Nghi thái phi là một nữ nhân thoải mái nhàn hạ phi thường, yêu vẻ đẹp lại có thói ở sạch.
Một thất bố trí giống như hoa phòng (phòng chỉ dùng để hoa), hương thơm mùi hoa ập vào trước mặt, làm Hàn Vân Tịch nhanh chóng đã quên nơi này là đầm rồng hang hổ.
Chỉ thấy Nghi thái phi lười biếng ngồi trên ghế của mình.
Tuy năm nay đã bốn mươi, lại không có dấu hiệu rõ rệt của người có tuổi, hốc mắt thâm thúy, một đôi mắt phượng mỹ lệ, tôn quý giống như một nữ vương.
Hàn Vân Tịch vừa vào cửa, nàng liền nhìn chằm chằm không rời, thầm nghĩ, thiếu nữ này xác thật rất xinh đẹp nha, nhìn cũng không chán ghét giống như lúc trước như vậy, nếu nói không phải thái hậu cái tiện nhân kia ngang ngạnh đưa cho Phi Dạ, có lẽ nàng còn sẽ thích hơn.
Tùy ý để Nghi thái phi nhìn, Hàn Vân Tịch mắt nhìn mũi nhìn tim, bước nhanh đi đến bên cạnh Long Phi Dạ.
"Phi Dạ, tối hôm qua trở về lúc nào? Ngươi cũng không thèm nói để mẫu phi tiếp đón, làm ta chờ ngươi cả một ngày." Nghi thái phi lười biếng mở miệng.
"Có việc gì xảy ra sao?" Long Phi Dạ hỏi, giọng điệu cuối cùng có chút vị nhân tình.
"Cũng không có sự gì, chính là đã lâu không gặp ngươi, nhớ ngươi." Nghi thái phi cười nói.
Hàn Vân Tịch tâm hoàn toàn lạnh, hôm qua ngày đại hôn, hai mẹ con nhà này không biết sao? Kẻ xướng người hoạ ghê tởm ai đâu?
Vốn đang ôm một chút hy vọng đối với Long Phi Dạ như vậy, hiện giờ hoàn toàn tiêu tan ảo ảnh.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, nên như thế nào liền như thế ấy đi, đại sự nàng đều đã trải qua.
Ai ngờ, lúc này Long Phi Dạ từ trong tay áo móc ra một khối khăn tay ra, đôi tay trình lên, "Lạc hồng khăn, thỉnh mẫu phi xem qua."
Thứ này vừa lấy ra, tất cả mọi người đều nhìn lại đây, Hàn Vân Tịch cách đó gần nhất, nhìn thấy rõ ràng nhất, chỉ thấy khăn tay kia bị xếp thành một khối vuông thật dày, nhất là một mặt trên rất sạch sẽ, thuần trắng không tỳ vết.
Chỉ nhìn thoáng qua, nàng cảm thấy mất mát mà cúi đầu, chuẩn bị tiếp thu nghi ngờ của Nghi thái phi.
Mộ Dung Uyển Như ở một bên nhìn thấy, âm thầm hít vào một hơi thật dài, nàng liền biết, Tần Vương mới sẽ không thèm chạm vào nữ nhân này đâu, bất quá là bởi vì phải cùng nhau vào cung, mới nhân tiện cùng nàng cùng nhau ghé qua chỗ Nghi thái phi.
Mộ Dung Uyển Như nhanh mắt liếc một cái, lão ma ma ngay lập tức cả vội tiến lên đỡ lấy lạc hồng khăn, đôi tay nâng lên đưa tới trước mặt Nghi thái phi.
Nghi thái phi liếc liếc mắt một cái, lập tức kéo dài mặt, "Tân nương tử, chuyện là như thế nào? Đêm qua điện hạ trở về, ngươi hầu hạ như thế nào?"
Một bên chất vấn, một bên ứng phó thức thời mà tùy tiện mở ra lạc hồng khăn xem kỹ, ai ngờ, này một khi mở ra, lập tức ngay trên khăn lụa tuyết trắng có một mạt hồng.
"A!" Nghi thái phi đều nhịn không được hét lên, định thần lại vừa thấy, thế nhưng thật là vết máu!
Hàn Vân Tịch theo bản năng ngẩng đầu, cũng thấy kia một mạt hồng, lạc hồng!
Này......!Thiên(trời) a!
Nàng hoài nghi quay qua nhìn Long phi Dạ.
Người nam nhân này như cũ mặt không có biểu tình gì, lạnh như băng, chỉ là, trong lòng Hàn Vân Tịch lại mạc danh ấm áp.
Long Phi Dạ, ngươi đủ ý tứ, đủ đàn ông, thật sự đa tạ!
"Mẫu phi cũng đã xem qua, người tới, đưa vào cung đi."
Mệnh lệnh của Long Phi Dạ mặc dù là Nghi thái phi cũng không dám vi phạm.
Lão ma ma vội vàng nâng mâm tới nhận lấy, đáy mắt của Nghi thái phi hiện lên một mạt kinh ngạc, không tình nguyện mà thả tay.
Nàng ý vị thâm trường liếc mắt một cái nhìn Mộ Dung Uyển Như, tựa hồ đang hỏi, Hàn Vân Tịch sẽ không dùng cái yêu thuật gì mê hoặc nhi tử của nàng chứ? Nhi tử ta từ trước đến nay chưa bao giờ vì mỹ mạo mà sở động nha!
Một mạt hồng kia tựa như cây gai trong mắt Mộ Dung Uyển Như, đâm đến nàng quá đau quá đau, nàng không tin, vĩnh viễn đều không tin!
Lạc hồng khăn đã được đưa đi, trà nóng được bưng lên.
"Vương Phi nương nương kính thái phi nương nương trà." Lão ma ma cao giọng.
Có sự ủng hộ của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch cảm thấy tự tin hơn.
Nàng vững vàng nâng lên chung trà đi tới, cung cung kính kính hành lễ quỳ lạy, "Thần thiếp Hàn Vân Tịch, thỉnh an mẫu phi, mẫu phi thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"
Nghi thái phi tròng mắt lăn chuyển long lóc, liếc nhìn Long Phi Dạ vài lần, tuy rằng không tình nguyện, nàng vẫn là nể mặt nhi tử, tiếp nhận trà, một ngụm uống xong, thưởng một cây trâm ngọc lam, tự mình mang lên trên tóc của Hàn Vân Tịch, nhàn nhạt nói, "Bổn cung cũng không có gì giao đãi ngươi thật tốt, ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều: mặc kệ ngươi nói cái gì, làm cái gì đều không thể để bổn cung cùng điện hạ mất mặt."
"Vâng, thần thiếp xin ghi nhớ trong tim." Hàn Vân Tịch nghiêm túc trả lời.
"Hãy bình thân." Nghi thái phi nói, vẫy tay để Nam Cung Uyển Như lại đây, "Uyển Như, ngươi là tiểu bối, ngươi hãy kính ly trà cho tẩu tử ngươi."
"Vâng." Mộ Dung Uyển Như thanh âm kia lại nhu lại ngoan, lộ ra ba phần đáng thương, giống như là ai khi dễ nàng.
Nàng bưng trà nóng lên, từng bước một hướng Hàn Vân Tịch đi tới, dưới đáy mắt nhu nhược hiện lên một mạt hận ý..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...