Beta: Dung Huỳnh (thuduy87@gmail.com)
Tuyết rơi liên tiếp nhiều ngày cuối cùng hôm nay cũng đã ngừng, bầu trời giống như mới được tắm gội, trong xanh thăm thẳm, thật xinh đẹp!!!
Sau chuyện đánh cuộc lần ấy, Mục Lưu Nguyệt đã không còn tham dự các buổi tụ họp bạn bè, suốt ngày trốn trong phòng buồn bực, không vui, tính tình càng ngày càng xấu.
"Phanh", lại một cái bình hoa quý giá bị đập nát, tỳ nữ đứng hầu ở cửa tụm lại thành một vòng, không ai dám bước vào.
Lúc đầu, Mục đại tướng quân và Mục Thanh Võ sẽ đến xem qua một chút, nhưng bây giờ bọn họ đều chỉ biết im lặng, mặc kệ nàng ta quậy phá, chuyện làm hai người lo lắng nhất lúc này chính là thanh danh của Mục Lưu Nguyệt đang rất tệ hại, muốn tìm một gia đình tốt để gả nàng đi cũng là một vấn đề lớn.
"Người đâu? mau tới đây!"
Mục Lưu Nguyệt thở hổn hển la lớn, tỳ nữ sợ hãi chạy vào phòng, nhưng cũng không dám đến gần nàng quá.
“Trường Bình công chúa đến chưa?, nàng ta có biết chuyện của ta không?” Mục Lưu Nguyệt hỏi.
Hy vọng duy nhất của nàng chính là Trường Bình, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện đánh cuộc, Trường Bình cũng chưa từng tới thăm nàng dù chỉ một lần, thời gian tổ chức tiệc Hoa Mai cũng đã sắp đến mà tới giờ Mục Lưu Nguyệt vẫn chưa nhận được thiệp mời, không lẽ nàng đã hoàn toàn bị xa lánh sao?
“Hồi bẩm tiểu thư, không có”, tỳ nữ thật cẩn thận trả lời, lại lập tức an ủi “Tiểu thư, có thể là công chúa đang rất bận, qua một thời gian nữa mới có thể đến tìm người”.
“Nàng ta đang bận tổ chức tiệc Hoa Mai sao?, nàng ta sẽ mời những ai?, có mời Hàn Vân Tịch không?”, Mục Lưu Nguyệt vội vàng hỏi thêm.
Nàng đã sớm nghe nói tiệc Hoa Mai năm nay là do Trường Bình công chúa tổ chức, muốn mời ai đều do nàng ta tự quyết định.
Tỳ nữ làm sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy, lập tức tìm lý do để rời đi “Xin tiểu thư chờ một chút, nô tỳ sẽ đi hỏi thăm ngay bây giờ”.
Thanh danh của Mục Lưu Nguyệt đã xấu đến như vậy, Trường Bình công chúa tất nhiên sẽ không đến tìm nàng ta nữa, bây giờ Trường Bình còn đang bận rộn chuẩn bị tiệc Hoa Mai, thiệp mời đầu tiên đã được gởi tới phủ Tần vương và người được mời là Hàn Vân Tịch.
Đã nhiều ngày qua Hàn Vân Tịch vẫn luôn đi về giữa phủ Tần vương và Hàn gia, nàng đang gấp rút xử lý một ít chuyện còn tồn đọng của Hàn gia sau sự việc kia, cũng từ hôm đó tới nay, nàng chưa nhìn thấy Long Phi Dạ.
Cửa sổ gác mái đã bị nàng khóa lại từ lâu cho nên tên kia có về phủ hay không nàng cũng không hề hay biết, hắn đang rãnh rỗi hay bận rộn nàng cũng không rõ ràng.
Thậm chí tin tức về công chúa Tây Chu nàng cũng không muốn đi hỏi thêm, mỗi ngày cứ thế trôi qua, thỉnh thoảng ghé qua chỗ Nghi thái phi để giúp bà làm liệu trình thải độc, dưỡng da, nói chuyện vài câu, quan hệ giữa hai người tuy không rất thân nhưng so với trước đây thì đã tốt hơn nhiều.
Trong thời gian này, Cố Thất Thiếu cũng cho người đem tặng nàng mấy hộp trà Nam Sơn Hồng cao cấp, tất cả đều bị nàng quăng bỏ, không ai biết chuyện lúc trước nàng đi Nam Sơn hái lá trà đỏ kia đều không phải vì nàng thích uống trà.
Hôm nay, nàng vừa về tới phủ, Hạ Điền quản gia liền tới tìm, nói: “Vương phi nương nương, thái phi nương nương gọi người qua chỗ thái phi một chút”
“Có chuyện gì?”, Hàn Vân Tịch tò mò, sáng nay nàng mới làm châm cứu cho Nghi thái phi, ngoài chuyện này ra, Nghi thái phi chưa bao giờ cho gọi nàng.
“Thuộc hạ cũng không biết, Nghi thái phi đang chờ, Vương phi nương nương mau đi nhanh đi”, Hạ Điền quản gia đáp.
Không lẽ bên phía Từ phu nhân có tình huống phát sinh, nàng đã vài lần nói bóng nói gió để hỏi thăm về chuyện này nhưng Nghi thái phi đều không thèm quan tâm, nàng cũng không hỏi được tin tức gì ở Đại lý tự, nghĩ như vậy Hàn Vân Tịch nhanh chân chạy qua chỗ Nghi thái phi.
Nhưng vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một người không muốn thấy: Mộ Dung Uyển Như, đây là chuyện gì? vì sao đóa hoa sen trắng này lại ở đây.
Nghi thái phi là chưa từng nghi ngờ gì với Mộ Dung Uyển Như hay là đã biết rõ sự thật nhưng vẫn muốn bao che cho nàng ta, chỉ là một người con nuôi thôi, cũng đáng để bất chấp mọi thứ như vậy sao?.
“Tẩu tử, rốt cuộc tẩu cũng tới, bên ngoài còn lạnh, nhanh lại đây uống chút trà nóng”.
Mộ Dung Uyển Như làm như chưa từng có chuyện gì phát sinh, rất ân cần, nhiệt tình lôi kéo Hàn Vân Tịch ngồi xuống ghế, lại đi rót trà mời, Hàn Vân Tịch khách sáo từ chối, nghiêm túc hỏi “Mẫu phi, Hạ Điền quản gia nói người có chuyện gấp cần tìm con?”
Nghi thái phi nhíu mày, đưa ra một cái thiệp mời màu hồng phấn, hai bên có khắc hoa văn hình rồng, ở giữa là một cành mai trắng nhỏ rất tinh xảo.
Hàn Vân Tịch nhìn thoáng qua liền hiểu rõ mọi chuyện.
Đây là thiệp mời tham dự tiệc Hoa Mai, không hề giống những người khác tỏ ra vui sướng khi được mời, nàng thật sự chỉ cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Vui vẻ cũng không tốt mà yên tĩnh cũng không xong.
Đây chính là thể loại mà nàng cảm thấy chán ghét nhất, cái gọi là tiệc Hoa Mai xác thực là một buổi tụ tập của những thành phần không tôn quý thì cũng giàu có, hầu hết đều là những tiểu thư trẻ tuổi, nói cho cao sang thì là cùng nhau ngâm thơ ngắm hoa, thực chất chỉ là một nơi để đám con gái khoe khoang vật chất, nhan sắc, kéo bè kéo cánh dẫm đạp lẫn nhau.
Những chuyện phát sinh trong buổi tiệc đều sẽ bị truyền ra ngoài, trở thành đề tài trong các buổi nói chuyện của những phu nhân quý tộc, đúng là rất nhàm chán.
Hàn Vân Tịch do dự một chút, nói: “Mẫu phi, thân thể con không khỏe, buổi tiệc này có thể không tham gia được không?”
Nàng còn chưa hết câu, Mộ Dung Uyển Như đã mở miệng chen vào: “Tẩu tử, ngàn vạn lần không nên từ chối, Hoàng hậu đang bị bệnh nên buổi tiệc lần này sẽ do Trường Bình công chúa tổ chức, nếu tẩu không tham gia, Trường Bình công chúa sẽ nghĩ như thế nào?”.
Hàn Vân Tịch hơi ngạc nhiên.
Càng như vậy lại càng cho thấy, buổi tiệc này chắc chắn không đơn giản chỉ là tiệc, Hàn Vân Tịch còn nhớ rất rõ chuyện ngày đó xảy ra trước cửa lớn của phủ Đại tướng quân, chuyện Mục Thanh Võ phải thay Mục Lưu Nguyệt chạy một vòng trên đường lớn Huyền Vũ, không chừng những “ân oán” này Trường Bình đều đổ lên đầu nàng, có trời mới biết bọn họ sẽ chuẩn bị cái bẫy gì trong tiệc để chơi nàng.
“Mẫu phi, con là người thô thiển, không có tài văn chương, đúng lúc cơ thể lại không khỏe, con sợ tham gia sẽ làm mất mặt người”.
Hàn Vân Tịch nhất quyết chối từ.
Thật ra nàng muốn không tham gia tiệc của Trường Bình công chúa cũng rất dễ dàng, chỉ cần dứt khoát ở nhà là xong, nhưng việc này có ảnh hưởng không nhỏ nên trước hết cần phải thông qua cửa ải của Nghi thái phi.
Nghi thái phi vẫn chưa lên tiếng, Mộ Dung Uyển Như lại một lần nữa nóng vội nói: “Tẩu tử quá khiêm tốn rồi, chẳng qua chỉ là đi ngắm hoa mai thôi, không cần phải có tài năng gì đâu, nếu tẩu không đi, Uyển Như sẽ phải ở đó một mình, dù sao tẩu tử cũng là người đại diện cho phủ Tần vương của chúng ta, nếu tẩu không tham gia, vậy Uyển Như cũng không đi nữa”.
Cuối cùng Hàn Vân Tịch cũng biết vì sao không có nghe thấy một chút tin tức gì thì Mộ Dung Uyển Dung đã được tự do đi lại, hóa ra là nàng ta cũng được mời.
Mở thiệp mời ra nhìn mới thấy thời gian diễn ra bữa tiệc là ba ngày sau.
Hàn Vân Tịch nhíu mày, im lặng không nói chuyện, Nghi thái phi nãy giờ vẫn luôn yên tĩnh lại nói: “Vân Tịch, con không đi bổn cung càng không còn mặt mũi, mấy ngày trước đây người ta đã bắt đầu bàn tán việc Trường Bình có hay không mời con dự tiệc, còn hỏi con có dám tham gia hay không?”.
Vân Tịch!!! chén trà trong tay Mộ Dung Uyển Như rơi xuống đất vang lên một tiếng “phanh”, nàng ta hoảng sợ vì mẫu phi lại có thể gọi Hàn Vân Tịch bằng cách gọi thân thiết như vậy, hơn nữa còn không hề tức giận khi Hàn Vân Tịch nhiều lần từ chối không đi tiệc, ngược lại còn muốn thương lượng với nàng ta.
Sắc mặt Mộ Dung Uyển Như trắng bệch, quá bất ngờ, nàng còn tưởng rằng mẫu phi sẽ bực tức dạy dỗ Hàn Vân Tịch nhưng nào ngờ, mẫu phi lại có loại thái độ này.
Trong khoảng thời gian nàng bị nhốt trong phòng, giữa mẫu phi và Hàn Vân Tịch đã xảy ra chuyện gì? nàng mới vừa được tự do ra ngoài, còn chưa kịp hỏi các nô tỳ thân cận về tình huống hiện tại trong phủ.
Thấy vậy, Nghi thái phi không vui nhìn lại: “Con sao lại thế này?”.
Hàn Vân Tịch cười thầm trong lòng, Mộ Dung Uyển Như được ra ngoài cũng không quan trọng, ngày sau sẽ còn nhiều cơ hội làm nàng ta sợ đến khóc.
“Mẫu phi, con nghe nói những tiểu thư chưa lập gia đình chỉ cần ở trong tiệc Hoa Mai được khen thưởng, tạo được tiếng thơm, sau buổi tiệc sẽ có rất nhiều bà mai tới nhà nói chuyện cưới gả.
Không biết chuyện này là thật hay đang nói đùa?”, Hàn Vân Tịch nghiêm túc hỏi.
Nghi thái phi cười nói: “Nói quá, nói quá thôi, nhưng chuyện này cũng không phải không có".
Chỉ cần ở buổi tiệc này tạo ấn tượng thật tốt thì sẽ được rất nhiều vương tôn, công tử ngưỡng mộ, muốn cưới về làm vợ, cho nên tiệc Hoa Mai hàng năm đều là sự kiện được rất nhiều tiểu thư mong chờ.
"Thì ra là vậy, vậy con sẽ đi cùng với Uyển Như, muội ấy cũng tới tuổi phải lấy chồng rồi".
Hàn Vân Tịch cười nói.
Vừa nghe, tim Mộ Dung Uyển Như đập lộp bộp, ả tiện nhân Hàn Vân Tịch này thật muốn đem nàng gả ra khỏi phủ, chuyện trăm năm của nàng còn chưa tới lượt ả ta phải bận tâm.
"Uyển Như, muội phải cố gắng thể hiện thật tốt, mẫu phi, người nên đi dặn dò Hạ Điền quản gia sữa sang bậc cửa phủ Tần vương cho chắc chắn một chút, tránh cho nhiều người chen lấn tới muốn cầu hôn Uyển Như rồi lại đạp hư cửa nhà mình".
Hàn Vân Tịch tươi cười, chọc ghẹo nói.
Trong mắt Nghi thái phi hiện lên một tia phức tạp, không nói gì.
Hàn Vân Tịch lại nói thêm:"Mẫu phi, hay là người đã sớm chọn cho Uyển Như được gia đình tốt nào rồi?".
Nghi thái phi lập tức lắc đầu:"Làm gì có chuyện đó, con đừng nói bừa".
"Mẫu phi, tuổi tác Uyển Như cũng không còn nhỏ nữa, muội ấy không vội, không lẽ người cũng không nôn nóng dùm cho muội ấy." Hàn Vân Tịch lại hỏi.
Mộ Dung Uyển Như ở một bên nghe được những lời kia, tim phổi đều muốn nổ tung, mẫu phi và nàng không vội, ả tiện nhân này sốt ruột làm gì? có liên quan cái quái gì đến ả?.
Không ngờ, Nghi thái phi nhàn nhạt trả lời:"Tất nhiên ta cũng nôn nóng, nhưng việc này cũng không cần gấp gáp, hạnh phúc cả đời dù sao cũng phải cẩn thận, từ từ suy xét rõ ràng mới tốt".
Mộ Dung Uyển Như càng nghe càng cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, mẫu phi sao lại có thể nói như vậy?.
Nàng chỉ là con nuôi, không phải em gái ruột của Long Phi Dạ, lúc trước mẫu phi còn nhiều lần nói muốn tác hợp cho nàng và Tần vương, chỉ cần Tần vương đồng ý, sẽ lập tức phong nàng là trắc phi, như vậy nàng cũng có thể ở bên cạnh hầu hạ bà cả đời.
Không lẽ mẫu phi muốn thay đổi.
Nàng cố gắng nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn được chung sống cả đời với Tần vương, mặc dù với xuất thân của nàng như vậy thì không thể làm chính phi nhưng nàng không ngại, mẫu phi là người hiểu rõ nàng nhất, sao lại có thể nói như vậy?.
"Đúng thật là nên từ từ suy xét, nếu mẫu phi đã chọn được người nào vừa ý cũng đừng nên giấu diếm, nói ra biết đâu con có thể giúp người phân tích một chút".
Hàn Vân Tịch tỏ ra nghiêm túc.
Nghi thái phi gật gật đầu, cũng không có nói gì thêm, nhưng chỉ cần một cái gật đầu này cũng đủ làm Mộ Dung Uyển Như tan nát cõi lòng.
Nàng ta kích động nắm chặt tay Nghi thái phi nói:"Mẫu phi, con không lấy chồng, con muốn ở lại phủ, hầu hạ người cả đời".
Nàng ta rõ ràng đang muốn ám chỉ với Nghi thái phi, gả nàng ta cho Tần vương cũng là ở lại trong phủ, cũng có thể hầu hạ cả đời.
Nhưng mà Nghi thái phi còn chưa trả lời, Hàn Vân Tịch đã nói:"Đúng là muội muội ngốc, làm sao mẫu phi có thể giữ muội cả đời, muội làm vậy làm đang hại mình, còn hại luôn cả mẫu phi, muội đã không còn nhỏ, nếu không gả chồng, người ngoài sẽ nói muội như thế nào? sẽ nói mẫu phi ra sao?"
Mộ Dung Uyển Như oán hận liếc nhìn Hàn Vân Tịch một cái, khóc nức nở nói:"Tẩu tử, không lẽ tẩu ghét bỏ Uyển Như nên muốn đuổi Uyển Như đi".
"Nhà này là do mẫu phi làm chủ, muội nói gì vậy chứ, ta cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi".
Hàn Vân Tịch rất nghiêm túc giải thích, nàng làm sao lại không biết Mộ Dung Uyển Như có tình cảm với Tần vương.
"Mẫu phi, con..."
Mộ Dung Uyển Như còn muốn nói, Nghi thái phi lại phất tay ngăn cản:"Được rồi, chuyện quan trọng bây giờ là tiệc Hoa Mai".
Bà nhìn Hàn Vân Tịch một cái, nghiêm túc nói:"Vân Tịch, con lựa chọn ba bộ quần áo, một bộ mặc hôm đó, hai bộ dự phòng, ba ngày này củng Uyển Như tìm hiểu một ít chuyện liên quan đến tiệc Hoa Mai, con phải ghi nhớ, con là Tần vương phi, là trưởng bối của Trường Bình, đừng làm bổn cung mất mặt".
Hàn Vân Tịch cẩn thận nhìn Nghi thái phi, nàng biết chuyện này mình có tránh cũng không thoát, hiếm khi Nghi thái phi không kiên quyết cảnh cáo mà còn nhẹ nhàng nhắc nhở như vậy, được thôi, lần này coi như nể mặt Nghi thái phi, nàng sẽ đi, đừng nói là tiệc Hoa Mai gì đó, dù có là Hồng Môn yến thì nàng cũng không sợ.
"Vâng, con biết rồi".
Trong lòng Mộ Dung Uyển Như tràn đầy sợ hãi, không cách nào tiếp thu được những gì đang diễn ra trước mắt, đêm xuống,nàng vội vàng đi tìm Quế ma ma và mấy người nô tỳ để hỏi thăm tình hình.
Hay cho Hàn Vân Tịch, chỉ mới mấy ngày, ả đã có thể làm mẫu phi không còn cảm thấy chán ghét nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, Mộ Dung Uyển Như ta làm cách nào đứng vũng tại phủ Tần vương.
Hôm sau, Mộ Dung Uyển Như nhanh chóng bí mật hẹn ngày gặp Trường Bình công chúa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...