Hàn Vân Tịch đứng ngơ ngác, mặc cho người qua đường hỏi cái gì nàng cũng không hề phản ứng.
Mãi cho đến khi bóng dáng quen thuộc kia biến mất không thấy, nàng mới bình thường trở lại từ trong thế giới của chính mình, lúc này người qua đường cũng đã tản đi.
Dù đã bình tĩnh hơn nhưng lòng nàng vẫn rất khó chịu.
Giữa Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao chỉ là quan hệ giữa sư huynh và sư muội hay thật sự còn có vấn đề khác.
Nếu không có gì, vì sao cái tên trước sau không cho bất cứ ai mặt mũi như Long Phi Dạ lại có thể buông bỏ tôn nghiêm của mình để cùng Đoan Mộc Dao đi dạo phố chứ? chuyện này hoàn toàn không giống với phong cách của hắn.
Khi đánh nhau với mãng xà cực độc lần đó, Long Phi Dạ luôn cẩn thận bảo vệ tính mạng Đoan Mộc Dao, nhưng lúc ở Dược Quỷ Cốc, hắn lại không hề thiên vị nàng ta, ngược lại còn luôn ủng hộ nàng, có thể lúc đó hắn luôn bênh vực nàng là vì nàng và hắn có chung một mục đích, đều muốn có sinh huyết đan.
Nếu lúc trước, hắn không có đáp ứng mệnh lệnh của hoàng đế đi tìm thuốc cho Thái tử, liệu hắn còn có thể đứng về phía nàng nữa không? Hàn Vân Tịch suy nghĩ rất nhiều, rồi lại tự mình cười mình, nàng bây giờ đang bị gì vậy? Nàng cùng lắm cũng chỉ là Vương phi trên danh nghĩa của Long Phi Dạ mà thôi, hắn và tiểu sư muội của hắn có quan hệ gì cũng không có liên quan đến nàng, sư huynh sư muội vốn dĩ đã là thâm tình khó dứt, bọn họ như vậy thì có gì kỳ lạ đâu.
Hàn Vân Tịch hít thở thật sâu một hơi, làm chính mình tỉnh táo lại, thậm chí nàng còn cố gắng khẽ động khóe miệng, thoải mái tươi cười.
Nàng duy trì nụ cười trên mặt, đột nhiên xoay người lại, nàng cũng không cần phải đi chung hướng với bọn họ.
Ai ngờ, vừa mới quay lại, đã trực tiếp đụng vào người phía sau, Hàn Vân Tịch đang muốn xin lỗi nhưng người nọ lại hung hăng xô nàng một cái "Muốn chết sao? dám đụng bổn thiếu gia?".
Hàn Vân Tịch trấn tỉnh lại, nhìn thấy đối phương là một thiếu gia con nhà giàu, dáng người mập mạp, còn cắm một cây quạt xếp sau đầu, vẻ mặt ăn chơi trác táng.
Thấy Hàn Vân Tịch xinh đẹp, thiếu gia mập mạp nổi lên lòng xấu xa, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, không có mắt hay sao mà không thấy sau lưng có người?".
"Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao? lớn lên đôi mắt lại mọc ở sau đầu", Hàn Vân Tịch cười trả lời.
"Thì ra miệng mồm của tiểu nha đầu này cũng rất lanh lợi"
Thiếu gia mập mạp vừa nói vừa lấy cây quạt xếp xuống, hướng về phía cái cằm của Hàn Vân Tịch, nhưng không ngờ, quạt còn chưa kịp chạm vào, Hàn Vân Tịch đã quơ tay cướp lấy quạt, mở ra, quạt một cái thật mạnh vào mặt của tên mập mạp kia, ngay lúc đó hắn cảm giác ngửi được một mùi hương thoang thoảng, theo bản năng lại muốn hít sâu thêm một chút.
Sau khi hít vào mùi hương kia, hắn bắt đầu ngây ngô cười, đứng tại chỗ, bắt đầu cởi bỏ quần áo.
Lúc này, nét mặt tươi cười của Hàn Vân Tịch cũng đã biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt âm trầm, nàng cũng không đứng nhìn lâu, xoay người liền đi.
Đang bị một bụng tức giận, lại gặp một kẻ không có mắt, không nhìn thấy tâm trạng của nàng đang không tốt sao? lại dám chọc ghẹo nàng trong lúc này, đúng là muốn chết.
Tốt thôi, nàng thừa nhận tâm tình của mình rất xấu.
Đi ngược lại phương hướng mà Long Phi Dạ đi, Hàn Vân Tịch lang thang đi dạo trên đường lớn đến khi thấy thời gian cũng đã trễ, nghe được tiếng chuông từ chùa Hộ Quốc truyền đến, nàng mới sựt nhớ tới một chuyện quan trọng.
Chiều nay, nàng có hẹn với Cố Bắc Nguyệt.
Bây giờ đã trễ hơn một canh giờ, Hàn Vân Tịch không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy như bay về hướng quán trà Minh Hương, vừa tới nơi nàng liền tìm xung quanh, lại nhìn thấy Cố Bắc Nguyệt vẫn còn ngồi chờ nàng.
Nàng liền áy náy: "Xin lỗi, ta đến trễ".
Cố Bắc Nguyệt không những không có trách cứ, còn vội vàng rót một ly nước cho nàng: "Vương phi nương nương có thể tới đã là vinh hạnh cho tại hạ rồi, uống nước trước đi, không cần gấp".
Không gấp? nàng đã đến trễ như vậy mà hắn còn nói là không gấp? tính tình của hắn cũng quá tốt rồi.
Nếu nói là do thân phận địa vị của nàng có chút khác biệt nên hắn mới nhẫn nại như vậy thì cũng không đúng,bởi vì nàng thật sự nhìn ra trong ánh mắt hiền lành của hắn không hề chứa một chút gì oán giận.
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của hắn, Hàn Vân Tịch luôn có cảm nghĩ, không biết trong thiên hạ này, cô nương nhà nào sẽ có phước phần to lớn đến mức có thể làm vợ người đàn ông này, Hàn Vân Tịch uống mấy ngụm nước, rất nhanh lại phát hiện sắc mặt Cố Bắc Nguyệt không tốt, tuy rằng nàng giỏi về độc y nhưng nói đến cùng cũng là một đại phu, với sắc mặt này của Cố Bắc Nguyệt giống như là đã trải qua bệnh tình rất nặng, vừa mới bình phục một ít, còn cần phải tĩnh dưỡng thật lâu.
"Cố Bắc Nguyệt, ngươi làm sao vậy?", Hàn Vân Tịch nôn nóng, trực tiếp gọi luôn cả họ lẫn tên hắn.
"Vài ngày trước bị mệt nhọc quá mức, vừa ra khỏi cung lại bị nhiễm gió lạnh, nên bệnh nặng một chút".
Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt trả lời.
"Gió lạnh?", Hàn Vân Tịch nghi ngờ, tuy là nói thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình nhưng chứng bệnh bình thường giống như loại trúng gió này sao có thể làm khó được Cố Bắc Nguyệt, hơn nữa nhìn sắc mặt hắn lúc này, rõ ràng rất không thoải mái, tên này đang giấu diếm chuyện gì sao? Trong lòng Hàn Vân Tịch không tin, ý bảo Cố Bắc Nguyệt đưa tay ra, nàng muốn thay hắn bắt mạch.
"Để ta xem thử".
"Cảm ơn sự quan tâm của Vương phi nương nương, chỉ là trúng gió thôi, cũng không nghiêm trọng lắm".
Cố Bắc Nguyệt khách khí từ chối.
"Đưa tay ra đây ta xem mạch giúp ngươi".
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nói.
Cố Bắc Nguyệt không từ chối được nữa chỉ có thể kéo ống tay áo lên,đưa cánh tay để lên bàn, Hàn Vân Tịch cẩn thận bắt mạch, mày đẹp gắt gao nhíu lại.
Mạch đập rất yếu ớt, thậm chí nguyên khí còn bị thương nặng, nhưng đúng như lời Cố Bắc Nguyệt nói lúc nãy, nguyên nhân là do trúng gió lạnh, ngoài ra cũng không thấy gì khác thường.
Thật kỳ lạ.
Hàn Vân Tịch liếc mắt nhìn hắn một chút, sắc mặt hắn nhợt nhạt suy yếu, càng giống trạng thái của người bị trúng độc, vừa mới được điều trị.
"Cố thái y, chỉ một cơn gió lạnh đã làm ngươi suy kiệt đến mức này, cơ thể ngươi sao lại yếu ớt như vậy?", Hàn Vân Tịch tò mò hỏi.
Cố Bắc Nguyệt gật gật đầu:
"Từ nhỏ thần đã là một cái ấm sắc thuốc, thân thể được như bây giờ đã là tốt lắm rồi, nhớ khi còn bé, cách hai ba ngày lại bệnh nặng một lần cũng là chuyện thường thấy, mấy ngày trước ở trong cung chăm sóc cho Hoàng thượng, cộng thêm nhiều ngày không nghỉ không ngủ, vừa vặn gặp phải gió lạnh, thế là bệnh tình lần lượt kéo tới".
Cố Bắc Nguyệt là ấm sắc thuốc.
Hàn Vân Tịch thật là ngoài ý muốn, biệt danh này dù sao cũng không tưởng tượng được, đường đường là một ngự y đứng đầu của Thiên Ninh lại là một con ma bệnh, nếu Cố Bắc Nguyệt không nói ra, chắc cũng không ai biết được.
"Có khi nào lúc sinh ra đã bị lây nhiễm bệnh gì nghiêm trọng?" Hàn Vân Tịch hỏi 00:00 / 03:13Đáy mắt Cố Bắc Nguyệt hiện ra một tia chua xót: "Nghe ông nội kể lại, thần bị sinh non, phải nuôi sống bằng thuốc".
Chuyện này càng làm Hàn Vân Tịch kinh ngạc, cũng không còn nghi ngờ gì nữa, nói cũng đúng, trong thời cổ đại, tỷ lệ sống sót của trẻ bị sinh non vô cùng thấp, may mắn là tên này có số tốt, có ông nội là một thần y, nếu không, cho dù có thuốc cũng không biết làm sao nuôi dưỡng.
Hàn Vân Tịch chỉ biết Cố Bắc Nguyệt được ông nội đưa từ Y Học Viện đến đế đô Thiên Ninh, còn cha mẹ hắn là ai, nàng cũng không rõ, tất nhiên nàng cũng không tò mò đến mức đi hỏi thăm thân thế của tất cả những người qua lại với mình.
Nàng cười chọc ghẹo hắn:
"Nhìn dáng vẻ này của ngươi, ta thấy nên đến xin Hoàng thượng giảm bớt khối lượng công việc đi thôi".
Cố Bắc Nguyệt nhàn nhạt mà cười, dù khuôn mặt trắng bệch, nhưng khi hắn cười lên vẫn thấy ấm áp như gió xuân tháng tư: "Vương phi nương nương, hôm nay hẹn gặp là vì chuyện lúc trước người nhờ thần tìm hiểu"
"Có tin tức rồi sao?", Hàn Vân Tịch khẩn trương, thì ra tên này mời nàng ra gặp mặt là vì chuyện này.
Nàng đã từng nhờ hắn điều tra dùm việc năm xưa vì sao Hàn Tòng An có thể lên làm quản lý Y Học Viện của Vân Không đại lục, nhưng thật ra là nàng muốn điều tra mối quan hệ giữa Thiên Tâm phu nhân và người trong Y Học Viện.
Thấy Hàn Vân Tịch nôn nóng, Cố Bắc Nguyệt có chút chần chờ, nhưng vẫn tiếp tục nói:
"Vương phi nương nương, thật xin lỗi, mấy người quản lý Y Học Viện ở Vân Không đều chỉ nghe nói qua về Thiên Tâm phu nhân, cũng không có ai biết rõ ràng".
Câu trả lời này làm Hàn Vân Tịch ngạc nhiên, năm đó Thiên Tâm phu nhân ở đế đô Thiên Ninh tiếng tăm lừng lẫy, còn có thể giúp Hàn Tòng An lên làm quản lý Y Học Viện, nàng vẫn luôn cho rằng, Thiên Tâm phu nhân ở Y Học Viện được rất nhiều người trợ giúp.
Ai ngờ, kết quả lại chẳng có gì.
Quản lý ở Y Học Viện xem như là một chức vụ tầm trung, phía trên còn có rất nhiều nhân vật lớn, chức vụ cao, có lẽ bọn họ sẽ biết Thiên Tâm phu nhân, Thiên Tâm phu nhân muốn đưa Hàn Tòng An ngồi lên chức vụ quản lý vậy tốt xấu gì cũng phải dựa vào sự giúp đỡ của những người có cấp bậc trên quản lý.
"Mấy người trong hội trưởng lão và viện trưởng cũng không biết gì về mẹ ta sao?", Hàn Vân Tịch vội vàng hỏi.
Nàng vừa dứt lời, Cố Bắc Nguyệt liền cười: "Vương phi nương nương, thần chỉ có thể hỏi thăm được chút ít tin tức này, lúc ông nội của thần còn sống cũng chỉ có thể gặp mặt viện trưởng vài lần.
Vương phi nương nương, có lẽ Thiên Tâm phu nhân thật sự không có quan hệ gì với người của Y Học Viện, với thế lực của phu nhân, muốn trợ giúp Hàn Tòng An cũng không khó, vả lại y thuật của Hàn Tòng An lúc đó đúng là có thể đảm đương vai trò quản lý", Cố Bắc Nguyệt phân tích rất khách quan.
Được rồi, Hàn Vân Tịch biết chính mình quá xúc động, nhưng cũng vì muốn tra ra thân phận thật sự của Thiên Tâm phu nhân thì phải dựa vào chút ít manh mối này nên nàng mới nôn nóng như vậy.
Im lặng uống trà, Hàn Vân Tịch cũng không muốn làm khó Cố Bắc Nguyệt, tạm thời chuyện này cũng không gấp được, nàng thuận miệng hỏi:
"Ngươi hẹn gặp ta là vì chuyện này sao?"
"Còn có một việc", Cố Bắc Nguyệt có chút ngập ngừng.
Hàn Vân Tịch biết trực giác của mình sẽ không sai, tên này hẹn gặp nàng chắc chắn còn có chuyện khác cần nói.
"Nơi này cũng không có người ngoài, nói đi", Nàng cười nói.
Cố Bắc Nguyệt mĩm cười đến cực kỳ thẹn thùng, nhìn thật đáng yêu.
Tuy rằng ngại nhưng hắn nói rất nghiêm túc: "Vương phi nương nương, thần nghe nói người và tiểu thư Lưu Nguyệt đánh cuộc, cho nên tò mò, không biết vì sao người lại biết dùng cá vàng để kiểm tra độc tố của Vạn Xà độc"
Hôm đó mọi người xung quanh xem không hiểu nhưng Cố Bắc Nguyệt là một đại phu, hắn hiểu, cũng chính vì hiểu cho nên hắn mới nhận ra vấn đề không tầm thường, kiểm tra đo lường độc tố thật ra cũng chia làm hai loại, một loại là nghiệm độc, loại khác gọi là thử độc.
Độc y muốn nghiệm độc sẽ phải thông qua việc ngửi, nếm, thậm chí là phải dùng một loại độc dược khác kết hợp để nhìn ra phản ứng, rồi từ kết quả đó mới kiểm tra, người bình thường không thể hiểu rõ quy trình này.
Mà thử độc chính là lợi dụng công dụng của các loại công cụ như kim châm thử độc, đá thử độc, hoặc là lấy người thử độc, biện pháp này giúp người ngoài nghề có thể nhìn hiểu.
Vạn Xà độc là một loại độc dược đặc thù, hơn nữa liều lượng phân chia trong lá trà cực kỳ ít, cô gái này làm sao biết lấy cá vàng đến thử độc? Nghe hỏi như vậy Hàn Vân Tịch chỉ biết cười, cách đây không lâu Cố Thất Thiếu cũng đặt biệt lẻn vào phủ Tần Vương cũng chỉ để hỏi nàng chuyện này, Cố Bắc Nguyệt tuy rằng không hiểu biết về độc, nhưng cũng không thẹn là nhân vật cấp bậc thần y.
Đối với Cố Bắc Nguyệt, Hàn Vân Tịch không hề có sự đề phòng, nàng rất vui vẻ chia sẻ: "Ta đã từng đọc qua trong một quyển sách cổ, may mắn còn nhớ".
"Có phải là sách cổ do Thiên Tâm phu nhân để lại?", Cố Bắc Nguyệt tiếp tục hỏi.
Hàn Vân Tịch liền nghĩ muốn lấy Thiên Tâm phu nhân làm lá chắn, tránh người khác nghi ngờ về mình, cách này cũng đơn giản nhất.
"Đúng vậy, là mẹ ta để lại" "Như vậy thì Thiên Tâm phu nhân cũng là một cao thủ về độc thuật", Cố Bắc Nguyệt nghiêm túc nói.
Nói dối một lần thì phải dùng rất nhiều lần nói dối để tiếp tục che giấu, Hàn Vân Tịch khóe miệng giật giật, tiếp tục gật đầu "Chắc là vậy, có lẽ mẹ ta chưa có cơ hội thể hiện tài năng trong lĩnh vực độc thuật".
Hàn Vân Tịch không muốn tiếp tục bàn về chủ đề này nên xoa xoa bụng, cười nói: "Hôm nay ta đã đến trễ vậy nên ta sẽ mời ngươi đi ăn cơm".
Cố Bắc Nguyệt muốn từ chối nhưng Hàn Vân Tịch lại nhanh tay vẫy gọi "Tiểu nhị, tiểu nhị, đem thực đơn lại đây".
Tiểu nhị rất nhanh đã mở cửa đi vào, Cố Bắc Nguyệt cũng không tiện từ chối nữa, quán trà Minh Hương luôn có rất nhiều loại trà bánh ăn vặt, hoàn toàn có thể thay thế bữa ăn chính, đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Vân Tịch ăn cơm bên ngoài, lại là nơi có nhiều món ăn vặt, Cố Bắc Nguyệt nhìn nàng, đáy mắt hiện lên nhè nhẹ cưng chiều, cũng không có ý ngăn cản.
Một lúc sau,đồ ăn đã được đem đến, nhưng người bưng lên lại làm Hàn Vân Tịch sợ tới mức suýt té từ trên ghế xuống đất.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...