Xuân săn gì đó đương nhiên là không đi, việc giải quyết tốt hậu quả lần hành thích này đều giao cho nhóm người hầu, bên phía Quân Diệc Tà Long Phi Dạ không có tự thân xuất mã, vì thế muốn đuổi kịp không dễ dàng như vậy, bất quá, lần này phỏng chừng hắn không thể nhanh tái xuất hiện được, tuy rằng tránh thoát siêu cường gây tê độc, thì mấy chục cái kim châm tẩm độc kia của Hàn Vân Tịch cũng không phải dễ giải như vậy.
Hàn Vân Tịch nghĩ lần sau Quân Diệc Tà xuất hiện có thể hay không không nghĩ bắt cóc nàng mà là trực tiếp muốn tính mạng nàng đây, tựa hồ mỗi một lần đều là nàng làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Xe ngựa một đường hướng về đế đô, Hàn Vân Tịch cũng không biết xử lý trường kiếm Long Phi Dạ như thế nào, chỉ có thể ôm vào trong ngực.
Thanh kiếm này là vật tùy thân Long Phi Dạ luôn mang theo, Hàn Vân Tịch không hiểu kiếm, nhưng là nàng biết kiếm đối với một kiếm khách tựa như mệnh đều vô cùng quan trọng, nàng trộm vuốt ve vỏ kiếm, chỉ cảm thấy trên thân kiếm này có hơi thở, khí phách, lạnh lẽo, tôn quý, thần bí của hắn.
Nàng thật cẩn thận ôm, ngồi ở một bên nhìn hắn, cũng không biết như thế nào đột nhiên có một loại cảm giác thân cận, lần đầu tiên chân thật cảm nhận được có người nam nhân này ở bên cạnh.
Long Phi Dạ đã sớm biết được chuyện này nhưng vẫn không diệt Nghi thái phi, cũng không biết lúc trở về có thể hay không cùng Nghi thái phi ngả bài, mà Mộ Dung Uyển Như bị như vậy, Nghi thái phi sẽ là phản ứng gì đây.
Đương nhiên, có một việc Hàn Vân Tịch cần thiết cùng Long Phi Dạ nói rõ ràng, "Điện hạ, tối nay Mộ Dung Uyển Như sẽ có một thời kỳ ngắn ngủi thanh tỉnh, thời gian là một nén nhang.
"
Đây là trước khi Mộ Dung Uyển Như hoàn toàn tiến vào ngủ say thì có một thời kỳ thanh tỉnh, cùng loại với hồi quang phản chiếu.
(Hồi quang phản chiếu là lúc một người trước khi chết thì có một thời gian ngắn tự dưng khỏe mạnh)
Long Phi Dạ không có phát biểu bất luận cái gì, nhưng ai biết vừa đến Tần Vương phủ, hắn thế nhưng lạnh lùng hạ lệnh, "Người tới, Thái phi nương nương cùng Thiếu phu nhân ở trên đường bị ám sát, bất hạnh bỏ mình, phát tang, chuẩn bị hậu sự.
"
Hắn nói thế nhưng đem Nghi thái phi đưa cho Hàn Vân Tịch, tự mình đánh xe muốn đem Mộ Dung Uyển Như đưa đi Bình Bắc Hầu phủ, Mộ Dung Uyển Như hiện giờ còn không có tắt thở, Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ sẽ làm như thế nào, nhưng là, nàng rất rõ ràng người một khi đưa đến Bình Bắc Hầu phủ nhất định đã biến thành thi thể.
Mà Nghi thái phi chết, hắn cư nhiên giao cho nàng.
Hàn Vân Tịch đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy lưng từng đợt lạnh lẽo, vẫn luôn biết người nam nhân này vô cùng ngoan tuyệt, lại không biết hắn có thể lãnh khốc vô tình đến trình độ này, hắn muốn hoàn toàn diệt khẩu.
Nàng nhịn không được nghĩ mà sợ, chính mình có thể sống sót, có tính là một kỳ tích hay không.
Đột nhiên, Hàn Vân Tịch nhớ tới một sự kiện, khẩn trương tiến lên kéo hắn xuống xe ngựa, "Long Phi Dạ, từ từ"
"Làm không được" Long Phi Dạ không vui hỏi.
"Còn có người biết bí mật này, trước tiên tiến vào phủ hẵng bàn" Hàn Vân Tịch thực nghiêm túc, nàng mơ hồ nhớ rõ ở thời điểm nàng nghe lén, nghe được Nghi thái phi còn nhắc tới một ma ma.
Lý do này đủ để cho Long Phi Dạ dừng bước, hắn cũng không có lập tức hỏi, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, lập tức mang Mộ Dung Uyển Như vào phủ.
Hạ nhân ở Mẫu Đơn viện tất cả đều bị dọn sạch hết, Nghi thái phi cùng Mộ Dung Uyển Như song song nằm ở trên giường, đều hôn mê bất tỉnh.
"Thời điểm Thái phi nương nương nói chuyện này, Mộ Dung Uyển Như không tin, Thái phi nương nương nói năm đó còn có một ma ma đỡ đẻ biết được chuyện này, rốt cuộc là người nào, đến nay tình huống như thế nào, Thái phi nương nương chưa kịp nói tiếp.
" Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Năm đó người biết được việc này tất cả đều bị Nghi thái phi đúng lúc diệt khẩu, chuyện này Long Phi Dạ thật sự đã tra rõ ràng.
Chính là, hiện giờ Nghi thái phi nhắc tới ma ma đỡ đẻ là người nào, đã diệt khẩu hay chưa, nếu diệt khẩu Nghi thái phi cũng không có cùng Mộ Dung Uyển Như đề cập đến.
Thân thế của hắn là sự tình trọng đại, hắn thà rằng giết nhầm chứ không muốn bỏ sót, càng không cho phép có việc vượt qua khống chế của hắn, ma ma này tồn tại như thế nào còn phải hỏi Nghi thái phi.
"Khi nào thì bà sẽ tỉnh" Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.
Lúc này, Hàn Vân Tịch đã ở bên bắt mạch cho Nghi thái phi, "Không có trọng thương, chỉ là bị kinh hách, đợi lát nữa hẳn là là có thể tỉnh.
"
Long Phi Dạ chỉ cho một chữ, "Chờ.
"
Chờ
Toàn bộ Mẫu Đơn viện đều bị thanh không, nói vậy Long Phi Dạ là hạ quyết tâm phải giết, hỏi rõ ràng xong đều là muốn giết, Hàn Vân Tịch không biết Long Phi Dạ đối Nghi thái phi dưỡng mẫu này rốt cuộc có bao nhiêu cảm tình, nàng chỉ biết là chính mình không muốn giết người.
Đối mặt Mộ Dung Uyển Như đóa bạch liên hoa này, nàng có thể không cứu, nhưng là, đối mặt Nghi thái phi, nàng hạ không được sát thủ.
Nàng từ trước đến nay đều không phải tiểu cô nương thiện tâm mềm lòng, mà Nghi thái phi cũng chưa bao giờ thiệt tình đối đãi với nàng.
Nàng hạ không được sát thủ, không phải vì nhân nghĩa hiếu lễ linh tinh gì, đơn giản là "không cứu" cùng "giết" chung quy là khác nhau, nàng là một đại phu, nàng có nguyên tắc y giả.
Trầm mặc đợi một lát, Hàn Vân Tịch vẫn là mở miệng, "Điện hạ, Nghi thái phi có quyền thế hôm nay tất cả đều nhờ vào người mới đoạt được, nói vậy bà vĩnh viễn sẽ không bán đứng người, những năm gần đây người biết rõ bà không phải mẹ đẻ lại vẫn giữ bà lại, hiện giờ hà tất động sát thủ đâu"
"Ngươi cảm thấy Mộ Dung Uyển Như chết, bà còn có thể bình tĩnh" Long Phi Dạ khinh thường hỏi lại.
"Mộ Dung Uyển Như chỉ là hôn mê bất tỉnh, không phải chết.
Lui một vạn bước nói, dù Mộ Dung Uyển Như đã chết, bà cũng cần thiết bình tĩnh, bởi vì bà đã bình tĩnh mười mấy năm.
"
Hàn Vân Tịch tin tưởng vững chắc, địa vị của Long Phi Dạ ở trong lòng Nghi thái phi, cao hơn Mộ Dung Uyển Như, nói cách khác quyền thế địa vị, mặt mũi, vinh hoa phú quý vĩnh viễn đều quan trọng hơn Mộ Dung Uyển Như, nếu không, năm đó Nghi thái phi sẽ không dùng kế li miêu hoán Thái tử này.
"Năm đó Nghi thái phi được tiên đế thịnh sủng vẫn bỏ được nữ nhi thân sinh, huống chi hiện giờ, tiên đế đã mất, hậu cung đã là thiên hạ của người khác.
" Hàn Vân Tịch lại nói.
Long Phi Dạ rất có hứng thú mà đánh giá Hàn Vân Tịch, rốt cuộc, Hàn Vân Tịch chậm rãi ngậm miệng.
"Ngươi thực hiểu biết Nghi thái phi, cũng thực thông minh.
" Long Phi Dạ khách quan đánh giá.
"Điện hạ, ngươi hẳn là thực hiểu biết Nghi thái phi, biết nàng so với ta còn thông minh hơn.
" Hàn Vân Tịch cần thiết nhắc nhở, Nghi thái phi chính là người thành tinh, tại loại tình thế này, Long Phi Dạ muốn từ trong miệng bà ép hỏi ra ma ma từ đâu rơi xuống kia, cũng không dễ dàng.
Lời này vừa ra, Long Phi Dạ liền chần chờ.
"Điện hạ, Nghi thái phi cùng thần thiếp giống nhau tất cả đều dựa vào điện hạ, chỉ là, Nghi thái phi yêu cầu có Mộ Dung Uyển Như để an ủi thôi, nếu điện hạ tin tưởng thần thiếp, tiếp tục làm bộ cái gì cũng không biết, hết thảy đều giao cho thần thiếp.
Thần thiếp bảo đảm sẽ cho điện hạ một kết quả vừa lòng.
"
Long Phi Dạ vẫn là đánh giá Hàn Vân Tịch, chậm chạp cũng chưa hồi đáp.
Hàn Vân Tịch nóng nảy, vội vàng lại nói, "Điện hạ, người tốt xấu cũng gọi bà là mẫu phi hơn hai mươi năm, nàng đối đãi với người như thế nào, trong lòng người hẳn là hiểu rõ.
"
Lúc này, Long Phi Dạ mới cười lạnh lên, "Hàn Vân Tịch, ngươi thật ra rất trọng tình nghĩa.
" Tốt thôi, Hàn Vân Tịch mang không nổi, cũng không nghĩ đội chiếc mũ lớn như vậy, nàng chỉ biết là chính mình không nghĩ giết người mà thôi.
Vẻ mặt nàng kích động, ánh mắt thành khẩn mà nhìn chằm chằm Long Phi Dạ.
Cũng không biết Long Phi Dạ nghĩ như thế nào, nhìn ánh mắt nhấp nháy dáng vẻ tích cực này của Hàn Vân Tịch, khóe môi hắn dần dần mở rộng, cuối cùng thật đáp ứng rồi, "Hảo, bổn vương chờ kết quả của ngươi.
"
Hàn Vân Tịch đại hỉ, đứng dậy tự mình đem Long Phi Dạ đưa ra cửa, đang muốn đóng cửa, Long Phi Dạ lại quay đầu lại, "Hàn Vân Tịch, ngươi không hiếu kỳ xuất thân của bổn vương sao"
Hàn Vân Tịch nguyên bản liền cảm thấy gia hỏa này mặc dù không phải huyết thống hoàng tộc Thiên Ninh thì địa vị cũng nhất định không nhỏ, trời mới biết lúc trước lão ma ma lấy được gia hỏa này ở nơi nào ôm tới cho Nghi thái phi.
Long Phi Dạ vừa hỏi như vậy, chứng thực suy đoán của Hàn Vân Tịch, chính là, đồng thời lộ ra cho nàng rằng trên người hắn còn có bí mật.
Hàn Vân Tịch giật mình, lập tức tỏ rõ thái độ, "Không nên biết đến việc này, thần thiếp cái gì đều không muốn biết"
Biết càng nhiều, càng không thể thoát thân, biết càng nhiều, càng nguy hiểm, biết càng nhiều, chết càng nhanh.
Nàng không có quan tâm tốt như vậy, có thể hay không phóng nàng một con ngựa đây.
Long Phi Dạ cười, thình lình tới gần Hàn Vân Tịch, đem nàng bức đến ven tường, nam nhân có dương cương chi khí đột nhiên bao phủ xuống, mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt cùng lạnh băng, loại hơi thở này là một loại độc không có giải dược, tổng có thể độc đến cả người Hàn Vân Tịch cứng đờ, vô cùng khẩn trương.
Bức đến gần như vậy, Long Phi Dạ lại vẫn tiếp tục, cơ hồ là dán vào vành tai nàng nói chuyện, hơi thở cực nóng nhẹ nhàng thoát ra, nhiễu đến nàng tâm thần không yên, mà lời hắn nói ra lại làm nàng càng thêm bất an.
Hắn nói, "Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu hiểu lầm, mẫu phi bổn vương mới là xuất từ Đường Môn, bất quá, bổn vương cùng hắn giống nhau rất hiếu kì địa vị của Thiên Tâm phu nhân.
"
Hắn nói xong, lập tức thối lui, đều không cho Hàn Vân Tịch cơ hội nói chuyện, nhẹ nhàng đem nàng đẩy vào trong phòng, tự mình thay nàng đóng cửa lại.
Hàn Vân Tịch cũng không biết chính mình sửng sốt bao lâu mới hiểu được, Long Phi Dạ nói những lời này lượng tin tức không khỏi quá lớn đi.
Hắn nói Cố Thất Thiếu hiểu lầm cho nên, Cố Thất Thiếu ngày đó xuất hiện ở Hàn gia, hoài nghi xuất thân của nàng, hắn đều rõ ràng.
Hắn nói mẫu phi bổn vương, gia hỏa này là kêu thật thuận miệng, vẫn nghĩ trên người hắn như cũ có huyết thống hoàng tộc ai ngờ mẫu phi hắn là nữ nhân Đường Môn, nữ nhân Đường Môn không phải không gả ra ngoài sao.
Hắn nói địa vị Thiên Tâm phu nhân cho nên, gia hỏa này vẫn luôn điều tra Thiên Tâm phu nhân, như vậy thân thế nàng hắn đã biết ít nhiều.
Tin tức lớn làm Hàn Vân Tịch có chút hỗn loạn, vẫn luôn cho rằng gia hỏa này thường xuyên không ở trong phủ, trừ bỏ chuyện tìm nàng giải độc ở ngoài, cơ bản không có giao thoa gì, nhưng ai biết, hắn thế nhưng đối nàng hết thảy đều rõ như lòng bàn tay.
Hàn Vân Tịch trừng lớn đôi mắt, tròng mắt xoay chuyển, không biết suy nghĩ cái gì, lúc này, sau lưng truyền đến động tĩnh, Nghi thái phi tỉnh.
Hàn Vân Tịch vội vàng thu liễm tâm tư, xoay người đi qua, chỉ thấy Nghi thái phi ghé vào mép giường, như tỉnh như không, cau mày mà nhìn nàng.
Hàn Vân Tịch rót một ly nước ấm mang qua, đỡ bà ngồi dậy, thật cẩn thận giúp bà uống nước.
Dần dần, Nghi thái phi cũng thanh tỉnh, không uống nhiều liền đẩy tay Hàn Vân Tịch ra, mở miệng liền hỏi, "Hàn Vân Tịch, ngươi đem Uyển Như thế nào"
Tấm tắc, quả nhiên không phải đèn cạn dầu.
Hàn Vân Tịch từ trong tay áo lấy ra ba cái kim châm nhét vào tay Nghi thái phi, ba cái kim châm này đúng là hung khí Mộ Dung Uyển Như dùng để ám sát Nghi thái phi, đây là y châm của Hàn Vân Tịch, nàng từ trước đến nay sẽ không phóng loạn, duy nhất một lần là thi châm trong cung Trường Bình công chúa nên để lại châm.
"Thái phi nương nương, nhờ phúc của ngươi, ta không bị nàng hãm hại thành.
" Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Xa phu đi nhầm đường, thích khách đột kích, hết thảy này đều là an bài tốt âm mưu của Mộ Dung Uyển Như, Nghi thái phi rất rõ ràng, chỉ là, hiện giờ hết thảy đều không quan trọng.
Quan trọng là Hàn Vân Tịch đã nghe được thứ không nên nghe được, thấy được thứ không nên thấy được.
Nghi thái phi vứt bỏ ba cái kim châm kia, lạnh giọng, "Nữ nhi của ta đâu".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...