Thấy biểu cảm thần bí của Tiết công công, trong lòng Trường Bình công chúa mừng thầm: "Bị hấp dẫn".
Tiết công công cười nhẹ, không nói thêm gì, trong lòng Trường Bình càng thêm khẳng định, vui sướng không ngừng, so với chuyện đánh cuộc của Mục Lưu Nguyệt thì chuyện của Vinh Nhạc công chúa càng hứng thú hơn, nhưng bạn thân sắp gặp tai họa nàng cũng nên giúp đỡ, mặt khác người bạn thân này dù sao cũng là em gái của người mà nàng thầm yêu.
"Tiết công công, hôm nay ta nhất định phải gặp được phụ hoàng, ông giúp ta nghĩ cách đi", Trường Bình công chúa nôn nóng nói.
Cho dù bây giờ Mục Lưu Nguyệt chơi xấu không thực hiện cam kết lúc đánh cuộc, hay chấp nhận cởi đồ chạy ra đường thì qua hôm nay, mọi chuyện cũng không thể cứu vãn nữa, danh dự của Mục Lưu Nguyệt đều sẽ bị mất hết.
Trong lúc Tiết công công đang lưỡng lự thì Sương Hồng chạy tới với sắc mặt hoảng hốt, nói nhỏ vào tai của Trường Bình mấy câu, Trường Bình nghe xong nét mặt kinh hãi, kêu một tiếng thật lớn, cũng không màng tới Tiết công công xoay người chạy đi.
Sương Hồng nói cho Trường Bình một chuyện: phủ đại tướng quân đã mở cửa lớn, có người đứng ra giải quyết hậu quả của vụ đánh cuộc, người đó không xa lạ, chính là anh trai của Mục Lưu Nguyệt, thiếu tướng quân Mục Thanh Võ.
Khi Trường Bình công chúa vô cùng lo lắng chạy tới phủ đại tướng quân, toàn bộ trước cửa lớn của phủ đã bị dân chúng chen chúc chật như nêm cối, Mục Thanh Võ đứng ngay cửa, chuẩn bị cởi áo ngoài ra.
Y mới vừa cho mọi người một câu trả lời về chuyện đánh cuộc, vì Mục Lưu Nguyệt từ sau khi trở về thì luôn bệnh nặng không hết, cho nên không thể thực hiện cam kết với Tần vương phi, hôm nay đã đến kỳ hạn, y sẽ thay Mục Lưu Nguyệt cởi đồ chạy một vòng đường lớn Huyền Vũ, dù là một đại nam nhân nhưng việc phải đứng ở cửa lớn, bị nhiều người nhìn ngó mình cởi bỏ quần áo cũng là một chuyện rất sỉ nhục.
Mọi người bàn tán rì rào làm náo loạn cả một góc đường, trong đó còn có một số người lên tiếng phản đối.
"Mục Lưu Nguyệt mau đi ra đi, cô là một người không biết giữ lời, như vậy làm sao còn có tư cách làm con gái của đại tướng quân".
"Mục Lưu Nguyệt chắc chắn là đang giả vờ bệnh, cô ta dựa vào cái gì muốn người khác làm thay mình, như vậy không tính".
"Đại tướng quân, người cầm quân không thể nói chơi, chẳng lẽ ông thật sự muốn dung túng con gái mình làm bậy như vậy?"
"Nói không giữ lời, dám đánh cuộc lại không dám nhận thua"
Dần dần những lời chỉ trích xung quanh lại hướng đến Mục Thanh Võ.
"Thiếu tướng quân, ngươi không cần làm thay nàng ta, người làm thì cũng không được tính"
"Ha ha, thiếu tướng quân, ngươi cũng đừng nên cởi quần áo, ngươi cởi ra cũng không ai muốn nhìn đâu"
"Thiếu tướng quân, em gái của ngươi là loại người như vậy, không đáng để ngươi hy sinh vì nàng ta, người mau nghĩ lại đi"
Trường Bình công chúa nghe hết những lời này, lại nhìn Thanh Võ ca ca đang đứng đó, nàng đau lòng đến mức không thể hít thở, đứng ở xa mà nước mắt cứ chảy xuống, trong lòng rất hận rất hận Hàn Vân Tịch.
Tất cả là do ả ta, nếu không có Hàn Vân Tịch sẽ không có vụ đánh cuộc này, Thanh Võ ca ca cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Lời bàn tán càng ngày càng nhiều, lúc này Hàn Vân Tịch cũng đứng trong đám đông, nàng chau mày, yên lặng cắn môi, nàng đều biết Mục Lưu Nguyệt giả vờ bệnh, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới Mục Thanh Võ sẽ đứng ra thay Mục Lưu Nguyệt thực hiện đánh cuộc.
Bản tính của Mục Lưu Nguyệt mọi người đều rõ, cũng không cần nói nữa, dù nàng ta có làm hay không thì thanh danh cũng đều đã bị tổn hại, nhưng có thái độ khẳng khái này của Mục Thanh Võ, Hàn Vân Tịch nghĩ có lẽ mọi chuyện cũng nên dừng ở đây.
Nàng đang muốn đi ra ngăn cản thì đột nhiên Trường Bình công chúa chạy tới, ôm chặt cánh tay Mục Thanh Võ.
"Thanh Võ ca ca, ta không cho chàng làm chuyện này, chàng không được làm như vậy, không được."
Trường Bình đã quay về, Hàn Vân Tịch thật ngoài ý muốn, bước chân lùi về sau.
Mục Thanh Võ cũng bất ngờ, nhưng thật mau, hắn liền khéo léo đẩy cánh tay của Trường Bình ra, nhỏ giọng nói: "Công chúa, nam nữ thụ thụ bất thân, xin hãy tự trọng".
Trường Bình là người không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ Mục Thanh Võ, không ai nói được nàng ta nhưng Mục Thanh Võ nói thì nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Trường Bình không dám lộn xộn, hai mắt đẫm lệ nhìn Mục Thanh Võ: "Ta không cho chàng làm như vậy, không được".
Sự xuất hiện của Trường Bình đã làm hiện trường yên tĩnh lại, đáy mắt Mục Thanh Võ hiện lên một tia phức tạp, rất nghiêm túc nói: "Công chúa, mọi người đều đang nhìn, không nên làm loạn".
"Ta không làm loạn, Lý thị là người của Hàn gia, nói không chừng Hàn Vân Tịch cũng...", Trường Bình còn chưa nói hết câu, ánh mắt Mục Thanh Võ bắt đầu sắc bén lên, làm nàng ta sợ tới mức không dám nói tiếp nữa.
Nàng ta chưa bao giờ thấy Thanh Võ ca ca hung dữ như vậy, giống như là nàng đã phạm phải lỗi sai rất lớn không thể tha thứ được.
Chuyện đánh cuộc nên kết thúc ở đây, nếu tiếp túc dây dưa thì vụ án mật thám sẽ bị lôi ra, lúc đó hậu quả sẽ lớn hơn nữa, Tần vương và Hoàng thượng sẽ đều khó xử.
Có nhiều người đang nhìn chằm chằm nên Mục Thanh Võ càng phải tích cực giải quyết nhanh gọn.
Thấy Trường Bình im miệng, Mục Thanh Võ mới ngẩng đầu nhìn trước mặt, ánh mắt y sáng ngời, trong veo "Mong mọi người có mặt làm chứng, phủ đại tướng quân ta nói được làm được".
Y nói xong, không chút do dự cởi nút áo, tháo thắt lưng, rồi đến áo ngoài.
Cả người chỉ chừa lại một bộ đế y trắng (đế y là một bộ quần áo rất mỏng, thường dùng để mặc khi đi ngủ, có thể hiều nôm na như một lớp lót trước khi mặc quần áo thông thường), chân mang giày bó chặt màu đen, thân hình cao ráo, mảnh khảnh, nhưng cũng không kém phần rắn chắc, dáng đứng hiên ngang, vững chải như cây tùng, nhìn vào sẽ có cảm giác quang minh lỗi lạc, trong lúc nhất thời, mọi âm thanh chê cười, mỉa mai, nghi ngờ, châm chọc đều trở thành kính sợ, ngưỡng mộ.
Mục Thanh Võ đúng là một người đàn ông có khí chất.
Trường Bình che miệng, nhìn ngẩn ngơ, giờ phút này, lòng nàng đau như dao cắt nhưng cũng không khỏi có loại cảm giác kiêu ngạo, nàng càng thêm quyết tâm, đời này nếu không phải Mục Thanh Võ thì nhất định sẽ không gả.
Hàn Vân Tịch im lặng nhìn, nàng biết, chính mình không cần phải ra mặt ngăn cản, chuyện tới bước này, ai cũng không ngăn cản nổi.
Mục Thanh Võ đi từng bước xuống bậc thềm, mọi người đang vây xem chủ động nhường ra một lối đi nhỏ, sau khi Mục Thanh Võ đi đến bậc thang cuối cùng, lập tức ra sức chạy băng qua đám đông người xem, tiến vào đường lớn Huyền Vũ.
Dọc theo hai bên đường có nhiều người đứng nhìn, một số người qua đường cũng dừng lại chăm chú xem, thậm chí có không ít người chạy theo phía sau Mục Thanh Võ làm cho đế đô Thiên Ninh trong phút chốc ngập tràn người đổ xô ra đường.
Qua hôm nay, Mục Thanh Võ sẽ trở thành người đàn ông được nhiều người ngưỡng mộ, và cũng chính từ hôm nay, danh dự của Mục Lưu Nguyệt sẽ bị xuống dốc không phanh, rất nhiều tiểu thư quyền quý sẽ không muốn qua lại với nàng ta, đương nhiên đây đều là những chuyện xảy ra sau này.
Hàn Vân Tịch chen chúc trong đám đông, nàng cũng đang đi theo Mục Thanh Võ, nhưng đang đi lại bối rối dừng bước.
Lý do là vì ở ghế dựa bên cửa sổ của một quán trà ven đường, nàng rõ ràng nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc, đó chính là Long Phi Dạ.
Tuy rằng hắn cố tình ăn mặc giản dị, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Hàn Vân Tịch có thể nhận ra ngay, chính là hắn, không sai được.
Thì ra tên gia hỏa này ở đây.
Nàng còn ngu ngốc cho rằng hắn không phải ở Cô Uyển thì chắc sẽ ở trong cung, chắc còn đang bận rộn vì vụ án mật thám kia, không ngờ hắn thật ra rất an nhàn, còn có thời gian tới đây ngồi uống trà.
Thật ra vấn đề mật thám cũng không có quan hệ lớn gì tới nàng, cho dù Long Phi Dạ không muốn tra xét tên đàn ông mang mặt nạ kia thì nàng cũng không có ý kiến gì, chuyện nàng quan tâm chính là Hàn gia có vì vụ án này mà bị liên lụy tới tội, hắn còn chưa cho nàng một câu trả lời vừa ý, lại ở đây bày ra dáng vẻ nhàn hạ, thoải mái, như vậy cũng thật quá đáng.
Hàn Vân Tịch nghiêm túc nhìn lần nữa, phát hiện Long Phi Dạ đang muốn mở miệng nói chuyện, không lẽ, đối diện hắn còn có người khác đang ngồi.
Chỗ ngồi gần cửa sổ là trên lầu hai, Hàn Vân Tịch đang đứng phía dưới, đối diện quán trà, cho nên chỉ có thể cố gắng thấy được Phi Long Dạ, nàng nhanh chân bước tới đối diện phía sau lầu hai nhìn, chính xác đối diện Long Phi Dạ cũng có người.
Tiếc là dù nàng thay đổi phương hướng mấy lần, cũng đều không thấy được người đang ngồi chung bàn với Long Phi Dạ là ai.
Là người nào lại có thể cùng Long Phi Dạ uống trà, chắc cũng không phải là người bình thường, không lẽ là khách quý tới thăm, nhưng nếu là khách quý tại sao lại tiếp đón ở quán trà ven đường? Hàn Vân Tịch càng thêm nghi ngờ, cuối cùng nàng quyết định vào xem một chút.
Nhưng lúc nàng đang muốn bước vào, lại nhìn thấy Long Phi Dạ đứng dậy, bọn họ muốn đi ra.
Hàn Vân Tịch khẩn trương, nép vào một bên cửa sổ không dám nhúc nhích, thấy Long Phi Dạ biến mất, tầm mắt nàng lập tức nhìn chằm chằm vào cừa lớn, hô hấp căng thẳng, nàng yên tĩnh chờ.
Chỉ một lúc sau, Long Phi Dạ bước ra, Hàn Vân Tịch mở to mắt nhìn người đi theo phía sau hắn, đột nhiên giơ tay che kín miệng, khiếp sợ không nói ra lời, cũng không thể tưởng tượng được, chuyện này thật ngoài dự đoán, khách quý của Long Phi Dạ lại là Đoan Mộc Dao, cũng chính là Vinh Nhạc công chúa của Tây Chu.
Thì ra Long Phi Dạ đang bận cùng người đẹp đi dạo phố uống trà cho nên nhiều ngày qua hắn không có thời gian lo nghĩ tới chuyện của Hàn gia, cũng không có cách nào cho nàng một câu trả lời dứt khoát, lúc sáng sớm nàng ép hỏi Sở Tây Phong, tên kia mới chột dạ trả lời ấp úng, rõ ràng là biết mà không dám nói.
Ra khỏi cửa quán trà, Long Phi Dạ và Đoan Môc Dao sánh vai nhau đi, vừa nhìn đã biết Đoan Mộc Dao trang điểm rất chỉnh chu, tỉ mỉ, trên mặt đầy nét vui tươi, cười nói không ngớt, hình như đang cùng Long Phi Dạ nói về chuyện của Mục Thanh Võ, Long Phi Dạ cũng không lạnh lùng như trước mà thường xuyên trả lời nàng ta.
Hai người dọc theo bên đường, đi về phía trước.
Hàn Vân Tịch vô cùng khiếp sợ, càng xem càng tức giận, nàng không kịp suy nghĩ gì đã chạy nhanh xuống lầu, tránh qua mấy người đang ở trước mặt, đuổi theo hai người kia.
Nhưng cũng không biết vì lý do gì, nàng lại dừng bước, suy nghĩ một chút rồi đột nhiên đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh, sau đó nàng đã đứng ở trên đường lớn Huyền Vũ trước khi Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao đến.
Nàng dừng bước, hít sâu một hơi, rồi cứ đứng yên như thế, chờ hai người bọn họ.
Thật ra, nếu hỏi Hàn Vân Tịch là đang muốn làm gì lúc này, nàng chắc chắn không thể trả lời được, nàng không hề suy nghĩ nhiều, chỉ đơn giản muốn làm như vậy.
Tuy rằng Mục Thanh Võ vừa mới chạy qua, nhưng trên đường lớn vẫn còn nhiều người chen chúc, xô đẩy, thỉnh thoảng bị người ta đụng trúng, Hàn Vân Tịch vẫn không cảm giác được đau, cứ kiên quyết đứng đó.
Cuối cùng, nàng cũng nhìn thấy Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao từ phía đối diện đang đi đến, khoảng cách càng ngày càng gần.
Khi bọn họ cách nàng chỉ một bước dài, mặt giáp mặt, Long Phi Dạ và Đoan Mộc Dao tất nhiên cũng nhìn thấy nàng.
Nhưng ánh mắt của Long Phi Dạ chỉ ngừng trên khuôn mặt nàng chừng một giây, ngay sau đó đã thu hồi tầm mắt, mặt không biểu tình bước ngang qua nàng, giống như một người xa lạ qua đường.
Giờ phút này, trái tim Hàn Vân Tịch như bị thứ gì đó hung hăng đánh vào một cái, có cảm giác không kịp đề phòng, nàng cũng không biết chính mình đang bị cái gì.
Tình cờ gặp mặt Hàn Vân Tịch làm Đoan Mộc Dao rất ngoài ý muốn, nhưng thấy Long Phi Dạ không để ý gì đến Hàn Vân Tịch, nàng ta liền khoe khoang, nâng cằm lên cao, liếc mắt khiêu khích, khi đi qua bên cạnh Hàn Vân Tịch còn cố ý đụng một cái thật mạnh, Đoan Mộc Dao là người tập võ, cú đụng này cũng dùng rất nhiều sức lực đến nổi làm Hàn Vân Tịch đứng không vững, loạng choạng vài bước rồi té ngã, mọi người xung quanh nhìn thấy cũng bị chấn động một chút.
"Cô nương, cô không sao chứ?"
"Cô nương, đi nhanh lên, không ai chú ý đến cô đâu"
Nghe tiếng ồn ào phía sau lưng, Long Phi Dạ hơi dừng bước, nhưng rất nhanh đã tiếp tục đi về phía trước, Đoan Mộc Dao nhanh chóng chạy theo, giận dỗi nói:
"Sư huynh, huynh đi chậm một chút, đông người quá, muội sợ chút nữa sẽ bị lạc".
Long Phi Dạ không trả lời, cũng không có bước chậm lại, nhưng nét mặt của Đoan Mộc Dao vẫn cười tươi lộ má lúm đồng tiền như hoa, tinh thần rất tốt, cố gắng đuổi kịp Long Phi Dạ, sư huynh đã đồng ý sẽ đi chơi cùng nàng một ngày, làm tròn phần lễ nghĩa chủ nhà, như thế là may mắn lắm rồi, nàng thật sự không dám có yêu cầu gì hơn.
Hàn Vân Tịch được mấy người qua đường có lòng tốt giúp đỡ đứng lên, nàng nhìn bóng dáng đã đi xa, lòng đau đớn khó chịu, nàng nắm chặt tay, nắm đếm tim cũng muốn phát đau.
Long Phi Dạ, mối quan hệ giữa ngươi và Đoan Mộc Dao là như thế nào?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...