tất nhiên thế lực sẽ mạnh hơn những đế quốc khác, trở thành bá chủ chân chính của Vân Không.
Đổi cách nói khác, nếu đắc tội Y thành, Dược thành, có thể biết hậu quả sẽ thế nào.
Viện y học có tổng cộng năm vị trưởng lão, lần này chỉ có ba vị đến.
Trong ấn tượng của Hàn Vân Tịch, cấp bậc trưởng lão bình thường đều là các cụ đã già lắm rồi, tóc trắng bạc phơ mặt mũi hồng hào tiên phong đạo cốt, nhưng không ngờ trong ba vị vừa tiến vào, chỉ có một lão giả, một nam một nữ còn lại đều chỉ có thể xem như trung niên.
Lão giả râu tóc bạc phơ, mặt mày hiền lành, giống như một lão thần tiên thân thiện; nam nhân trung niên mặt mày nghiêm túc, theo lễ mỉm cười một cái; vị nữ nhân trung niên còn lại ăn mặc chỉn chu, tướng mạo sáng sủa, chỉ nhìn qua đã thấy đây là một nữ nhân lợi hại.
"Sao trưởng lão lại trông trẻ hơn cả Lý sự vậy?" Hàn Vân Tịch thấp giọng hỏi.
"Vị lão giả kia là tam trưởng lão Thẩm Quyết Minh, là một trong tam đại y thánh của viện y học.
Hai vị còn lại, một là tứ trưởng lão Lý Thiên Tứ, là y tông như hai vị lí sự, còn vị cuối cùng là ngũ trưởng lão Liên Tâm phu nhân..."
Cố Bắc Nguyệt giới thiệu đến đây, giọng nói nhỏ hơn nữa: "Liên Tâm phu nhân là thần y."
Ở Viện y học có hai hệ thống lớn, một là hệ thống quản lí hành chính, bắt đầu từ Lý sự, trưởng lão hội, phó viện trưởng đến viện trưởng, cấp bậc không giống nhau, quyền lực ở viện y học cũng có sự khác biệt; thứ hai là hệ thống dựa theo cấp bậc y thuật, hệ thống này cũng đồng thời là cấp bậc giới y học ở toàn bộ đại lục Vân Không, từ thấp đến cao có chín cấp bậc lớn là y đồ (học sinh), y sĩ, y sư, đại y sư, thần y, y tông, y thánh, y tiên, y tôn.
Lạc Túy Sơn lẫn Tỉ Ngọc Bá đều là y tông, đều là Lý sự, thuộc bộ quản lí.
Y thuật của Cố Bắc Nguyệt ở cấp thần y, nhưng vẫn chưa vào Viện y học.
Tức là, người có y thuật càng cao minh thì quyền lực sẽ càng cao, nhưng ở trưởng lão hội lại có một trưởng lão cấp thần y, xem ra viện y học cũng không phải hoàn toàn nói chuyện bằng thực sự, mà vị Liên Tâm phu nhân này chính là sự tồn tại ngoại lệ.
Nhìn Liên Tâm phu nhân, Hàn Vân Tịch nhịn không được nhớ tới Hàn Tòng An, y thuật của ông cũng là cấp thần y, nhưng chỉ là một Lý sự, cho nên đây chính là ngoại lệ chỉ dành cho Liên Tâm phu nhân.
Vậy rốt cuộc bộ máy hành chính của Viện y học cho phép những ngoại lệ nào đây?
"Sao bà ấy có thể vào trưởng lão hội?" Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi.
"Chuyện này ta không rõ lắm, chỉ biết nàng là nữ nhân của Mộc gia ở Dược thành." Cố Bắc Nguyệt thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch như có điều suy nghĩ, Long Phi Dạ mượn sức Vương gia ở Dược thành, đã có thể tra được không ít chuyện của viện y học, xem ra cấp trên ở viện y học vẫn rất nể mặt ba gia tộc lớn ở Dược thành.
Ngoại trừ ba gia tộc này, viện y học còn nể mặt thế lực nào đây?
Thiên Tâm phu nhân liệu có phải cũng đến từ Dược thành không?
Hàn Vân Tịch đang thất thần, Liên Tâm phu nhân đã nhìn sang: "Ngươi chính là con gái của Thiên Tâm phu nhân và Hàn Tòng An?"
Hàn Vân Tịch rất ngạc nhiên: "Đúng là vãn bối! Ngũ trưởng lão quen biết mẫu thân ta sao?"
Ai ngờ Liên Tâm phu nhân cực kì ngạo mạn: "Chỉ nghe qua thôi."
Nàng không có ý định tiếp tục đề tài này mà trực tiếp chuyển sang chủ đề khác, dặn dò ngắn gọn chuyện hội chẩn.
Lần này là hội chẩn công khai, sẽ cử hành ở hội chẩn đường trong điện trưởng lão, do ba người bọn họ tiến hành hội chẩn, Lạc Túy Sơn cùng Tỉ Ngọc Bá chỉ có thể quan sát, nếu như có gì thắc mắc thì sau khi hội chẩn đưa ra kết luận mới thảo luận sau.
Liên Tâm phu nhân tuy là trưởng lão có địa vị thấp nhất, nhưng dường như lại quản nhiều chuyện nhất, hai vị trưởng lão còn lại từ lúc bước vào đến giờ vẫn chưa nói câu nào.
"Thái tử Thiên Ninh đã ở trong hội chẩn đường, chư vị, mời."
Liên Tâm phu nhân nói xong liền đứng dậy, hai vị trưởng lão khác cùng Vinh thân vương cũng đồng thời đứng lên, tiếc là những người còn lại ở đây hình như không định đi qua.
Chuyện bụng của Long Thiên Mặc xẹp đi, mọi người đều đã biết.
Hàn Vân Tịch mới rồi còn thảo luận một lúc lâu với Cố Bắc Nguyệt, vốn không có chút manh mối nào, bây giờ không nhìn thấy người, không bắt được mạch, cơ bản là không thể chẩn đoán được, hai người họ đồng thời nhìn chằm chằm Lạc Túy Sơn, hi vọng vẫn có thể nhìn thấy sự tự tin trên mặt Lạc Túy Sơn như trước.
Tiếc là, Lạc Túy Sơn cũng không lên mặt như trước, lão nhíu mày lại, lo lắng băn khoăn.
Tỉ Ngọc Bá thì nãy giờ đều cúi gằm mặt, cả người như bong bóng xì hơi.
"Tỉ lý sự, đi thôi." Vinh thân vương nhỏ giọng thúc giục.
Hắn nhận ra Tỉ Ngọc Bá bất an, nửa đêm hôm qua hắn cùng Tỉ Ngọc Bá đi kiểm tra bụng của của Long Thiên Mặc, liên tục hỏi y bệnh của Long Thiên Mặc thế nào, là khỏi hẳn, hay có diễn tiến mới, Tỉ Ngọc Bá đều ấp úng không trực tiếp trả lời.
Tỉ Ngọc Bá liếc Vinh thân vương một cái, dường như muốn nói điều gì, nhưng thấy Vinh thân vương không có ý kiến gì, cũng đành nhịn xuống.
Ba vị trưởng lão lẫn Vinh thân vương đều đứng lên, những người khác lại vẫn ngồi im, cả phòng yên tĩnh, không khí đột nhiên trở nên quái dị.
"Sao vậy, hai vị lLý sự còn có việc gì sao?" Liên Tâm phu nhân nhíu mày hỏi.
Lạc Túy Sơn đang muốn mở miệng, ai ngờ Tỉ Ngọc Bá lại nói trước: "Ngũ trưởng lão..."
Vừa thấy người này nói chuyện, bọn họ đều tự giác im lặng.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Liên Tâm phu nhân không phải người nhẫn nại, hai vị trưởng lão kia lại ngồi về chỗ cũ.
Tỉ Ngọc Bá nhìn Lạc Túy Sơn, Lạc Túy Sơn nhìn Tỉ Ngọc Bá, hai người đều có ý đồ riêng, chần chừ không nói.
"Lạc lý sự, ngươi là người yêu cầu hội chẩn, có lời gì muốn nói vậy ngươi nói trước đi." Liên Tâm phu nhân ra lệnh.
Trong lòng Lạc Túy Sơn cực kì ấm ức, hội chẩn rõ ràng không phải lão yêu cầu đâu, lão bị ép đó!
Cố Thất Thiếu nói Long Thiên Mặc là giả, vậy tên Long Thiên Mặc kia chắc chắn là giả, đưa hàng giả đến hội chẩn, lại còn hội chẩn công khai, trời mới biết mọi chuyện còn hỗn loạn đến đâu nữa!
Mà cho dù là loạn đến mức nào, thì chưa nói đến chuyện hạ cổ, mà chỉ cần công khai hội chẩn thôi, nói không chừng danh dự của viện y học cũng bị hao tổn, mà lão, kẻ đưa ra yêu cầu hội chẩn lần này chắc chắn sẽ không tránh được trách nhiệm.
Hàn Vân Tịch trông thấy vẻ muốn nói lại thôi của Lạc Túy Sơn, trong lòng cũng lạnh phân nửa, xem ra bệnh tình của Long Thiên Mặc vượt quá khả năng của Lạc Túy Sơn, Tỉ Ngọc Bá sẽ thắng.
"Lạc Túy Sơn!" Liên Tâm phu nhân nổi giận, nàng trẻ hơn Lạc Túy Sơn chừng ba mươi tuổi, y thuật cũng không bằng người ta, nhưng địa vị khác biệt, cơn giận này vẫn làm Lạc Túy Sơn hoảng hốt.
"Ba vị trưởng lão, có lẽ nên lùi việc hội chẩn lại, ta nghi ngờ vị thái tử Thiên Ninh này là giả." Lạc Túy Sơn rốt cuộc mở miệng.
Lời vừa nói ra, mọi người đều giật mình, mà Vinh thân vương lại là người tỏ vẻ kinh hãi nhất, ông nóng nảy: "Sao lại như vậy? Ngươi dựa vào gì mà nói thế?"
Hàn Vân Tịch không thể tin được nhìn Cố Bắc Nguyệt, Cố Bắc Nguyệt cũng đang nhìn nàng, hai người càng mờ mịt hơn.
"Lạc Túy Sơn, ngươi nói vậy là có ý gì?" Tam trưởng lão vẫn luôn im lặng rốt cuộc lên tiếng.
"Bụng...!theo tình trạng bệnh của thái tử Thiên Ninh, chỉ mới mấy ngày thì bụng chắc chắn không thể xẹp đi được." Lạc Túy Sơn yếu ớt giải thích.
Chỉ cần lão nói ra chuyện hạ cổ, ba vị trưởng lão nhất định sẽ tin tưởng lão, nhưng lão lại không thể nói.
Thứ nhất, Long Thiên Mặc thực sự không ở đây, lão không có chứng cứ; thứ hai, lão không dám nói ra trước mặt mọi người.
Tuy rằng không quá hùng hồn, nhưng Lạc Túy Sơn giải thích như vậy, cũng được tính là lí do.
"Là giả?" Hàn Vân Tịch lúc này mới nghiêm túc suy nghĩ, Long Phi Dạ nhắc nàng Quân Diệc Tà sẽ động tay động chân, không chừng không phải Quân Diệc Tà ra tay với Long Thiên Mặc, mà trực tiếp đưa tới một tên giả mạo.
"Bụng thái tử Thiên Ninh có thể xẹp xuống trong thời gian ngắn hay không, lão phu thấy vấn đề này cần phải thảo luận trong buổi hội chẩn." Tam trưởng lão nói xong, liếc nhìn Tỉ Ngọc Bá một cái.
Theo lí mà nói, Tỉ Ngọc Bá nên lập tức phản bác lại Lạc Túy Sơn, về bệnh tình của Long Thiên Mặc, Tỉ Ngọc Bá cũng có quyền lên tiếng.
Có điều, lúc này Tỉ Ngọc Bá cực kì im lặng, ngoài mặt là vậy, trong lòng hắn đã sớm bất an vô cùng.
Tại sao Lạc Túy Sơn dám khắng định Long Thiên Mặc được đưa tới là giả, lẽ nào y biết chuyện hắn hạ cổ rồi?
Sao có thể chứ, Lạc Túy Sơn có biết về cổ thuật, nhưng lại không biết dùng, nhìn cũng nhìn không ra.
Hắn cũng vô tình biết đến cổ thuật, học trộm một ít.
Thấy Tỉ Ngọc Bá chần chừ không nói, tam trưởng lão cũng mất kiên nhẫn: "Người đâu, lập tức sắp xếp hội chẩn."
Lời này vừa ra, Tỉ Ngọc Bá rốt cuộc đành đứng lên: "Khoan đã! Ta cũng nghi ngờ vị thái tử Thiên Ninh này là giả, Lạc lí sự nói có lí, bụng thái tử không thể xẹp xuống nhanh như vậy."
Cổ, ngoại trừ cao thủ cổ thuật ra, thì chỉ có người hạ cổ mới giải được.
Cổ thuật mà hắn hạ, ngoại trừ hắn có thể giải ra thì không còn ai giải được nữa, mà bắt hắn tin tưởng trên đời này còn có cao thủ cổ thuật, chẳng bằng bắt hắn tin giờ này kẻ đang nằm trong hội chẩn đường là Long Thiên Mặc giả.
Hội chẩn về một tên giả mạo, hắn sao có phần thắng? Trời mới biết đây có phải một vở diễn mà bọn Hàn Vân Tịch dàn xếp, đưa một tên giả mạo đến hội chẩn không?
Lời Tỉ Ngọc Bá càng làm mọi người thêm giật mình, không lẽ Long Thiên Mặc kia thực sự là giả?
"Sao có thể là giả được, đó rõ ràng là Mặc nhi!" Vinh thân vương không tin nổi.
"Hay là, lùi ngày hội chẩn lại đi?" Tỉ Ngọc Bá đề nghị, hiếm thấy đứng cùng phe với Lạc Túy Sơn.
"Thật hay giả, làm sao xác nhận được?" Hàn Vân Tịch thấp giọng.
Cố Bắc Nguyệt chỉ có thể lắc đầu, thật thật giả giả, chuyện này hoàn toàn vượt ngoài tầm tay của mọi người.
Rốt cuộc có nên dời ngày không?
Rốt cuộc là thật hay là giả?
Khi cả căn phòng đang yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, y đồng chạy tới thông báo: "Tam trưởng lão, thái tử Thiên Ninh đã tỉnh lại!"
Long Thiên Mặc hôn mê đã lâu, rốt cuộc cũng đã tỉnh lại....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...