Ba ngày sau, tiệc Hoa Mai diễn ra đúng kỳ hạn.
Vườn mai hoàng gia ở ngoại ô, mai Ánh Tuyết đang nở rộ, hương hoa lan tỏa khắp vườn, từng cụm từng cụm thật lớn màu đỏ và trắng đan xen lẫn nhau, nhìn từ xa rất giống một biển hoa vô cùng lung linh, huyền ảo.
Hoa mai năm nay đặt biệt nở sớm, cũng đặt biệt nhiều.
Dưới biển hoa, tiệc rượu đã được chuẩn bị xong, Trường Bình công chúa và thái tử Long Thiên Mặc một trái một phải ngồi ở vị trí chủ tiệc, ngồi kế bên thái tử chính là Vinh Nhạc công chúa của Tây Chu: Đoan Mộc Dao.
Yến tiệc này cũng không thiếu sự tham gia của các tài tử phong lưu, nhưng đa số vẫn là các thiên kim tiểu thư cho nên Long Thiên Mặc vốn không muốn đến, nào ngờ tối hôm qua, hắn nhận được ý chỉ của phụ hoàng bắt hắn phải đi dự.
Mấy ngày trước không biết ai tung tin đồn nói Tần hoàng thúc dành một ngày đi dạo phố cùng Vinh Nhạc công chúa, xem tình hình hiện giờ thì tin đồn kia chắc chắn là nhảm nhí.
Gia đình đế vương là vô tình nhất, con gái sinh ra trong hoàng tộc, cho dù là vợ hay là thiếp thì cũng chỉ là công cụ mà thôi, khi còn có ích thì được người người tranh đoạt đến bể đầu chảy máu, tung hô tận trời, sau khi lợi dụng xong sẽ bị vứt bỏ như giày rách.
Chưa kể người đó lại còn là nữ nhân của Thái tử.
Nếu như Đoan Mộc Dao muốn gả cho hắn, hắn ngay cả suy nghĩ cũng không cần, liền sẽ gật đầu đồng ý cưới ngay, tiếc là trong lòng Đoan Mộc Dao chỉ có Tần vương.
Mặc dù quan hệ giữa Tây Chu và Thiên Ninh là quan hệ thông gia, nhưng trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng, phụ hoàng rất hy vọng Vinh Nhạc công chúa mau chóng gả tới Thiên Ninh, như vậy sự hợp tác giữa hai nước có thể tiến thêm một bước, đặt biệt là trên phương diện quân đội phòng thủ ở biên giới đông bắc, có thể sớm đạt thành nhận thức chung, nhất trí chống lại Bắc Lịch.
Ngoài ý muốn là chuyện, hoàng đế Tây Chu đã sớm nói muốn Vinh Nhạc công chúa tự mình tìm người chồng như ý để gả.
Người này trừ Tần hoàng thúc ra thì còn ai?
Chỉ là từ sau khi bí mật này được công khai đến nay, Đoan Mộc Dao vẫn chưa chính thức bày tỏ thái độ gì, còn Tần hoàng thúc lại càng không ai dám tự ý suy đoán, cho nên chuyện này cứ tiếp tục kéo dài.
"Dao Dao, uống thử trà hoa mai này xem, cũng chỉ có ở Thiên Ninh mới có loại trà này".
Long Thiên Mặc tìm chủ đề nói chuyện, một câu Dao Dao đã đem khoảng cách rút ngắn đi, nhưng không ngờ Đoan Mộc Dao cũng không nể mặt hắn, trả lại một câu xa cách:"Thái tử điện hạ nên gọi ta là Vinh Nhạc công chúa sẽ thích hợp hơn"
Đáy mắt Long Thiên Mặc xẹt qua một tia tức giận nhưng được che đậy rất tốt, cô gái này tuy là rất đẹp, đúng thật là được cả ba mặt văn, võ, dung mạo, nhưng trong lòng hắn lại không thích chút nào, nếu nàng ta không phải là công chúa Tây Chu, hắn nhìn đều sẽ không muốn liếc nhìn một cái.
Tuy là giận nhưng giọng nói của Long Thiên Mặc rất hiền lành:"Nghe nói năm sau Tần hoàng thúc sẽ có kế hoạch rời khỏi đế đô một thời gian, Vinh Nhạc công chúa có biết thúc thúc sẽ đi đâu không?".
Vừa nghe, Đoan Mộc Dao liền nhìn sang, mặt đầy lo lắng.
Nàng không cùng hoàng huynh quay về Tây Chu mà chọn ở lại Thiên Ninh đến hết năm nay, chính là hy vọng sang năm có thể nghĩ cách ép Long Phi Dạ quyết định chuyện kết hôn, không ngờ sư huynh lại muốn rời đi.
Thiên Huy hoàng đế luôn âm thầm bảo đảm với nàng rằng nàng có thể tìm được một người chồng như ý, lời này còn tin được không?
Thấy phản ứng của Đoan Mộc Dao, Long Thiên Mặc rất hài lòng.
"Vinh Nhạc công chúa hình như còn chưa biết chuyện này, nếu vậy chắc phải đợi Tần hoàng thẩm đến rồi hỏi lại", hắn vừa nói, vừa nâng trà lên uống, cũng không tiếp tục trò chuyện.
Nhưng mà sắc mặt Đoan Mộc Dao lại biến hóa rất nhiều, Hàn Vân Tịch? Hàn Vân Tịch có thể biết được hành tung của sư huynh sao? Chuyện này sao có thể?
Lúc này, hầu hết những nhân vật lớn được mời đều đã có mặt, đang tụ năm tụ bảy nói chuyện, tất nhiên đề tài nóng nhất mà mọi người nhắc tới không ai khác ngoài Hàn Vân Tịch.
Hàn Vân Tịch có đến không?
Buổi tiệc này không chỉ là trường hợp so đấu về quan hệ giao tiếp, cũng là so đấu về lĩnh vực tài nghệ, các mối quan hệ của Hàn Vân Tịch thì không cần nói tới, trong nhóm thiên kim tiểu thư ở đây, nàng ngay cả một người bạn cũng không có, còn về phần tài năng thì chính là chuyện mà hôm nay mọi người muốn biết nhất.
Hàn Vân Tịch là một người con gái xuất thân bình dân, dù là gia đình y học có tiếng cũng không thể so sánh được với quý tộc hoàng tộc.
Hơn nữa nàng từ nhỏ đã không được yêu thương, không được bồi dưỡng học hành gì cả, thì có thể có tài năng gì? Nàng có năng lực gì để tham gia loại tiệc này? Tiệc Hoa Mai cũng không đơn giản là đến ăn một bữa cơm, nói chuyện vài câu và ngắm nhìn hoa cỏ.
Nghe nói, bên trong lẫn bên ngoài cung đã có không ít người tổ chức đánh cuộc, nội dung là cá xem hôm nay Hàn Vân Tịch có dám đến hay không?
Trong lúc mọi người còn đang xì xào bàn tán, thái giám cao giọng truyền tới thông báo "Tần vương phi giá lâm, Uyển Như tiểu thư đến".
Tới?
Nàng thật sự dám tham dự?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Hàn Vân Tịch mặc trên người một bộ quần áo bằng lụa, trắng hơn tuyết, bên hông chỉ đeo một cái đai lưng hình hoa mai bằng ngọc thạch, cách phối hợp đơn giản vô cùng nhưng lại cho người ta một loại cảm giác hai mắt muốn phát sáng, nàng dùng sự thuần khiết, trong sáng hạ gục toàn bộ các cô nàng ăn mặc lòe loẹt nơi đây.
Tất nhiên Mộ Dung Uyển Như đi bên cạnh nàng thì càng chịu cảnh ảm đạm, mờ nhạt.
E ngại thân phận Hàn Vân Tịch, mọi người cho dù không tình nguyện nhưng vẫn phải đứng dậy chào đón, Đoan Mộc Dao lại bình thản ngồi, giữa một đám người đang đứng lại càng thấy rõ ràng.
Hàn Vân Tịch đi đến gần, nàng ta mới lười biếng đứng lên, ngay cả một danh xưng cũng không gọi, chỉ nói:"Đã lâu không gặp".
Nàng ta ghét gọi Hàn Vân Tịch là Vương phi nương nương, càng chán ghét gọi ba chữ "Tần vương phi".
Hàn Vân Tịch không những không tức giận, ngược lại mặt cười vô hại:"Vinh Nhạc công chúa chắc đã tới mấy ngày rồi, ta vẫn nghĩ rằng sư huynh cô sẽ mời cô về phủ uống trà, ai ngờ đợi mãi cũng không thấy cô tới".
Ngay sau đó nàng liền bày ra thái độ nữ chủ nhà "Hay là sau khi buổi tiệc này kết thúc, chúng ta cùng nhau về phủ đi, ta mời cô đến Phù Dung viện cùng uống trà"
Nàng không cần biết Đoan Mộc Dao có thể gả vào phủ Tần vương thật hay không, cũng mặc kệ Long Phi Dạ sẽ có thái độ gì.
Tóm lại, nàng đã hạ quyết tâm, muốn khi dễ nàng, muốn nàng phải nhìn sắc mặt để sống thì đều không có cửa.
Hàn Vân Tịch vừa nói xong, tay Đoan Mộc Dao để trong áo đã nắm chặt thành nắm đấm, không thể nghi ngờ, lời nói của Hàn Vân Tịch đã đâm trúng chỗ yếu của nàng, ở trong lòng Tần vương nàng có địa vị như thế nào chính nàng rõ ràng nhất, chuyện đi dạo hôm đó chẳng qua là do Thiên Huy hoàng đế ép buộc.
Ngày đó sư huynh nói chuyện với nàng cũng không vượt qua năm câu.
"Cũng được, nhất định hôm khác sẽ đến tìm sư huynh trò chuyện".
Đoan Mộc Dao kiềm chế trả lời lại, trong lòng thầm nghĩ: Hàn Vân Tịch, ngươi đừng đắc ý quá sớm, chốc lát nữa thôi, ta sẽ cho ngươi biết tay.
Hàn Vân Tịch ngồi giữa Long Thiên Mặc và Đoan Mộc Dao, còn Mộ Dung Uyển Như không có đãi ngộ cao cấp đến mức đó cho nên chỉ có thể ngồi ở phía dưới.
Trường Bình im lặng ngồi, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía Hàn Vân Tịch vài lần, trong bụng cười thầm, mở màn buổi tiệc hôm nay của nàng đều sẽ để cho Hàn Vân Tịch làm.
Hàn Vân Tịch chắc chắn sẽ cảnh giác nhưng các nàng nhất định phải biến ả ta thành nhân vật bị bêu xấu nhất trong buổi tiệc.
So với Trường Bình, thái tử Long Thiên Mặc có thái độ tốt hơn nhiều, Hàn Vân Tịch vừa ngồi xuống,hắn đã chào hỏi:"Tần hoàng thẩm, nghe nói năm sau Tần hoàng thúc sẽ rời đế đô một thời gian?".
Giọng nói hắn không lớn, lại đủ để cho Đoan Mộc Dao ngồi bên kia nghe được, không sai,là hắn cố ý làm như vậy, dù không thích hắn vẫn muốn tranh thủ cơ hội cưới Đoan Mộc Dao, mà muốn làm được chuyện đó, trước tiên phải để Đoan Mộc Dao từ bỏ ý định với Tần vương.
Hàn Vân Tịch không ngờ Long Thiên Mặc sẽ hỏi nàng về chuyện của Long Phi Dạ, hơn nữa chuyện này nàng cũng chưa từng nghe nói qua, thật ra thì chuyện của tên kia nàng biết so với bất kỳ ai cũng là ít càng thêm ít.
Đang muốn thành thật trả lời, lại liếc thấy Đoan Mộc Dao đang nhìn nàng với ánh mắt đầy ý xấu.
Hàn Vân Tịch thừa nhận mình không phải người tốt, nàng không chút do dự liền nói:"Thái tử nghe ai nói? Chuyện này Tần vương cũng chỉ mới nói cho một mình ta biết thôi mà".
Long Thiên Mặc cười cười:"Tất nhiên là nghe phụ hoàng nói lại".
Thiên Huy hoàng đế.
Đoan Mộc Dao nheo lại hai mắt, Thiên Huy hoàng đế biết rõ Long Phi Dạ phải đi, tại sao lại không nói cho nàng biết? đáng ghét.
"Tần hoàng thẩm, hoàng thúc muốn đi đâu sao? sẽ đi bao lâu? Long Thiên Mặc lại hỏi.
"Thái tử nên đi hỏi hoàng thượng thì rõ", Hàn Vân Tịch thuận miệng trả lời.
"Phụ hoàng cũng không biết,cho nên mới để cho ta tới hỏi hoàng thẩm", Long Thiên Mặc hạ giọng.
Hàn Vân Tịch cười, mặt đầy bí ẩn "Bí mật".
Giả giả thật thật, nàng cũng không biết Long Thiên Mặc hỏi mấy chuyện này làm gì, chẳng qua thấy sắc mặt Đoan Mộc Dao đã lạnh đến mức sắp chảy thành nước, nàng cảm thấy rất sung sướng.
Nàng cũng phát hiện, giữa Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao chưa hẳn là thân thiết gì, hình như Đoan Mộc Dao cũng giống nàng, cũng không biết năm sau Long Phi Dạ muốn đi đâu.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Vân Tịch thoải mái không ít đến ngay cả nàng cũng không nhận ra.
Trong khi đang nói chuyện, thái giám lại cao giọng thông báo lần nữa:
"Triệt công tử của phủ Bình Bắc hầu đến"
"Lý công tử của phủ Bình Nam hầu đến"
Hai vị công tử này của Bắc hầu và Nam hầu được gọi là Nam Bắc công tử, danh tiếng không nhỏ cũng không tốt.
Trưởng Tôn Triệt là con trai độc nhất của Bình Bắc hầu, được mệnh danh là Bắc công tử, hắn mặc một bộ quần áo trắng,tay cầm quạt xếp, khí chất bất phàm, phong lưu phóng khoáng.
Hắn không nổi tiếng vì tài ăn học nhưng rất vang danh bởi tính tình phóng đãng, năm nay vừa tròn 18 tuổi, cũng đã có mười thê thiếp, nghe đồn ngay cả tiểu thiếp của cha mình mà hắn cũng cướp đoạt, đúng là mặt người dạ thú.
Lý Mục Ca là con trai trưởng của Bình Nam hầu, được gọi là Nam công tử, hắn mặc một bộ quần áo màu tím, tay cũng cầm quạt xếp, mới nhìn cũng xuất trần lãng tử, thần thái như tiên,không nhiễm chút khói bụi trần gian, nhưng quan sát kỹ sẽ nhận ra,tay hắn luôn nắm thành hình hoa sen, bước chân rụt rè, uyển chuyển hơn cả con gái, hắn có sở thích đặt biệt với đàn ông đã là chuyện người người đều biết.
Nam Bắc hai công tử cùng đến đã làm mọi người xôn xao không nhỏ, nam nhân phong lưu phóng khoáng chính là độc dược đối với nữ nhân, còn nam nhân đồng tính luyến ái lại là bạn thân tốt nhất của nữ nhân, cho nên hai vị công tử này có được rất nhiều bạn bè trong giới quý tộc.
Lần này Trường Bình tổ chức tiệc, mời không ít thanh niên ưu tú, nhưng từ trước đến giờ nàng ta cũng không có qua lại gì với hai người kia, vì sao hôm nay lại mời bọn họ dự tiệc?
Không rãnh quan tâm đến những lời bàn tán của mọi người, Trường Bình hướng ánh mắt chất chứa ý tứ chơi ác liếc nhìn Mộ Dung Uyển Như, Mộ Dung Uyển Như cũng nhìn lại nàng bằng ánh mắt ý vị thâm trường, hai người âm thầm hiểu ý nhau, giống như đang cùng nhau che giấu bí mật gì đó.
Trong lòng Hàn Vân Tịch buồn bực, nàng liếc mắt quan sát hai vị Nam, Bắc công tử, luôn có cảm giác có cái gì đó không đúng, nhưng lại không biết rõ chỗ nào không đúng.
Mọi người đều đã đến đông đủ, buổi tiệc bắt đầu.
Tiệc năm nay lấy trà, bánh làm từ hoa mai làm chủ đề, đủ loại bánh ngọt kiểu dáng độc đáo và trà được bưng lên, tiếc là tất cả mọi người đều không có lòng thưởng thức.
Nhìn Hàn Vân Tịch ngồi ở nơi cao cao trên kia, các tiểu thư ở đây đều cảm thấy hâm mộ và ghen ghét, cũng có người nôn nóng muốn nhìn thử, xem hôm nay Hàn Vân Tịch sẽ bị bêu xấu ra sao.
Xuất thân là con gái gia đình bình dân, thua kém xa thân phận của các nàng, lại được làm chính phi của Tần vương, đây là đang làm nhục ba chữ "Tần vương phi", giờ còn dám làm ra bộ mặt thờ ơ lạnh nhạt như vậy ngồi ở phía trên.
Hôm nay có cơ hội, các nàng đều muốn đem Hàn Vân Tịch đánh cho phải hiện nguyên hình, muốn cười nàng kiêu ngạo, mù quáng, tự đại, muốn để nàng biết, cho dù nàng thật đem mình làm bánh cũng sẽ không có ai muốn ăn nàng.
Trường Bình vẫn còn chưa lên tiếng, đã có người nhịn không được, người này không ai khác chính là con gái của Lại bộ thượng thư, em gái của Từ phu nhân tên là Từ Vân Dung.
Nàng đứng lên cung kính nói:"Khởi bẩm công chúa, năm nay hoa mai đặt biệt nở rộ, chi bằng chúng ta thi làm thơ về hoa mai đi".
Làm thơ về hoa mai! Trường Bình chỉ chờ có người mở màn dùm mình, nàng mừng rỡ,hưng phấn đứng lên:"Từ tiểu thư có thú vui giải trí thật tao nhã, ý kiến này rất hay".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...