Đây là lần thứ hai Hàn Vân Tịch vào tù.
Nhưng mà lần này so với lần trước không giống nhau, lần này nàng trực tiếp bị giam giữ bên trong một gian phòng tối.
Cửa sắt đóng lại, cả căn phòng giơ bàn tay lên không thấy được năm ngón tay, nàng không biết căn phòng này lớn bao nhiêu, trong phòng có đồ vật gì, hoặc còn có người nào.
Bóng tối biểu thị cho điều không biết, cho dù người lớn mật đến đâu cũng sẽ sợ hãi, nói không sợ đó nhất định là gạt người.
Hàn Vân Tịch miễn cưỡng tìm kiếm vách tường bên cạnh, dọc theo vách tường ngồi xuống rồi co người lại.
Trời bên ngoài sắp sáng, tình hình trong cung hiện tại như thế nào rồi?
Nghi thái phi và Long Phi Dạ biết nàng xảy ra chuyện không? Thái độ của họ thế nào? Hoàng đế Thiên Huy sẽ có thái độ gì?
Lúc nào sẽ thẩm vấn nàng? Ai đến thẩm vấn?
Hàn Vân Tịch bất an chờ đợi, nhưng ai ngờ vậy mà phải đợi tận ba ngày ba đêm, ba ngày ba đêm ở bên trong này, cai ngục chỉ thường đưa nước cho nàng, không có đồ ăn, ba ngày ba đêm ở bên trong này, không có ai tới thăm nàng.
Không có tin tức gì chính là tin tức tốt nhất, nhưng mà, cái loại chưa biết này đối với Hàn Vân Tịch mà nói còn đáng sợ hơn so với một căn phòng tối, Hàn Vân Tịch càng chờ đợi càng bất an, lúc Trường Bình công chúa chết, nàng vẫn chưa kịp xâm nhập để phân tích độc tố trong thi thể, căn bản không có cách nào làm phỏng đoán.
Điều duy nhất nàng biết chính là đây không phải hãm hại.
Trong cung không ai dám đem tính mạng của Trường Bình công chúa để hãm hại nàng, cho nên chân tướng chỉ có hai điều, một điều chính là có thích khách hạ độc, một điều khác chính là trên người Trường Bình công chúa có vết thương rồi chạm phải vật mang độc.
Muốn điều tra rõ những chuyện này, vẫn là từ độc tố trên thi thể tra ra.
Nhưng hiện tại một cơ hội để thanh minh nàng cũng không có, lại bị lôi xuống như vậy mà thi thể để lâu độc tố sẽ xảy ra biến hóa.
Một khi không tra ra được, thì nàng chính là hiềm nghi lớn nhất há chẳng phải nàng phải gánh cái tội danh này sao?
Nghĩ đến đây, Hàn Vân Tịch lập tức tới gõ cửa: "Cốc cốc cốc" tiếng vang vô cùng rõ, thế nhưng nàng gõ nửa ngày cũng không ai để ý tới nàng.
Ai biết được, sau này thế mà ngay cả người đưa nước cũng không tới, lại trôi qua hai ngày hai đêm.
Hàn Vân Tịch rốt cuộc cảm giác được sợ hãi, nàng ngồi co quắp trong góc tối, vừa khát lại vừa đói, cả người lạnh run, tâm cũng lạnh hơn phân nửa.
Bên ngoài, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thật sự không ai quan tâm nàng sao?
Hàn Vân Tịch biết, bây giờ có thể cứu nàng chỉ có Nghi thái phi cùng với Long Phi Dạ, Nghi thái phi nàng cũng không trông đợi, còn Long Phi Dạ...
Hiện tại hắn đang ở đâu, đang làm cái gì? Hắn cũng cứu không được nàng sao? Hay là...hắn không có ý định muốn cứu nàng?
Trên yến tiệc đêm giao thừa, Long Phi Dạ nói bên tai nàng hai câu rất rung động lòng người, nàng thừa nhận trong nội tâm nàng có chút chờ mong.
Rốt cục vào buổi sáng ngày thứ năm cửa sắt được mở ra!
Lúc ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào Hàn Vân Tịch lập tức đứng lên.
Cho dù có chói mắt nàng cũng không có nhắm mắt lại, ánh mắt thể hiện niềm hi vọng.
Nhưng ai biết những gì nàng nhìn thấy lại là một tràng nước mắt khủng khiếp, Hoàng hậu!
Một vài thị vệ mang theo đèn lồng rồi đi vào treo lên, rất nhanh toàn bộ căn phòng nhỏ liền sáng ngời.
Lúc này, Hàn Vân Tịch mới nhìn thấy rõ ràng những đồ vật trong phòng.
Trong phòng cái gì cũng không, cũng chỉ có một cái nồi sắt lớn đủ để chứa một người lớn, dưới nồi sắt chất đầy củi, Hàn Vân Tịch chỉ liếc nhìn qua chứ không nghĩ nhiều, ánh mắt liền dừng lại trên người Hoàng hậu.
Hoàng hậu mang người tới, tất cả đều là thị vệ, cũng không phải là cai ngục, xem ra người của Đại Lý Tự người đều bị điều đến đây.
Hoàng hậu đi vào, thị vệ lập tức tiến lên áp trụ phía trước Hàn Vân Tịch.
Môi Hàn Vân Tịch hiện ra một nụ cười cay đắng, cũng không có giãy dụa, nàng chờ đợi năm ngày, chỉ chờ được Hoàng hậu tới, nàng biết tai kiếp này của mình khó thoát.
"Hàn Vân Tịch, Trường Bình vẫn chưa nhập liệm đâu." Ngữ khí của Hoàng hậu chứa đầy tử khí khiến cho người ta rất không thoải mái.
"Nguyên nhân cái chết vẫn chưa rõ, tùy tiện nhập liệm, Trường Bình nhất định chết không nhắm mắt." Ngữ khí của Hàn Vân Tịch cũng rất bình thản.
Nàng nghĩ, năm ngày vẫn chưa nhập liệm, ít nhất nói rõ hung thủ thực sự vẫn chưa xác định, nàng vẫn còn có hi vọng.
Ai ngờ, Hoàng hậu lại đột nhiên nổi giận liền xông đến cho Hàn Vân Tịch hai cái bạt tay: "Tất cả đều là vì ngươi, ngươi chưa chết, Trường Bình chết mới không nhắm mắt!"
Hai tay Hàn Vân Tịch bị trói lại, không thể động đậy, nàng quay mặt lại, bên miệng chảy ra một dòng máu tanh, ánh mắt như lưỡi dao nhìn về phía Hoàng hậu.
"Ta nói lại một lần cuối, Trường Bình không phải do ta giết!"
"Chính là ngươi giết! Là ngươi hạ độc!"
Hoàng hậu một bên chất vấn mạnh mẽ lùi sang một bên, tức giận hạ lệnh: "Người đâu, lập tức đốt lửa lên, hôm nay bản cung nhất định phải bắt bằng được tiện nhân này nhận tội!"
Châm lửa?
Hàn Vân Tịch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thị vệ đốt củi phía dưới chiếc nồi sắt lớn, sau đó bắt đầu đổ dầu vào bên trong.
Đây...!đây là định làm cái gì?
Hoàng hậu muốn bức cung, không phải nên mang nàng tới hình phòng sao? Đun dầu để làm gì?
Hàn Vân Tịch càng nhìn càng bất an, nàng nhìn về phía Hoàng hậu, Hoàng hậu lại cười lạnh với nàng, Hàn Vân Tịch cảm thấy tinh thần Hoàng hậu có gì đó cực kì không ổn, giống như là người điên.
"Các ngươi rốt cục muốn làm gì?" Hàn Vân Tịch lớn tiếng chất vấn.
Hoàng hậu lại cười lạnh, cao cao tại thượng nhìn nàng, không trả lời.
Cuối cùng dầu bên trong nồi sắt lớn phía sau bắt đầu trào lên, hơi nóng bốc lên, nhiệt độ cùng độ ẩm trong phòng cũng tăng lên, mùi dầu trong không khí càng ngày càng nặng khiến cho người ta buồn nôn.
Hàn Vân Tịch nhìn một chút tựa hồ nghĩ tới điều gì, sắc mặt dần dần trắng bệch, liên tục lắc đầu.
"Người đâu, treo nàng lên!" Hoàng hậu rốt cục cũng mở miệng.
Lần này, Hàn Vân Tịch hoàn toàn hiểu rõ, mặc dù nàng chưa từng chứng kiến loại hình pháp này.
Nhưng nàng dám khẳng định loại hình pháp này nhất định là loại đáng sợ nhất trong tất cả các loại hình pháp!
"Buông ra! Các ngươi buông ra!"
"Hoàng hậu, ngươi vu oan giá hoạ là có ý gì, người tìm không ra hung thủ thực sự sát hại Trường Bình, Trường Bình cho dù xuống mồ cũng sẽ không an tâm!"
Hàn Vân Tịch hét to, thế nhưng khi Hoàng hậu nghe những lời này của nàng, chẳng những không có tỉnh lại, ngược lại càng thêm kích động, giống như bị điên hét to: "Ngươi câm miệng! Trường Bình chính là do ngươi giết, nhất định là ngươi! Chỉ cần ngươi chết, nàng sẽ an tâm!"
Nếu như lúc này Hàn Vân Tịch chú ý một chút, tất nhiên sẽ phát hiện tinh thần của Hoàng hậu vô cùng dị thường, nhưng nàng không rảnh bận tâm.
Nàng bị trói gông cổ rồi bị treo ngược lên phía trên nồi dầu đang sôi cuồn cuộn, hai chân nàng cách mặt nước bất quá không tới nửa thước, nàng không thể không co hai chân mình lên để tránh hơi nóng làm bị bỏng.
Phía sau cũng chỉ có một sợi dây thừng, nên nàng nắm lấy tay thị vệ ở một bên nhằm duy trì tính mạng của nàng, chỉ cần buông lỏng dây thừng này, cả người nàng liền sẽ rớt xuống chảo dầu đang sôi trào nóng hổi này, nhiệt độ như thế đủ để nhấn chìm nàng trong nháy mắt?
Dầu bên trong nồi đủ để bao phủ cả người nàng, nàng không dám tưởng tượng lúc mình rơi xuống sẽ thành bộ dạng gì, nàng cắn răng thật chặt, nhưng vẫn không khống chế nổi toàn thân đang run rẩy.
Thật đáng sợ!
Ai đến cứu nàng đây!
Nhìn thấy Hàn Vân Tịch đang run lẩy bẩy khi bị treo trên chiếc nồi dầu nóng, cuối cùng cảm xúc của Hoàng hậu cũng hồi phục không ít.
"Hàn Vân Tịch có phải ngươi giết Trường Bình công chúa hay không?" Nàng lớn tiếng chất vấn.
Hàn Vân Tịch luôn phát run, nàng không có nhìn Hoàng hậu mà nhìn chằm chằm vào nồi dầu đang sôi cuồn cuộn, chậm chạp không có lên tiếng.
"Trả lời câu hỏi của bản cung!" Âm thanh của Hoàng hậu càng lớn hơn.
Thế nhưng Hàn Vân Tịch vẫn không trả lời, môi dưới đều bị hàm răng của nàng cắn cho chảy máu.
"Rất tốt, ngươi không khai phải không?"
Hoàng hậu hít sâu một hơi đi tới, thình lình đoạt lấy dây thừng trong tay thị vệ, lần cướp đoạt này dây thừng lập tức trượt xuống một đoạn.
"A...!cứu mạng..."
Hàn Vân Tịch hét đến tê tâm liệt phế! Hai đầu gối của nàng đều cuộn lên đến tận ngực, bắp chân tựa hồ dán trên mặt dầu nóng hổi, thiếu một chút, một chút xíu nữa thôi là sẽ đụng phải dầu nóng.
Tim nàng đập "thình thịch" rất nhanh, hô hấp đều khó khăn, nàng không dám nhìn xuống nhắm chặt hai mắt lại.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ ai đó tới cứu nàng đi!
Hoàng hậu đoạt lấy dây thừng, trên mặt gần như có loại khoái cảm biến thái.
Nàng ta có chút hứng thú nhìn nhìn chậm rãi nói: "Hàn Vân Tịch, bản cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi khai...!hay vẫn là...!không chịu khai?"
Khai hay là không khai?
Sống hay là chết?
Việc nàng không có làm, nàng làm sao mà khai? Khai đồng nghĩa là phải chết!
Khác biệt duy nhất đó là không khai sẽ chết vô cùng thống khổ!
Đột nhiên Hoàng hậu nghiêm giọng: "Hàn Vân Tịch mau trả lời câu hỏi của bản cung!"
Ai ngờ, Hàn Vân Tịch đột nhiên mở to hai mắt, hung hăng nhìn về phía Hoàng hậu, tức giận trả lời: "Không khai! Không phải ta làm! Ngươi đổ oan cho ta, ngươi dùng tư hình bức cung, là do ngươi để Trường Bình chết không được minh bạch, chết không nhắm mắt! Cả đời này của ngươi cũng sẽ không an tâm!"
"Hàn vân tịch, ngươi muốn chết!"
Hoàng hậu cũng nổi giận, dây thừng trong tay bắt đầu từng chút từng chút một thả xuống.
Nhưng lần này, Hàn Vân Tịch không tiếp tục giãy dụa cũng không tiếp tục cuộn cơ thể mình lại.
Việc nàng từng làm dù lớn tới mức nào nàng đều dám nhận!
Việc nàng chưa từng làm có đánh chết nàng tuyệt đối không nhận!
Nàng lặng lẽ nhìn vào nồi dầu đang sôi, đôi môi nở một nụ cười giống như một cái chết oanh liệt, đẹp đẽ.
Khai hay không khai cũng đều phải chết, cần gì ủy khuất cầu toàn, sao phải bẻ gãy sự kiên cường của bản thân? Tại sao không chết một cách thẳng thắn, tiêu sái một chút?
Có những nguyên tắc, có những tôn quý cho dù như thế nào cũng sẽ không buông xuống.
Dây thừng từng chút từng chút một rơi xuống, mép váy rủ xuống bắt đầu trở nên nặng nề, mép váy đã dính đến dầu nóng, rất nhanh sẽ lên đến bàn chân của nàng.
Nàng tự nói với chính mình, Hàn Vân Tịch, ngươi rất dũng cảm!
"Hàn Vân Tịch, ngươi được lắm, bản cung cho ngươi nếm thử mùi vị bàn chân bị bỏng rát trước!"
Hoàng hậu tức giận, đột nhiên buông dây thừng ra!
Trong nháy mắt rơi xuống!
Nhưng mà, chính vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên một thân ảnh như mũi tên vọt tới.
Phăng!
Cơ thể đau đớn của Hàn Vân Tịch đột nhiên im lặng dừng lại, cả người lập tức được kéo cao lên.
Hàn Vân Tịch lập tức mở to hai mắt, chỉ thấy...!chỉ thấy Long Phi Dạ đang đứng phía bên trên ranh giới với chảo dầu, một tay ôm lấy dây thừng trên đầu nàng, một tay thả lỏng phía sau.
Hắn một thân áo trắng, thế đứng mạnh mẽ thẳng tắp như cây Tùng, nhưng lại nhanh nhẹn giống như thần tiên, khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng giống như trước đây hoàn toàn không có chút kinh động nào, thế nhưng cặp mắt thâm thúy kia lại tràn ngập lửa giận!
Long Phi Dạ, huynh nhất định là thần hộ vệ của ta?
Long Phi Dạ, năm ngày...!cuối cùng cũng chờ được huynh rồi.
Hàn Vân Tịch bị dọa sợ, không hiểu tại sao lại cười, cũng không phát hiện khóe mắt mình ướt một mảng.
Ai cũng không ngờ tới Long Phi Dạ lại xuất hiện vào lúc này, Hoàng hậu nhất thời kinh hãi, nàng ta buông lỏng dây thừng ra, lui lại bên tường.
Long Phi Dạ vào đây bằng cách nào?
Thái hậu đã hạ lệnh cấm, không có sự cho phép của bà, ai cũng không được phép thăm viếng.
Hôm nay bà tới, không chỉ hỏi qua Thái hậu mà còn từng hỏi qua cả Hoàng Thượng!
Mặc dù bây giờ không có đầy đủ chứng cứ cho thấy Hàn Vân Tịch chính là hung thủ.
Nhưng Hoàng Thượng cũng ám chỉ qua mấy lần, Hàn Vân Tịch chính là hiềm nghi lớn nhất, tìm không thấy chứng cứ, cũng chỉ có thể thẩm vấn Hàn Vân Tịch.
Bởi vì câu nói trước khi chết kia của Lý thị, Hoàng Thượng đã sớm xem Hàn Vân Tịch cùng Tần Vương là cái đinh trong mắt, trừ không được Tần Vương, chí ít cũng phải giết chết Hàn Vân Tịch trước.
Hoàng hậu tỉnh táo lại lập tức chất vấn: "Tần Vương, không có ý chỉ của Thái hậu ai cho phép ngươi tiến vào?"
Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi lại: "Hoàng hậu, là ai cho phép ngươi dùng tư hình bức cung, vu oan giá hoạ?"
Hắn vừa nói, một tay vừa ôm lấy Hàn Vân Tịch nhảy xuống chảo dầu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...