Beta: Dung Huỳnh (thuduy87@gmail.com)
Hôm nay là ngày thứ tư kể từ ngày Lý thị bị Long Phi Dạ giết chết, tuy rằng không biết số phận của Hàn gia sẽ như thế nào, thế nhưng Hàn Vân Tịch vẫn tốn không ít thời gian về Hàn gia xử lý thỏa đáng mọi chuyện phát sinh và chờ đợi tin tức.
Đêm qua Long Phi Dạ không về phủ, cả ngày hôm nay cũng không gặp được hắn, Hàn Vân Tịch cũng không cố gắng đi tìm hiểu lịch trình của Long Phi Dạ, chỉ im lặng chờ.
Chỉ cần một ngày Hàn gia không xảy ra chuyện gì, nàng sẽ mặc kệ hắn một ngày.
Ăn cơm tối ở Hàn gia xong Hàn Vân Tịch mới trở lại phủ, nàng phát hiện tẩm cung sáng đèn, có nghĩa là Long Phi Dạ đã về.
Chuyện của Hàn gia là việc mà hắn đã hứa với nàng, hắn phải có câu trả lời cho nàng chứ nàng không cần phải tự mình đi hỏi hắn.
Dừng một lát, Hàn Vân Tịch lại nhanh chóng đi về Vân Nhàn các, nàng lấy một quyển sách về y học rồi ngồi vào ghế bập bệnh trong phòng đọc.
Triệu ma ma đem trà lên, thấp giọng nói: "Vương phi nương nương, Vương gia về rồi".
"Ừ", Hàn Vân Tịch nhàn nhạt lên tiếng, không có phản ứng gì khác.
Triệu ma ma càng thêm tò mò, hai ngày gần đây, tâm tình của nữ chủ nhân hình như rất xấu, bà không hề nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Vương gia, nhưng tình huống hiện tại làm bà không thể không lo lắng cho mối quan hệ của hai người chủ nhân này.
Trong đình viện bên ngoài tẩm cung, Long Phi Dạ cũng ngồi trên ghế bập bênh xem mấy lá thư do thám tử gởi về, hắn thật sự rất bận, ngoài chuyện mật thám Bắc Lịch ra, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Toàn bộ Phù Dung viện yên tĩnh cực kỳ, một lúc sau, trời bắt đầu xuất hiện bông tuyết, hắn cũng không vội vàng vào phòng, vẫn ngồi đó, mặc kệ những hạt tuyết kia rơi trên tóc, trên người.
Lại qua một lúc sau, Sở Tây Phong đến bẩm báo:
"Điện hạ, vườn trà Thiên Hương đã thu mua xong rồi, khế ước mua bán đất cũng đã hoàn tất, nhưng Cố Thất Thiếu không ra mặt, mọi chuyện liên quan đều giao cho quản gia Thượng Quan quyết định".
Sau khi Điện hạ cứu Vương phi nương nương trở về, lại phải xử lý chuyện kiểm tra đo lường độc tố Vạn Xà độc trong lá trà, nên cũng không có nhắc đến việc xử lý vườn trà kia, nhưng đêm hôm qua, không biết vì lý do gì, trước khi Điện hạ vào cung đã phân phó hắn lập tức đi thu mua vườn trà Thiên Hương.
Mặt Long Phi Dạ không hề có chút biểu cảm nào, sau khi xem xong bức thư cuối cùng,hắn mới nhàn nhạt nói:
"Đi điều tra rõ ràng tất cả tài sản của Cố Thất Thiếu tại đế đô, lấy lý do hắn có hiềm nghi với vụ án mật thám, cấu kết với địch, bổn vương hạ lệnh đóng cửa toàn bộ, chờ xử lý".
Chuyện này....., Sở Tây Phong bắt đầu nghi ngờ, không lẽ Cố Thất Thiếu dám động vào vảy ngược của Điện hạ.
(Vảy ngược là ý chỉ điểm yếu của một người, giống như huyệt chết, tuyệt đối không thể để người khác động vào).
Nhưng hắn chưa rõ, vảy ngược của Điện hạ là cái gì hay người nào? Sở Tây Phong là người hầu hạ bên cạnh Long Phi Dạ lâu năm nhất nhưng cũng không biết.
Sở Tây Phong không dám hỏi nhiều, gật gật đầu: "Thuộc hạ đã rõ".
Hắn đang định đi, Long Phi Dạ lại nói tiếp: "Thuận tiện cũng đi điều tra một chút về Cố Bắc Nguyệt, xem xem có phải thời gian gần đây hắn đang rất nhàn rỗi".
Sở Tây Phong nghe xong càng thêm tò mò, điều tra Cố thái y để làm gì? không lẽ vụ án mật thám có tiến triển mới có liên quan đến Cố thái y? chuyện này không có khả năng.
Dù thắc mắc nhưng Sở Tây Phong vẫn nghiêm túc trả lời:
"Điện hạ, thời gian trước Cố thái y đều ở trong cung, cách đây vài ngày mới trở về nhà liền trúng gió nên bệnh nặng, theo thuộc hạ thấy, Cố thái y chắc là đang trong thời gian dưỡng bệnh".
Nhưng Long Phi Dạ lại ném cho hắn ba chữ: "Điều tra rõ".
"Tuân lệnh", Sở Tây Phong mơ hồ không hiểu nhưng hắn biết, với thái độ này của Điện hạ,dù hắn có gan hỏi thì Điện hạ cũng sẽ không nói thêm câu nào.
Tuyết rơi càng ngày càng nhiều.
Long Phi Dạ đứng lên, phủi hết bông tuyết còn bám trên tóc, trên người hắn xuống, lấy một cây dù giấy đi về phía Vân Nhàn các, hắn là người trời sinh đã luôn im miệng, ít nói chuyện, kết hợp với trời đêm tuyết rơi yên tĩnh, bóng hình cao gầy nhìn có vẻ càng cô độc, tịch liêu.
Hắn đi không xa liền dừng bước, nhìn thấy Hàn Vân Tịch đang từ phía đối diện đi đến, trên người chỉ mặc quần áo đơn giản, không có khoát thêm áo choàng, hai vai nàng đã phủ đầy tuyết.
Có phải nàng đang muốn tới tìm hắn?, Từ xa Hàn Vân Tịch đã nhìn thấy Long Phi Dạ nên cũng đứng lại.
Có phải hắn đang muốn đến Vân Nhàn các để tìm nàng? Rất nhanh Long Phi Dạ đã đi tới hành lang dài, lạnh lùng nhìn nàng, thấy nàng vẫn đứng yên một chỗ, hắn lớn tiếng, thanh âm dường như đang che giấu sự tức giận, nói mấy chữ: "Còn không qua đây?"
Hàn Vân Tịch không trả lời, rũ mắt nhìn xuống đất, nhưng lòng vẫn bị giọng điệu tức giận của hắn làm hoảng sợ nên quyết định đi qua, cả người nàng phủ đầy tuyết, nhìn rất khó coi.
Hình ảnh này làm ánh mắt Long Phi Dạ càng lạnh thêm vài phần, lúc này Hàn Vân Tịch đã lạnh đến mức môi trắng bệch, sắc mặt tím tái.
Hắn cởi áo khoát làm bằng lông hồ ly quý hiếm đang mặc trên người xuống đưa cho nàng, bá đạo ra lệnh: "Mặc vô".
"Đa tạ Điện hạ nhưng thần thiếp cũng đang định về phòng nên không cần thêm áo".
Nàng khéo léo từ chối.
Nghe Hàn Vân Tịch khách khí, Long Phi Dạ càng sôi máu, tiện tay đem áo khoát quăng tới chỗ nàng, Hàn Vân Tịch không thể không chụp lấy, nhưng nàng cũng chỉ cầm trên tay mà thôi, không có ý mặc vào, dù chỉ ôm trên tay nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự ấm áp thoáng qua ở hai bàn tay, trên cái áo khoát xa hoa, đắt tiền này, toàn bộ đều là nhiệt độ cơ thể Long Phi Dạ.
Thật ra nàng đúng là đang muốn đi tìm hắn, cứ lo lắng không ngủ được chi bằng cứ trực tiếp đến gặp rồi hỏi rõ ràng, kết cục của Hàn gia sẽ là chết hay là sống.
Nhưng khi nhìn thấy người thì nàng lại rất rất không muốn nói chuyện.
Còn hắn cũng đang muốn đi tìm nàng để nói về chuyện của Hàn gia, từ trước đến nay, hắn không bao giờ dễ dàng hứa hẹn với bất kỳ ai, đặt biệt là phụ nữ, nhưng một khi đã hứa, cho dù có phải trả giá lớn cỡ nào hay phải bỏ qua nhiều ít nguyên tắc, hắn cũng sẽ kiên quyết thực hiện.
"Ngày mai vụ án của Lý thị sẽ kết thúc, Đại lý tự sẽ cho dán thông báo bãi bỏ toàn bộ trách nhiệm liên quan cho tất cả người của Hàn gia, bao gồm cả Hàn Vân Dật".
Tác phong làm việc của hắn luôn dứt khoát, nói chuyện cũng như vậy, trước đây hắn chỉ hứa với nàng sẽ giữ lại Hàn Vân Dật, hiện giờ hắn lại có thể bảo đảm an toàn cho mọi người trong Hàn gia.
Nghe được câu trả lời này của hắn, Hàn Vân Tịch bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào hai tròng mắt lạnh lùng đen nháy của Long Phi Dạ, nàng bất ngờ đến mức buộc miệng hỏi lại: "Thật sao?".
"Bản vương nói được làm được, coi như chuyện này là phần thưởng cho nàng về chuyện nàng đã có công trong việc thử độc".
Hàn Vân Tịch mừng rỡ, Từ thị và Lý thị đều gặp nạn, Hàn gia không còn ai làm chủ, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cứu được Tiểu Dật, như vậy sau này Hàn gia sẽ giao cho tên nhóc đó quản lý.
Từ đây, Hàn gia mới chính thức trở thành nhà của mẹ con Hàn Vân Dật.
Hàn Vân Tịch lập tức khom lưng hành lễ:
"Thần thiếp thay mặt người nhà họ Hàn tạ ơn Điện hạ".
"Còn muốn nói chuyện gì nữa không?", Long Phi Dạ nói.
Chuyện cần nói? Có sao? Hắn đang hỏi về chuyện gì? Nếu nàng hỏi liệu hắn có trả lời nàng không?
Hàn Vân Tịch suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Không còn chuyện gì khác, thần thiếp không quấy rầy Điện hạ nữa, thần thiếp cáo lui".
Nàng dứt lời, xoay người bước đi, nhưng Long Phi Dạ lại lạnh giọng nói: "Đứng lại đó".
Hàn Vân Tịch không nhúc nhích, tim suýt nữa ngừng đập, hắn gọi nàng đứng lại để làm gì? Không lẽ còn muốn hỏi chuyện gì? Ngoại trừ chuyện hôm đó ở quán trà Minh Hương thì giữa hắn và nàng còn có chuyện gì khác cần nói sao? Không lẽ hắn đang muốn lôi mấy cái lễ nghi, phẩm hạnh, thể thống gì đó ra để cảnh cáo nàng sao? Nàng cũng đâu có hỏi hắn về chuyện giữa hắn và Đoan Mộc Dao, hắn quan tâm chuyện của nàng làm gì? Nếu như vợ chồng trên danh nghĩa cũng phải có khuôn khổ ràng buộc thì tại sao chỉ mình nàng phải tuân thủ những lễ nghi đó? nàng càng rối rắm, môi lại càng cắn chặt.
Nhưng mà, Long Phi Dạ cũng không có làm gì, không hỏi tiếp, hắn lấy một chiếc ô làm bằng giấy dầu đen cầm trên tay, từ phía sau lưng Hàn Vân Tịch che tới, giọng nói lạnh nhạt: "Cầm theo".
Hắn rất cao, cây dù giấy bị hắn cầm cũng được nâng lên cao, Hàn Vân Tịch cố gắng lắm cũng chỉ nhìn đến cán dù, nó đang bị bao bọc trong bàn tay to lớn của Long Phi Dạ.
Chuyện ở quán trà, hắn không hỏi tội nàng sao?
Hàn Vân Tịch run sợ một hồi lâu mới mở miệng nói: "Không cần đâu, thần thiếp....", nàng còn chưa kịp nói xong, Long Phi Dạ đã từ sau lưng ép sát tới, nàng đột nhiên cảm thấy phía sau mình tất cả đều là hơi thở của hắn, cảm giác giống như đang bị nhét vào một không gian có lực lượng mạnh mẽ, bạo ngược, không có cách nào tránh ra được.
"Cầm theo", hắn nghiêm mặt, nhìn rất dữ tợn.
Hàn Vân Tịch bĩu môi, cầm thì cầm.
Nàng mặc áo khoát lông ấm áp lên người, tay chụp lấy cán dù muốn cầm đi, Long Phi Dạ không kịp phản ứng nên cũng không lập tức buông tay.
Hàn Vân Tịch chụp trúng tay hắn, lại thấy hắn không bỏ tay ra, nàng càng cố gắng giựt mạnh, Long Phi Dạ cảm giác được mới buông dù, Hàn Vân Tịch mặc áo khoát của hắn, cầm dù của hắn, ung dung bước đi.
Cặp chân mày đẹp của Long Phi Dạ chậm rãi nhíu lại, đến khi bóng lưng của Hàn Vân Tịch biến mất trong gió tuyết, đến khi Vân Nhàn các ở phía xa xa sáng đèn, hắn vẫn còn đứng nhìn.
Cũng không biết hắn muốn đứng như vậy bao lâu, chỉ thấy trong mắt hắn hiện lên một tia u ám, dao động.
Hàn Vân Tịch mới vừa về tới phòng trên gác mái của Vân Nhàn các đã giận dữ quăng cây dù qua một bên, áo khoát trên người cũng cởi xuống, ném ở bên cạnh cây dù.
Nàng trợn mắt nhìn hai món đồ rồi đột nhiên đi tới, nhấc một chân lên muốn đạp xuống nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn không nỡ.
Nàng mắng một câu đáng chết rồi dứt khoát lên giường nằm ngủ, nàng thật sự chán ghét loại cảm giác này, trong lòng rất khó chịu lại không biết tại sao khó chịu? muốn phát tác ra ngoài lại không biết nên làm cách nào? Long Phi Dạ, tên đáng ghét đó cũng đã thực hiện xong lời hứa với nàng, hơn nữa hắn không chỉ cứu Dật nhi mà còn bảo vệ được cả Hàn gia, tại sao trong lòng nàng lại không cảm thấy vui vẻ gì? Hàn Vân Tịch bực bội kéo chăn che kín hết người, không thèm suy nghĩ nữa, nàng tự nói với mình: vụ án mật thám Bắc Lịch đã kết thúc, nàng và hắn cũng không có việc gì liên quan nữa, hắn tiếp tục đi con đường rộng lớn của hắn, nàng tiếp tục bước trên cây cầu nhỏ bé của mình, từ nay nước sông không phạm nước giếng.
Trải qua một đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau Hàn Vân Tịch đã tỉnh dậy, trên đường đến Hàn gia nàng nhìn thấy thông báo của Đại lý tự dán.
trên đó viết rất rõ ràng: Lý thị là chủ mưu của vụ án đầu độc thiếu tướng quân, và đã bị xử tử tại chỗ, Hàn Nhược Tuyết phạm tội đồng lõa, tuy không rõ sự tình nhưng tội cũng không thể tha, bị xử tù chung thân.
Cứ như vậy, vụ án Lý thị trở thành một vụ ám sát thông thường, không liên quan gì đến chuyện mật thám, Hàn gia cũng danh chính ngôn thuận không dính líu tới.
Kết quả này thật sự rất tốt, còn về chuyện Long Phi Dạ làm cách nào giải quyết hậu quả, hắn có tiếp tục điều tra tên đeo mặt nạ kia không? thì đều là chuyện không ai biết, Hàn Vân Tịch tự nhủ, nàng không nên tò mò, cũng không cần cùng hắn gây sự.
Tới Hàn gia, Hàn Vân Tịch nhanh chóng đem Hàn thị y điển giao cho Tiểu Dật nhi, cuốn sách này là tài sản của Hàn gia, vẫn nên do người của Hàn gia cất giữ, Tiểu Dật nhi là một đứa trẻ rất có tài trong lĩnh vực y dược, Hàn Vân Tịch tin chắc rằng, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, sẽ có một ngày, Dật nhi sẽ làm cho danh tiếng của Hàn gia vang xa trong giới y học.
Lúc trước, Hàn gia vẫn do Từ phu nhân quản lý, bây giờ bà ta đang bị giam, Lý thị cũng đã chết, các phu nhân khác lần lượt bỏ đi, gánh nặng bây giờ lại rơi trên vai Thất di nương.
Có Hàn Vân Tịch giúp đỡ, những người khác trong gia tộc mặc dù thèm khát Hàn gia như hổ rình mồi cũng không dám làm gì xằng bậy, ngược lại luôn nịnh nọt,lấy lòng Thất di nương, còn hay biếu tặng rất nhiều đồ vật mỗi khi đến thăm.
Sau mấy ngày được chăm sóc chu đáu, Thất di nương đã khỏe hơn, Hàn Vân Tịch cho gọi mọi người trong nhà đến cùng thương lượng chuyện sau này của Hàn gia, tuy rằng tiền bạc của Hàn gia còn lại cũng không ít, có thể đủ cho Thất di nương và Tiểu Dật nhi sống cả đời không cần lo lắng, nhưng hiện giờ tài sản của Hàn gia không còn lớn mạnh như trước, các cửa tiệm kinh doanh dược liệu, khám chữa bệnh đều đã đóng cửa, các khoản chi phí sinh hoạt trong gia đình vẫn được duy trì như cũ, không có dấu hiệu giảm xuống, nếu không tính toán hợp lý, nàng lo rằng Hàn gia sẽ có một ngày phải rơi vào cảnh miệng ăn núi lở.
Họp bàn mọi chuyện xong, Hàn Vân Tịch nhận thấy Thất di nương tuy là người gầy yếu nhưng rất có trí tuệ, ở phương diện quản sự và quản lý tiền bạc, tài sản cũng đưa ra được rất nhiều phương án mới lạ, cái Thất di nương thiếu bây giờ chính là cơ hội và can đảm.
"Tiểu Trầm Hương, từ hôm nay muội hãy ở lại đây với Thất di nương, chuyện gì Thất di nương không dám làm, không dám quyết định, muội hãy giúp bà".
Hàn Vân Tịch cười vui nói.
Tiểu Trầm Hương bĩu môi nhìn nữ chủ nhân nhà mình, trong lòng thì lại hỗn loạn, không xác định được cảm giác lúc này, là do nàng không nỡ xa Hàn Vân Tịch, lại cũng không muốn bỏ mặc Thất di nương và Tiểu Dật nhi, đã nhiều ngày gắn bó cùng nhau nên cũng có nhiều tình cảm lưu luyến.
Thấy Tiểu Trầm Hương im lặng, Tiểu Dật nhi lén kéo kéo vạt áo nàng ta, Tiểu Trầm Hương mới thức tỉnh, lập tức nói: "Chủ nhân, vậy sau này nô tỳ còn có thể đến phủ Tần vương để thăm người nữa không?"
Hàn Vân Tịch vui vẻ trả lời: "Đương nhiên có thể".
Thất di nương đứng bên cạnhTiểu Trầm Hương, khi nghe Hàn Vân Tịch nói vậy liền muốn khom người hành lễ để tạ ơn, Hàn Vân Tịch vội vàng ngăn cản: "Khi ta về nhà mẹ đẻ, thì mọi người không cần phải để ý nhiều lễ tiết như vậy".
Nhà mẹ đẻ này của nàng tuy rằng không còn vững chắc như xưa, nhưng bây giờ mới thật sự đúng nghĩa là nơi mà nàng có thể quay về bất cứ lúc nào, ở đây vừa thoải mái, vừa giống như được che chở, bảo vệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...