Vừa nghe đến Lý đại phu cắn lưỡi tự tử, đáy mắt Hàn Vân Tịch liền trở nên ảm đạm.
Thất di nương rốt cục nhịn không được mở miệng: "Vương phi nương nương, Lý đại phu không thể nào kê sai thuốc được, Lý đại phu đã hành nghề y mười năm tại Hàn Gia Y Quán, chưa từng thất thủ, ông ấy tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm như vậy!"
"Thất di nương, trong đơn thuốc này chính là bút tích của Lý đại phu, bản quan vốn dĩ phán Lý đại phu tội ngộ sát, chứ không phải cố ý giết người, cũng là vì nghĩ đến ông ấy làm nghề y nhiều năm, y thuật cao siêu.
Đến nay, chứng cứ xác thực, ý của Thất di nương chẳng lẽ cho là bản quan vu khống?" Phủ Quân đại nhân rất không khách khí.
Thất di nương không có chỗ để phản bác, liên tục lắc đầu: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Lý đại phu chết có quá nhiều nghi vấn!"
"Lý đại phu là cắn lưỡi tự vẫn, theo bản quan thấy, ông ấy không phải là sợ tội mà tự sát, mà là tự thẹn với lòng, lấy cái chết để tạ tội." Phủ Quân đại nhân rất chắc chắn.
"Không thể nào, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm! Không thể nào." Thất di nương không phục, nhìn Hàn Vân Tịch với ánh mắt cầu cứu.
Thanh danh của Hàn Gia đã mất kể từ chuyện của thái tử, đến nay ngay đến cả một tiểu y quán để hành thiện cũng để xảy ra án mạng, chuyện này làm cho Hàn gia phải đứng ở trong giới y học thế nào đây, còn trọng chấn gia nghiệp thế nào được đây?
Lý đại phu sợ tội tự sát, nhận cái tội danh này, thế nhưng mà, Hàn gia không thể nhận được!
Hàn Vân Tịch nheo mắt nhìn ba phần chứng cứ trong tay, trong lòng nghĩ giống hệt như Thất di nương, Lý đại phu sai một lỗi quá phổ thông, chết quá đột ngột, cái chết này của ông, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là đang ép Hàn gia đến đường cùng.
Lúc này, Trần Thị vẫn luôn cúi đầu, oán hận nhìn Thất di nương, nghẹn ngào nói: "Cho dù có phải là hiểu lầm hay không, tóm lại, người uống thuốc của các người chết rồi, các ngươi phải bồi thường! Phu quân của ta đã mất rồi, con trai nhỏ tuổi đều là do mẹ chồng chăm sóc, đến nay mẹ chồng mất rồi, những ngày tháng sau này, ta phải sống thế nào đây!"
Vốn còn đang không yên tâm về vị Trần Thị này, nhìn thấy thần sắc luống cuống, sợ sệt này của bà ta, Hàn Vân Tịch lại thấy hoài nghi, chỉ là, một người phụ nữ nghèo khổ như thế này, sao có thể có gan vì chút tiền bồi thường mà vu khống Hàn gia chứ?
Xem ra vấn đề quan trọng vấn nằm ở trên người Lý đại phu, điều Thất di nương lo âu, cũng chính là những gì Hàn Vân Tịch đang nghĩ, nếu như Lý đại phu đã không tự sát vì trốn tội, thì án này phán xuống, người chịu tránh nhiệm cũng vẫn là Lý đại phu, Hàn gia bồi thường, cũng không bị chịu tội, chỉ là, khoản bồi thường này cũng chính là nhận tội Y Quán làm chết người, đây không phải là chuyện nhỏ đối với Y Quán, thiệt hại về danh tiếng là chuyện lớn!
"Vương phi nương nương, nếu như không có vấn đề gì, bây giờ hạ quan sẽ định tội." Phủ Quân đại nhân dò hỏi.
Không có vấn đề?
Nhìn thì như không có vấn đề gì, Thất di nương cũng không hề phản bác, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại có rất nhiều vấn đề!
Hàn vân tịch uống một hớp trà, chuẩn bị hỏi, nhưng ai mà biết được nha môn lại đột nhiên chạy vào, báo tin, Đại Lý Tự sẽ lo vụ án này, bảo rằng Thuận Thiên phủ nhanh chóng bàn giao.
Tại Thiên Ninh Quốc, những án bình thường ở trong Đế Đô, đều do Thuận Thiên phủ xử lý, Đại Lý Tự là tòa án cao nhất, đại đa số những án nghiêm trọng cần xử lý, thì đều là những án liên quan đến dòng dõi quý tộc.
Chuyện của Hàn gia y quán và bách tính, Đại Lý Tự cũng lo, đây là do rảnh rỗi quá, hay là quá coi trọng Hàn gia?
"Vô duyên vô cớ, Đại Lý Tự vì sao lại thẩm án?" Hàn Vân Tịch nhíu mày hỏi.
Nhưng mà, nha dịch lại ấp úng, không dám nói.
"Thành thật trả lời!" Hàn vân tịch lạnh giọng.
"Vương phi nương nương, tiểu nhân...!tiểu nhân nghe người của Đại Lý Tự tới nói, là Thái hậu nương nương vừa mới hạ lệnh, Thái hậu nương nương nói...!nói Hàn gia đã có tiền án là chuẩn bệnh sai cho thái tử, lần này nếu lại làm chết người...!thì phải xử nặng...!phải hủy đi tư cách hành nghề y của Hàn gia ở Thiên Ninh Quốc!"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người ở đó liền yên lặng, Thất di nương ở bên dưới mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Hủy bỏ tư cách làm nghề y, cái này là có ý gì?
Điều này có nghĩa là bất kể ai của Hàn gia từ giờ phút này sẽ không được chuẩn bệnh kê đơn nữa.
Có nghĩa là Hàn gia từ giờ đã hết duyên với giới y.
Có nghĩa là từ giờ Hàn gia sẽ mãi mãi không bao giờ vực dậy nổi!
Đây là sỉ nhục, không ai trong Hàn gia có thể chịu được nhục, đôi mắt Hàn Vân Tịch toát lên vẻ lạnh lẽo, nàng cười như hiểu ra được đây là chuyện gì rồi!
Một tháng qua, nàng còn đang buồn bực vì sao hai vị chủ tử trong cung kia phải chịu thiệt thòi lớn như vậy mà chẳng có chút động tĩnh nào, không ngờ, thái hậu bắt đầu động thủ rồi.
Không làm gì được nàng, liền khai đao với Hàn gia, đây là kiểu gì vậy?
Nếu Thái hậu đã động thủ, vậy thì lần này nàng sẽ cho thái hậu biết, nhà mẹ của nàng, không ai có thể đạp đổ được!
Hàn Vân Tịch cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Nếu đã là lệnh của Thái hậu, Phủ Quân đại nhân liền làm theo đi."
Thuận Thiên Phủ Quân chỉ đợi câu này của Hàn Vân Tịch, ông liền lập tức hạ đình, đem tài liệu liên quan đến vụ án và nhân viên chuyển giao cho Đại Lý Tự, Đại Lý Tự ngày mai mới bắt đầu thẩm án, Thất di nương không phải chủ phạm, cho nên không bị giam giữ.
Đại Lý Tự vừa đi ra, Thất di nương liền không đợi được thấp giọng: "Vân Tịch, Lý đại phu nhất định là bị mua chuộc!"
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, người minh mẫn đều có thể nhìn ra là Lý đại phu đã bị mua chuộc rồi, hơn nữa, Hàn Vân Tịch còn khẳng định người đứng đằng sau chính là Thái hậu.
Chỉ là, Đại Lý Tự thẩm án, cần có chứng cứ.
Lý đại phu tự sát rồi, đã tự mình diệt khẩu, muốn tìm ra chứng cứ bị mua chuộc, không hề dễ.
"Thất di nương, người yên tâm, cho dù không tóm được người đứng sau Lý đại phu, chuyện này cũng không thể liên lụy đến Hàn gia được." Hàn Vân Tịch rất chắc chắn.
Nghe thấy câu này, Thất di nương liền do dự, thấp giọng: "Vân Tịch, gần đây đang đồn rằng con có được sự chuyên sủng của Tần Vương điện hạ, chuyện này...!có thật không? Nếu như có sự giúp đỡ của Tần Vương, vậy thì ta yên tâm rồi.
Ừm...
Hàn Vân Tịch dở khóc dở cười, cái này liên quan gì đến Long Phi Dạ? Mấy ngày rồi nàng chưa gặp Long Phi Dạ!
Hàn Vân Tịch hít sâu một hơi, thành thật nói: "Thất di nương, chuyện này không cần Tần Vương phải ra mặt con cũng giải quyết được, tin con đi!"
Nàng vừa nói, vừa vén lưu hải lên, ánh mắt linh động xẹt qua một tia cơ trí, dường như biết rõ tất cả, chứa một sức mạnh khiến cho người khác có thể yên tâm.
Thất di nương lúc này mới biết là mình hiểu lầm rồi, chỉ là, bà vẫn không nhịn được hỏi: "Vân Tịch, vậy chuyện của con và Tần Vương...!"
"Vẫn tốt, vẫn tốt ạ, Thất di nương người mau về đi, đừng để Dật Nhi lo lắng."
Hàn Vân Tịch đánh trống lảng, vội vàng tiễn Thất di nương lên xe ngựa, bảo xa phu nhanh chóng đi!
Mặc dù lời đồn thịnh truyền rất lâu, thế nhưng, đây là lần đầu tiên có người hỏi chuyện này trước mặt Hàn Vân Tịch, nàng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nhìn xe ngựa đã đi rồi, Hàn Vân Tịch lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, ai biết được, Tiểu Trầm Hương lại ở sau lưng nàng yếu ớt oán hận nói: "Chủ Tử, ta vẫn còn chưa lên xe...!"
Hàn Vân Tịch lúc này mới nhớ ra là vẫn còn Tiểu Trầm Hương, quay đầu lại nhìn, còn chưa mở miệng, Tiểu Trần Hương lại nói: "Chủ tử, vẫn tốt là tốt thế nào ạ?"
Mang tai Hàn Vân Tịch lập tức liền đỏ lên, híp mắt đến gần: "Ngươi đó, mồm miệng càng ngày càng lợi hại rồi đó!"
Tiểu Trần Hương cười khanh khách, đang muốn trốn, Hàn Vân Tịch lại giữ chặt lại: "Đi, cùng ta đến nhà Lý đại phu."
Mặc dù thi thể của Lý đại phu còn ở lại Đại Lý Tự, nhưng Lý gia đã dựng linh cữu, bày linh vị, một nhà trên dưới đều mặc đồ tang, bầu không khí rất nặng nề.
Hàn Vân Tịch không hề kinh động bất kỳ ai, chỉ gặp phu nhân của Lý đại phu, Hồng thị.
"Ngồi đi, ở đây không còn ai khác, không cần giữ lễ tiết."
Hàn Vân Tịch đã nói như vậy, nhưng Hồng thị vẫn không dám ngồi, cung kính đứng ở một bên, cúi đầu trầm mặc.
Bởi vì thân phận của nàng, sợ nàng?
Hay là còn có nguyên nhân khác nên chột dạ?
"Xảy ra chuyện như vậy...!Lý phu nhân nén bi thương, nên tự bảo trọng." Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.
Hồng thị an tĩnh khom người: "Tạ Vương phi nương nương quan tâm."
"Lý phu nhân, ngươi cảm thấy Lý đại phu có khả năng kê sai thuốc không?" Hàn Vân Tịch đột nhiên hỏi, nói thẳng không vòng vèo.
Hồng thị bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại, nhưng mà, vừa thấy đôi mắt sáng trong của Hàn Vân Tịch liền lập tức cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Dân phụ cũng không tin, chỉ là đơn thuốc kia...!bút tích đó chính xác là của ông ấy."
Hàn Vân Tịch không thích người nói chuyện mà không nhìn đối phương.
"Lý phu nhân, mấy ngày nay Lý đại phu có gì bất thường, hay có qua lại với ai không?" Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Hồng thị vẫn cúi đầu không nhìn Hàn Vân Tịch, bà cũng không nghĩ nhiều liền lắc đầu: "Mọi thứ đều vẫn đang bình thường, sao lại phát sinh chuyện này chứ...!"
Bà vừa nói, vừa cúi đầu nức nở.
Hàn Vân Tịch đứng dậy đến, từng bước một đến gần, Hồng thị lập tức liền lui lại, càng cúi đầu thấp hơn.
"Lý phu nhân, ngươi nói xem...!có khi nào Lý đại phu có nỗi khổ gì không?" Hàn vân tịch lại hỏi.
Hồng thị liền run bần bật, vội vàng giải thích: "Vương phi nương nương, ông ấy thì có thể có nỗi khổ gì chứ, cho dù có nỗi khổ gì thì cũng không thể hại người! Ông ấy là một đại phu, có lẽ là do nhất thời thất thủ, sau đó biết mình sai rồi, áy náy tự trách cho nên mới...!hu hu...!"
Hồng thị đang nói, liền khóc thành tiếng, không nói tiếp được nữa.
Hàn Vân Tịch khe khẽ thở dài, lui lại, không làm khó Hồng thị nữa, an ủi vài câu, sau đó liền rời đi cùng Tiểu Trầm Hương.
Lên xe ngựa, Tiểu Trầm Hương liền không đợi được nữa nói: "Chủ tử, Lý phu nhân sau có thể như vậy, ngay đến cả người ngoài như ta còn thấy đang yên đang lành, Lý đại phu lại chết như vậy! Sao bà ấy lại không thấy kỳ lạ chứ?"
"Ngươi cũng nhìn ra rồi sao?" Hàn Vân Tịch thản nhiên nói.
"Lý phu nhân nhất định là biết được gì đó." Tiểu Trầm Hương nghiêm túc.
Hàn Vân Tịch cười nhạt không nói gì, ngay đến cả tiểu y quán ở Thành Nam cũng mất rồi, quay về Hàn gia...
"Quay về Hàn gia rồi? Ha ha, đụng phải rồi chứ?"
Thái hậu vừa nghe được là Hàn Vân Tịch rời khỏi Lý gia, liền cười lạnh.
"Thái hậu nương nương, cho dù nàng ta có tra ra được chỗ Lý phu nhân, chỉ cần Lý phu nhân không mở miệng, thì cho dù nàng ta có hoài nghi thế nào, thì ngay mai án này cũng sẽ được định tội.
Người nói những lời này, không phải là ai khác, chính là Mộ Dung Uyển Như ở Tần Vương phủ!
Mặc dù bọn họ ở trong cung, thế nhưng lại luôn để ý đến vụ án mạng y quán.
Thái hậu không ngờ rằng Hàn Vân Tịch lại không dựa vào bà, hòn ngọc quý trên tay của Nghi thái phi là Mộ Dung Uyển Như lại tự tìm đến cửa, dâng lên kế sách bức tử Hàn gia cho bà.
Mà Mộ Dung Uyển Như cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày mình lại phản bội Nghi thái phi mà đứng về phía Thái hậu nương nương.
Nghi thái phi đối đãi với nàng ân sủng như núi, nhưng mà, lần này là do Nghi thái phi phản bội nàng trước, nàng tuyệt không hối hận.
Trước đây Nghi thái phi đã nói rồi, sẽ gả nàng cho Tần Vương làm trắc phi, sẽ vĩnh viễn được ở lại Tần Vương phủ! Kết quả thì sao? Nàng mất đi trinh tiết, còn phải đính hôn với Bắc Hầu phủ, Nghi thái phi ngoài việc tức giận ra, thì cũng không giúp gì cho nàng!
Nghi thái phi trước đây cũng đã nói, Hàn Vân Tịch dám bước vào cửa, sẽ cho nàng ta đẹp mặt, thế nhưng kết quả thì sao? Không chỉ có Tần Vương nhìn nàng với con mắt khác, ngay đến cả Nghi thái phi cũng giống như bị quỷ ám, đối tốt với nàng ta, nghe lời nàng ta nói!
Mộ Dung Uyển Như chịu đựng những điều này thế nào, nàng tuyệt đối sẽ không nhận thua với Hàn Vân Tịch, nàng chỉ biết, mình còn tiếp tục đặt hi vọng ở chỗ Nghi thái phi, thì cuối cùng cũng chỉ có thể đi đến bước đường phải ngoan ngoãn gả đi.
Mà người có thể thay đổi tất cả những thứ này, chỉ có Thái hậu!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...