Hoàng hậu, sao vậy?
Hàn Vân Tịch tạm dừng thẩm vấn, rồi nhìn về phía Hoàng hậu mà Hoàng hậu lại nhanh chóng tránh tầm mắt của nàng.
Long Thiên Mặc dìu Hoàng hậu ngồi xuống một bên, vô cùng lo lắng hỏi: "Mẫu hậu, người không sao chứ? Có phải do mệt quá hay không?"
"Người đâu, truyền thái y!" Thái hậu cũng mở miệng.
Nhưng Hoàng hậu lại ngăn cản, giọng điệu có chút quyết đoán nói: "Ta không sao, không cần đâu..."
Hàn Vân Tịch càng thêm nghi ngờ, một lần nữa chất vấn Sương Hồng: "Sương Hồng ngươi cố gắng suy nghĩ kĩ một chút, bất kỳ đồ vật gì đều không được bỏ qua."
Sương Hồng đâu có biết vì sao Hàn Vân Tịch lại muốn hỏi vấn đề này.
Thực ra cơ bản là không cần nghĩ nhiều, ngày đó lúc Trường Bình công chúa phái nàng ra ngoài lấy đồ, cũng đồng thời bảo nàng mang một vật đi, cùng một loại đồ vật hơn nữa còn là dạng đồ vật rất đặc biệt, nàng nhớ vô cùng rõ.
Hoàng hậu ngồi ở một bên, nhìn chằm chằm Sương Hồng, cũng không biết có phải do ánh mắt quá mức nóng bỏng hay không mà Sương Hồng lại cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu.
Nàng sợ hãi nhìn sang một chút, liền đột nhiên bị hù dọa, lập tức thu tầm mắt lại.
Lúc này Sương Hồng mới bắt đầu bất an, vì sao Hoàng hậu lại nhìn nàng như vậy, chẳng nhẽ vật kia...
Nàng ta đang chần chờ thì Hàn Vân Tịch lại lạnh giọng hỏi: "Sương Hồng, sự việc trọng đại nên ngươi hãy suy nghĩ kĩ một chút! Nếu như ngươi nói dối một khi tra ra..."
Đây là nhắc nhở, cũng coi như là cảnh cáo, Hàn Vân Tịch không có nói hết lời.
Sương Hồng cúi đầu trong lòng thì đang lo lắng, nàng ta liền len lén nhìn Hoàng hậu một chút, do dự không thôi.
Nhưng mà ngay lúc này, Long Phi Dạ luôn trầm mặc lại lạnh lùng mở miệng: "Sự việc mới mấy ngày, có cần suy nghĩ lâu như vậy không?"
Lời này vừa nói ra, bỗng nhiên Sương Hồng ngẩng đầu lên liền bắt gặp phải ánh mắt lạnh như băng của Long Phi Dạ, nàng ta suýt nữa thì hồn bay phách tán!
Trời ạ, Tần Vương đang nhìn nàng lại còn đích thân mở miệng thẩm vấn nàng! Thật đáng sợ!
Sương Hồng nào dám do dự, vội vã trả lời: "Nô tỳ nhớ ra rồi, nhớ ra rồi! Ngày đó Trường Bình công chúa sai nô tỳ mang một pho tượng Phật điêu khắc bằng gỗ đem đi, đó là đồ của Hoàng hậu nương nương, nô tỳ đặt ở trong phòng phía trước, vẫn chưa lấy về!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Hoàng hậu giống như bị rút đi ba hồn bảy vía cả người đều kiệt sức.
Đồ của Hoàng hậu nương nương?
Hàn Vân Tịch kinh ngạc, lại nhìn phản ứng kia của Hoàng hậu, nàng dường như ý thức được cái gì, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, nàng cũng không do dự lập tức nói: "Đồ để chỗ nào, lập tức dẫn ta tới đó xem."
"Ở bên trong một căn phòng nhỏ cạnh cánh cửa bên phải, sau khi nô tỳ bỏ ở đó thì không có động tới nữa." Sương Hồng thành thật trả lời.
Hàn Vân Tịch không nói hai lời nhanh chóng bước đi, Long Phi Dạ là người thứ hai đuổi theo, Thái hậu cùng Long Thiên Mặc càng nghi hoặc, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hàn Vân Tịch luôn im hơi lặng tiếng rốt cục đã truy xét được cái gì?
Nhưng mà, ngay khi hai bà cháu đang nghi hoặc, Hoàng hậu đang ngồi im ở một bên lại đột nhiên đứng lên, bước nhanh đuổi theo.
"Mẫu hậu!" Long thiên Mặc hô to, cuối cùng cũng phát hiện được Mẫu hậu không được bình thường.
Mặc dù năm sáu ngày này cảm xúc của nàng không được ổn định, nhưng mà ngày hôm nay cũng quá...
"Hoàng hậu ta làm sao thế?" Thái hậu lo lắng.
Trong lúc nhất thời Long Thiên Mặc cũng không biết nên nói cái gì, dìu Thái hậu cùng đuổi theo.
Nhưng lúc này Hàn Vân Tịch vào căn phòng theo sự hướng dẫn của Sương Hồng lại tìm không ra đồ đâu.
"Rõ ràng ta để ở chỗ này, ta cũng chưa có động tới."
"Sau cái ngày xảy ra sự việc đó, ta liền ngã bệnh, ta vẫn chưa có quay lại chỗ này!"
"Đồ của Hoàng hậu nương nương, ai cũng không dám động! Trước đó không lâu pho tượng Phật này là do Hoàng hậu nương nương thỉnh tới!"
...
Sương Hồng kích động sợ rước họa vào thân.
Hàn Vân Tịch cùng Long Phi Dạ từ trong nhà đi ra, lại nhìn thấy Hoàng hậu đứng ở cửa đang kinh ngạc nhìn bọn họ.
"Hoàng hậu nương nương, bức tượng Phật kia người để ở chỗ nào?" Hàn Vân Tịch chăm chú hỏi.
"Không biết." Hoàng hậu lập tức trả lời.
"Nói như vậy, đồ bị mất rồi?" Hàn Vân Tịch hỏi lại.
"Thứ đó sẽ không bị mất được đâu, huống hồ còn là đồ của Mẫu hậu.
Sương Hồng, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ!" Long Thiên Mặc đi tới.
Sương Hồng lập tức quỳ xuống: "Thái tử điện hạ, nô tỳ không nhớ lầm, đồ là đặt ở trong phòng kia.
Trường Bình công chúa vì muốn tự tay điêu khắc một pho tượng Phật bằng đá để làm lễ vật mừng năm mới cho Thái hậu nương nương, thế nhưng vì do thời gian quá vội, đã đêm giao thừa rồi mà vẫn chưa khắc xong, buổi sáng giao thừa công chúa liền sai nô tỳ mượn một pho tượng phật của Hoàng hậu nương nương để bắt chước làm theo, sau đó công chúa kêu nô tỳ đi lấy một chút phấn vàng, thuận tiện mang pho tượng Phật bằng gỗ đem đi cất, nô tỳ liền đặt pho tượng Phật bằng gỗ đó ở trong phòng này!"
Nói đến đây, Sương Hồng lập tức bổ sung: "Đúng rồi! Nô tỳ nhớ lại đêm hôm đó nô tỳ đã nói với Hiểu Nguyệt của Tây Sương cung nàng ta cũng biết vật đó ở chỗ này!"
"Người đâu, tuyên Hiểu Nguyệt tới!" Long Phi Dạ lập tức hạ lệnh.
Hiểu Nguyệt?
Sắc mặt Hoàng hậu lúc xanh lúc xám liền rơi vào trầm mặc.
Nhưng mà, Hiểu Nguyệt không có đến, người tới lại là Tiền ma ma: "Bẩm các vị chủ tử, hai ngày trước cung nữ Hiểu Nguyệt nhiễm bệnh hiểm nghèo nên đã chết rồi..."
Còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đột nhiên nheo hai con mắt lại, chuyện trùng hợp như vậy, nếu như nàng vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cứ coi như nàng sống vô dụng rồi!
"Thi thể đâu?" Hàn Vân Tịch lạnh giọng.
Tiền ma ma len lén nhìn Hoàng hậu một chút, bình tĩnh nói: "Vào cùng ngày thi thể đã hoả táng rồi."
Hàn Vân Tịch cười lạnh, nghiêm nghị chất vấn: "Vật kia đâu, Tiền ma ma, Tây Sương cung là do ngươi giám thị, pho tượng Phật bằng gỗ của Hoàng hậu nương nương đi đâu rồi? Thủ hạ nào của ngươi lại có lá gan lớn như vậy, dám trộm pho tượng Phật của Hoàng hậu nương nương, muốn chết sao?"
"Chuyện này...!lão nô cũng không rõ." Tiền ma ma cũng khiếp sợ, nghĩ thế nào cũng không rõ, Tần Vương phi làm sao biết chuyện mà muốn tìm vật kia.
"Không rõ, không rõ vậy ngươi làm sao làm quản sự được?" Hàn Vân Tịch từng bước ép sát.
Tiền ma ma bị dọa khiến sắc mặt tái mét, không biết nên trả lời thế nào.
Hàn Vân Tịch nhìn về phía Hoàng hậu luôn một mực im lặng lạnh lùng chất vấn: "Hoàng hậu nương nương, người bị mất đồ, không biết người có muốn tìm không?"
Nghe giọng điệu này của Hàn Vân Tịch, Long Thiên Mặc lập tức không vui hỏi lại: "Mẫu hậu nào còn tâm tình muốn tìm đồ? Tần Hoàng thẩm, người tìm vật kia rốt cuộc muốn làm gì?"
"Hàn Vân Tịch, ngươi là đến điều tra độc, chỗ này mất đồ có liên quan gì tới ngươi?" Thái hậu cũng không vui nói.
Thái hậu cùng Long Thiên Mặc đương nhiên cũng nhìn ra ở đây bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Chỉ là bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu, hai chuyện này thì có liên quan gì tới nhau.
Có lẽ bọn họ không phải không hiểu, mà là sợ tiếp tục truy hỏi đến cùng sẽ phát hiện ra sự thật đáng sợ gì.
Dù sao đến mức này, thấy chuyện này thế nào cũng có quan hệ với Hoàng hậu.
Hàn Vân Tịch không quan tâm đến bọn họ, lạnh lùng nhìn Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cắn chặt răng, giữ lại phần lý trí cuối cùng đối mặt với nàng.
Nhưng ai mà biết, Hàn Vân Tịch lại không hề báo trước tuyên bố: "Pho tượng Phật bằng gỗ đó chính là nguồn độc..."
Lời này vừa ra, lập tức một mảnh xôn xao ngay cả Long Phi Dạ cũng kinh ngạc, hắn biết Hàn Vân Tịch tìm pho tượng Phật bị mất kia nhất định là có quan hệ với nguồn độc.
Chỉ là hắn không nghĩ tới pho tượng Phật kia lại chính là nguồn độc!
"Không...!không...!không phải..."
Trong lúc yên tĩnh, Hoàng hậu nương nương tự lẩm bẩm một mình, bắt đầu lắc đầu.
Hàn Vân Tịch lại tiếp tục nói: "Trên tay Trường Bình có vết thương, nàng không cẩn thận chạm phải nguồn độc mới chết.
Thiên hạ không có việc trùng hợp như vậy.
Người cố ý giấu tượng Phật, nhất định biết rõ chân tướng sự việc! Nói cách khác, người giấu pho tượng Phật bằng gỗ đó chính là hung thủ giết chết Trường Bình!"
Những lời này giống như cây gậy hung hăng nện vào đầu Hoàng hậu.
Cuối cùng Hoàng hâu luôn đứng bên bờ sụp đổ cũng nhịn không nổi nữa, đột nhiên nổi giận hét lên một tiếng: "Ta không phải hung thủ! Ta không phải!"
Cái gì?
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều run lên, Hoàng hậu sao lại...!sao lại nói như vậy?
Đây không phải là giấu đầu hở đuôi sao? Cho nên pho tượng Phật là do Hoàng hậu giấu đi?
Mọi người ở đây còn chưa tỉnh táo, đột nhiên Hoàng hậu bất thình lình nhào tới Hàn Vân Tịch, sợ hãi lớn tiếng kêu lên: "Không phải! Không phải như vậy! Ngươi mới là hung thủ! Ngươi mới là hung thủ! Ngươi không cứu Trường Bình, ngươi mới là hung thủ!"
Long Phi Dạ tay nhanh mắt lẹ bắt lấy tay Hoàng hậu, hung hăng giao nàng cho Long Thiên Mặc.
Ai ngờ Hoàng hậu như bị điên liều mạng giãy dụa muốn nhào tới bắt Hàn Vân Tịch, giận dữ liên tục mắng chửi: "Vì sao ngươi không cứu nàng! Vì sao?"
"Hàn Vân Tịch, không phải ngươi rất lợi hại sao? Vì sao ngươi không cứu nó!"
"Vì sao ngươi không tới sớm một chút, vì sao không cứu nó! Nếu ngươi tới sớm một chút, nó sẽ không phải chết, hu hu..."
"Hàn Vân Tịch, nhất định là ngươi cố ý không cứu Trường Bình, là ngươi hại Trường Bình, không phải ta...!không phải ta..."
...
Phản ứng của Hoàng hậu vượt quá ngoài dự đoán của mọi người, ai cũng không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, Long Thiên Mặc sững sờ tại chỗ.
Tại sao lại thành như vậy!
Sao lại là Hoàng hậu!
"Không thể nào, hổ dữ còn không ăn thịt con, sao Hoàng hậu có thể làm ra loại chuyện như vậy!"
"Hàn Vân Tịch, ngươi không được ngậm máu phun người!"
Thái hậu phẫn nộ, chuyện này ai có thể tin chứ?
Mặc dù sau khi hỏi về pho tượng Phật bằng gỗ, Hàn Vân Tịch đã nghi ngờ rồi nhưng mà nhìn thấy phản ứng của Hoàng hậu như vậy, nàng vẫn là khiếp sợ, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên nói gì.
Chỉ có Long Phi Dạ là còn tỉnh táo, hắn tức giận quát: "Tiền ma ma, đồ đâu? Còn không mau lấy ra!"
Tiền ma ma trước đó cũng không biết đồ mình mua có quan hệ gì đến cái chết của công chúa Trường Bình.
Thấy phản ứng này của Hoàng hậu, nàng cũng bị dọa đến sợ mất mật rồi, cả răng và môi đều run lẩy bẩy nói: "Chôn...! Chôn...!Chôn ở hậu viện! Nô tỳ cái gì cũng không biết, Hoàng hậu nương nương bà ấy...!bà ấy bảo nô tỳ chôn ở hậu viện!"
Lời này của Tiền ma ma chắc chắn chính là lời tuyên án tội ác của Hoàng hậu nương.
Thái hậu liên tục lùi về phía sau mấy bước, đều đã chạm vào cửa rồi.
Nàng không thể nào tin nổi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lại ngồi phịch dưới chân Long Thiên Mặc giống như người điên khóc không ngừng.
Long Thiên Mặc dẫn theo Tiền ma ma đến nơi chôn pho tượng Phật rồi tự mình đào lên, hắn cũng không trực tiếp đụng vào mà cẩn thận dùng một tấm vải bọc lấy pho tượng Phật.
Vừa cầm tới hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch liền báo động thứ này có độc!
Hàn Vân Tịch tự mình ra tay, cẩn thận từng li từng tí mở tấm vải ra, vừa thấy pho tượng Phật điêu khắc bằng gỗ, Hàn Vân Tịch đột nhiên có cảm giác suy sụp!
Trời ạ!
Thứ này chính là Độc Tiễn Mộc!
Đây là một gốc cây dùng để điêu khắc thành tượng Phật.
Gốc cây, vỏ cây của Độc Tiễn Mộc đều rất hữu dụng nhưng phải ngâm vài ngày để xử lý độc tố.
Mà pho tượng Phật trước mắt này căn bản vẫn chưa được xử lý sạch sẽ, bên trong gốc cây vẫn còn chút ít chất dịch, nhìn kĩ sẽ phát hiện pho tượng Phật có chút ướt át.
Loại độc này, nhất định phải chạm vào máu mới có thể trúng độc.
Cho nên cũng không phải tất cả mọi người đụng phải đều sẽ trúng độc, nhưng một khi trên tay có vết thương, nhất định sẽ bị lây nhiễm, chắc chắn sẽ chết!
Đương nhiên, tất cả những người không biết gì về Độc Tiễn Mộc vẫn không tin tưởng, Long Thiên Mặc không thể khống chế được tình hình của bản thân, tức giận chất vấn: "Người dựa vào cái gì nói đây chính là nguồn độc?"
Hàn Vân Tịch không trả lời, mà cho người bắt một con gà đang sống tới.
Con gà trống đang nhảy nhót tưng bừng được đưa tới tới, Hàn Vân Tịch tự mình bắt lấy rồi cắt một vệt máu nhỏ bên chân con gà sau đó kề sát vào pho tượng Phật.
Sau đó Hàn Vân Tịch liền buông con gà trống ra.
Trong thời gian ngắn, tất cả mọi người đều nhìn qua đây, chỉ thấy con gà trống kia sau khi đi được mấy bước cuối cùng liền ngã rầm xuống đất!
Chết rồi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...