Tuy rằng Lý thị không phải người tốt nhưng Hàn Vân Tịch vẫn rất khâm phục kỷ thuật dùng độc của ả ta, nếu bị trúng độc do ả ta hạ, đại phu hay độc y bình thường cũng đừng mong giải được.
Nghi thái phi và Mộ Dung Uyển Như chắc là bị hư dây thần kinh nào đó trong đầu rồi cho nên dù biết năng lực hạ độc của Lý thị là rất tinh xảo, vẫn không muốn tìm Hàn Vân Tịch để nhờ giúp đỡ, lại mất thời gian đi tìm độc y.
Hàn Vân Tịch hỏi người hầu trong phủ:
"Uyển Như tiểu thư tìm ta có chuyện gì?"
Xin giúp đỡ phải có dáng vẻ của người cần giúp đỡ, tùy tiện sai một nha hoàn trong phủ đến tìm nàng, chuyện gì cũng không nói, làm sao nàng có thể vui vẻ chạy về cứu giúp? Tỳ nữ này tên là Thúy Bình, là người hầu thân cận nhất của Mộ Dung Uyển Như cho nên chắc chắn biết rõ câu chuyện, nhưng vì Uyển Như tiểu thư chỉ giao phó nàng đến kêu Hàn Vân Tịch về phủ, những chuyện khác cũng không có nói thêm gì, nàng ta cũng không dám tự ý nói năng lung tung.
Thúy Bình tìm lời đối đáp:
"Hồi bẩm Vương phi nương nương, nô tỳ cũng không biết có chuyện gì, nhưng tiểu thư Uyển Như gấp như vậy thì chắc là có chuyện lớn, không chậm trễ được, kiệu đã ở bên ngoài chờ sẵn, người cùng nô tỳ cũng nên trở về nhanh đi".
Hàn Vân Tịch lại cười:
"Nàng ta thì có thể có chuyện lớn gì? ngươi trở về nói với nàng, ở đây ta còn rất nhiều việc gấp cần giải quyết, chưa thể trở về, tối nay hãy quay lại đón ta"
Thúy Bình nghe xong lập tức nổi giận:
"Vương phi nương nương, tiểu thư chắc chắn có việc rất gấp, người nên về phủ trước đi"
Uyển Như tiểu thư cũng không có chuyện gì lớn, người gặp chuyện lớn là Nghi thái phi, đêm qua sau khi trở về phủ, thái phi nương nương luôn không ngừng ho, đã tìm hơn mười người độc y, tất cả đều không tìm ra được loại độc gì, lại tìm thêm mấy người thái y, bọn họ đều chẩn đoán ho khan là triệu chứng do trúng độc gây ra, nhưng lại không biết cách chữa trị, Nghi thái phi gấp đến mức muốn giết người.
Thái phi nương nương là người rất sợ bệnh, từ xưa đến nay, chỉ cần bị nhiễm một chút phong hàn là tính tình đã muốn bùng phát, huống hồ bây giờ lại bị trúng độc nghiêm trọng như vậy.
Tất cả độc y, thái y đều bị mắng chửi thậm tệ, quỳ đầy đất, ngay cả tiểu thư Uyển Như cũng không thoát khỏi cơn thịnh nộ này cho nên Uyển Như tiểu thư mới chấp nhận hạ mình một lần, đi tìm Vương phi nương về.
"Được rồi,được rồi, ngươi về trước đi, ta giải quyết xong chuyện ở đây sẽ nhanh chóng trở về, như vậy được chưa?", Hàn Vân Tịch rất là khách khí hỏi.
Thúy Bình nói cho cùng cũng chỉ là tỳ nữ nên vừa nghe giọng điệu khách khí như vậy của Hàn Vân Tịch cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể vội vàng đi về.
Hàn Vân Tịch nhìn nhìn sắc trời đoán chừng thêm nữa canh giờ là sẽ sáng, tối hôm qua Lý thị đã nói, Nghi thái phi nếu không có thuốc giải thì sẽ không thể sống đến sáng hôm sau, bị trúng độc ở cổ họng, giờ này chắc sẽ ho ra máu, nếu Nghi thái phi thật sự chết đi, Hàn Vân Tịch sẽ đường đường chính chính trở thành nữ chủ nhân của Tần vương phủ, dù chỉ là một cái danh không phận thì cũng tốt hơn tình trạng bây giờ nhiều gấp mấy lần, thế nhưng nàng lại không thể nhẫn tâm làm ngơ.
Mặc dù Nghi thái phi cũng có chỗ đáng giận, nhưng cũng không độc ác như là Mộ Dung Uyển Như, bà ta chỉ muốn bỏ đá xuống giếng còn Mộ Dung Uyển Như lại chủ động mưu hại Hàn Vân Tịch.
Lại nói, nàng là một thầy thuốc, nếu thấy chết mà không cứu thì cũng giống như kẻ giết người.
Nàng lười biếng vặn vẹo cái eo, đứng dậy dặn dò Tiểu Trầm Hương vài câu rồi chậm chạp bước ra cửa.
Trong lúc này, ở Mẫu Đơn viện của Tần vương phủ đều đã rối tinh thành một ổ, Nghi thái phi đã ho ra một ngụm máu đen.
"Thái y, thái y, mau cho gọi thái y vào đây"
Mộ Dung Uyển Như sợ tới mức mặt đã trắng bệch, kinh hoàng la lớn, nếu Nghi thái phi chết đi, nàng ta chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Thái y và độc y đều đã vào phòng, nhìn thấy tình cảnh này cũng đều bị dọa sợ hãi, độc y vội vàng kiểm tra máu độc, mọi người có mặt đều khẩn trương chờ, ngay cả Nghi thái phi tâm tình đã cực xấu vẫn cố chịu đựng cảm giác ngứa ở cổ họng, không dám lên tiếng, ánh mắt rất mong đợi mà nhìn độc y.
Nhưng độc y chỉ biết là bị trúng độc, lại không kiểm tra được là loại độc gì.
Nghi thái phi tức giận, chụp lấy cây trâm cài trên tóc ném vào nhóm thái y và độc y.
"Vô dụng, tất cả đều là một đám vô dụng, mau cút đi hết cho bổn cung"
Nghi thái phi bị kích động lại ho khan càng nhiều, rất nhanh lại ho ra một bụm máu đen, bà ta thật sự bị khiếp sợ la lớn:
"Hàn Vân Tịch đã về chưa?"
Bà ta đương nhiên biết, so với một đám thái y, độc y đang ở đây thì Hàn Vân Tịch sẽ giỏi hơn nhiều, nhưng bà ta là người rất sĩ diện, sao có thể hạ mình đi cầu cứu Hàn Vân Tịch, bà ta biết, trong tình huống này, bà ta không cần nói thì Mộ Dung Uyển Như cũng sẽ biết nên làm thế nào.
Bây giờ sống hay chết đều đang ở trước mắt.
Mộ Dung Uyển Như vội vàng trả lời:
"Đã cho người đến Hàn gia tìm nàng ta nhưng nàng ta vẫn còn chưa về, con mới vừa sai người đi kêu lần nữa, nàng ta vẫn còn muốn trì hoãn"
Mộ Dung Uyển Như thật lòng không muốn đi cầu xin Hàn Vân Tịch, cũng không muốn cho Hàn Vân Tịch có cơ hội lập công, nàng ta muốn chờ, chờ cho Nghi thái phi tức giận, chờ bà ta dùng quyền uy bắt ép Hàn Vân Tịch trở về phủ.
Nhưng không ngờ Nghi thái phi lại hung tợn trừng mắt nàng, nổi giận mắng:
"Còn không phải đều là vì ngươi, tối hôm qua nếu như người đừng nổi lòng ghen ghét, đem Hàn Vân Tịch cùng đưa về phủ thì bổn cung cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như bây giờ, ngươi tự mình đi qua Hàn gia mời nàng ta về, nhớ là phải nói năng có chừng mực lễ phép một chút".
Nghi thái phi luôn biết Hàn Vân Tịch là người thích dỗ ngọt chứ không thích bị ngượng ép, nếu chọc nàng giận lên, dù là mạnh mẽ bắt được nàng về, cũng chưa chắc nàng chịu ra tay chữa trị.
Nhìn trời đã sắp sáng, Nghi thái phi cũng không dám lấy tính mạng của mình ra đánh cuộc, bà ta hối hận, tối hôm qua Tần vương cũng ở đó, nếu lôi kéo Hàn Vân Tịch cùng nhau trở về phủ rồi thuận thế kêu nàng giải độc thì bây giờ mọi chuyện đã bình an.
Mộ Dung Uyển Như đang rất hoang mang, đã nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên mẫu phi la mắng nàng.
"Mẫu phi, con,con cũng không chắc"
"Đủ rồi, ngươi còn không đi, chẳng lẽ ngươi muốn đứng nhìn ta chết?"
Nghi thái phi hung hăng xô Mộ Dung Uyển Như ra, Mộ Dung Uyển Như sợ tới mức không dám nói gì nữa, nhanh chân đi ra cửa.
Đúng lúc nàng ta đi tới cửa lớn để ra khỏi phủ thì Hàn Vân Tịch cũng đã từ cửa sau trở về phủ.
Vừa vào phủ,Hàn Vân Tịch chạy thẳng đến Mẫu Đơn viện, cũng không có thông báo cho người hầu mà trực tiếp đi vào phòng Nghi thái phi, nàng gọi lớn:
"Mẫu phi, mẫu phi...."
Vừa nghe giọng nói này, Nghi thái phi đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, liền nhìn thấy Hàn Vân Tịch đang vội vàng chạy vào.
"Mẫu phi, chuyện này là như thế nào? độc trong người mẫu phi vẫn còn chưa giải được sao? Chuyện quan trọng như vậy tại sao Uyển Như lại không nói gì với con, muội ấy sai hai người hầu trong phủ đến tìm con, rồi tỏ ra bí mật này nọ, hỏi chuyện gì cũng không nói, may mắn là Triệu ma ma thông báo cho con, con mới nhanh chóng chạy về, muội ấy cũng thật là, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con người, có gì mà phải kiên kỵ hiềm khích này nọ đến mức đem sống chết của mẫu phi ra đùa giỡn như vậy chứ"
Hàn Vân Tịch vừa nói vừa nắm lấy tay Nghi thái phi giả vờ bắt mạch, thật ra nàng đã sớm khởi động hệ thống giải độc để rà quét sâu trong cơ thể Nghi thái phi để kiểm tra, Lý thị hạ độc dù rất lợi hại cũng không thể trốn khỏi công nghệ cao của Hàn Vân Tịch, rất nhanh, Hàn Vân Tịch đã nắm được bệnh lý.
Nghe Hàn Vân Tịch khéo léo tố cáo Mộ Dung Uyển Như, Nghi thái phi giận đến mức tay đều đã nắm chặt thành nắm, chỉ cần biết Mộ Dung Uyển Như không có tự mình đi kêu Hàn Vân Tịch về, bà ta đã thật sự bị chọc giận, đằng này, nàng ta sai người đi lại không nói rõ ràng sự việc, dối trá, lắp liếm này nọ.
Hàn Vân Tịch nói không sai, chuyện này chính là đang muốn lấy tính mạng bà ta để đùa giỡn, con bé này chẳng biết phân biệt nặng nhẹ, nhìn giọng điệu bây giờ chắc là đã bị bà ta cưng chiều đến hư hỏng rồi.
Thấy Nghi thái phi thở có vẻ nặng nề, trong mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia giảo hoạt, đột nhiên rút tay lại, la lên: "Không xong rồi"
Nghi thái phi kinh sợ đến mức suýt té ngã trên giường.
"Bị làm sao? không lẽ không còn cứu được sao?"
"Mẫu phi, độc trong người đã đi vào tim phổi, không còn kịp rồi", Hàn Vân Tịch vội vàng trả lời.
Nghi thái phi cảm thấy trước mắt toàn màu đen, đầu óc choáng váng, bà ta cầm lấy tay Hàn Vân Tịch:
"Vân Tịch, con nhất định phải cứu mẫu phi, nhất định phải cứu ta, mẫu phi không muốn chết"
Vân Tịch!!!
Nếu Hàn Vân Tịch không có nhớ nhầm thì đây là lần đầu tiên Nghi thái phi gọi nàng bằng giọng gọi thân thiết như vậy.
Người sắp chết, đâu cần quan tâm đến cái gì làm cao, cái gì mặt mũi, cái gì ân oán tình thù, tất cả đều như gió thổi mây bay mà thôi.
"Mẫu phi, nếu sớm chữa trị một chút thì con còn dám chắc có thể trị khỏi cho người, nhưng bây giờ đã chậm trễ lâu như vậy, con cũng không dám bảo đảm"
"Vậy bây giờ phải làm thế nào?", Nghi thái phi hoang mang lo sợ cực độ.
"Mẫu phi, con thử dùng kim châm để ngăn chặn chất độc phát tác, rồi sai độc y đi tìm thuốc về, con sẽ dốc hết toàn lực, chúng ta còn nước còn tát"
Hàn Vân Tịch còn chưa nói xong, Nghi thái phi cũng không dám nghe thêm nữa, bà ta vội vàng nói:
"Mau, nhanh làm"
Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu bà ta,ba ta không muốn chết.
"Vậy mẫu phi nhanh chóng nằm xuống, con lập tức châm cho người ", Hàn Vân Tịch tỏ vẻ cũng nôn nóng.
Nghi thái phi liền ngoan ngoãn nằm xuống, Hàn Vân Tịch lấy ra kim châm, vừa nghiêm túc tìm huyệt vị trên cổ Nghi thái phi để châm xuống, vừa đọc ra phương thuốc để độc y ghi nhớ, bộ dáng của nàng bây giờ giống hệt đang tranh giành từng phút từng giây thời gian, cố gắng hết sức mình, ai nhìn thấy cũng đều không có nghi ngờ là nàng đang diễn kịch.
Thật ra, nàng chỉ cần dùng một châm là có thể ngăn chặn chất độc phát tác, ít nhất có thể kéo dài đến 3 ngày, nhưng nàng muốn lợi dụng cơ hội này, tận tình mà chơi Mộ Dung Uyển Như một lần.
Ở chung một nhà, muốn diệt trừ Mộ Dung Uyển Như nhất định phải tranh thủ lấy lòng Nghi thái phí.
Sau khi độc y ghi nhớ rõ ràng phương thuốc giải độc, liền nhanh chóng phân công nhau đi bốc thuốc, nấu thuốc, một lúc sau Hàn Vân Tịch mới kết thúc việc châm cứu, nàng thở ra một hơi, ngồi xuống bên cạnh.
Lúc này, mặt trời đã mộc, trời cũng bắt đầu sáng, Nghi thái phi nằm trên giường, cả người cứng đờ, không dám lộn xộn.
"Mẫu phi, cổ họng còn ngứa không?", Hàn Vân Tịch quan tâm hỏi.
"Không, không còn ngứa nữa, Vân Tịch, có phải là tình trạng của ta đã ổn rồi không?", Nghi thái phi khẩn trương hỏi.
Hàn Vân Tịch cố ý thở dài một tiếng:
"Nếu con sớm biết thì chuyện đã không...."
Nói nửa chừng, nàng ngừng lại, vội vàng an ủi:
"Cũng may mẫu phi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, nhất định"
Dù là an ủi như thế nào cũng sẽ trở nên vô nghĩa trước mặt người sắp chết, hốc mắt Nghi thái phi đỏ lên, đầu óc trống rỗng, bà ta đang ngóng trông độc y mau chóng đem thuốc lại đây.
Bà ta im lặng, chỉ cầm chặt tay Hàn Vân Tịch, giống như đang hy vọng Hàn Vân Tịch có thể cho bà ta thêm một ít năng lượng.
Hàn Vân Tịch chần chờ một lát, cuối cùng vẫn dùng tay còn lại nắm tay Nghi thái phi.
"Mẫu phi, người hãy yên tâm, nếu cổ họng lại ngứa nữa thì lập tức nói với con"
Nghi thái phi gật đầu, một thân thần kinh căng thẳng, tất cả lực chú ý đều dồn vào cổ họng của chính mình.
Chờ đợi luôn làm người ta có cảm giác thời gian như dài thêm ra.
Đột nhiên,bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân hoảng loạn.
"Thuốc đã tới", Nghi thái phi vui mừng vô cùng.
Đúng là thấy một độc y bưng một chén thuốc còn bốc khói bước vào.
"Thái phi nương nương, đây là thuốc được nấu theo phương thuốc mà Vương phi nương nương đã dặn dò"
Thuốc đã nấu xong, cổ họng của Nghi thái phi cũng không còn ngứa nữa, vẫn còn kịp lúc cứu chữa, vậy là bà ta sẽ không chết.
Nghi thái phi kích động ngồi bật dậy, Hàn Vân Tịch nhận lấy chén thuốc, đút từng muỗng một cho bà ta uống, đến khi không còn sót lại giọt nước thuốc nào, Nghi thái phi mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Vân Tịch, uống thuốc rồi thì sẽ không có nguy hiểm nữa đúng không?".
Cho dù là vua một nước, khi đối mặt với cái chết cũng sẽ sợ hãi, nói chi đến một lão bà như Nghi thái phi.
Hàn Vân Tịch đã sớm nhìn quen kiểu sợ hãi như vậy, nàng gật đầu nói:
"Chúc mừng mẫu phi, bây giờ đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa rồi, nhưng phải chờ thêm một lát nữa thuốc mới phát huy được hiệu quả, sau đó con sẽ rút châm ra dùm người" Nghi thái phi liên tục gật đầu, trái tim treo ở giữa không trung cuối cùng đã về lại trong ngực, bà ta dựa vào gối cao, âm thầm thở ra một hơi.
Hàn Vân Tịch yên tĩnh ngồi ở một bên, kéo tay bà ta đến bắt mạch, sau khi Nghi thái phi bình tĩnh lại, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Hàn Vân Tịch, bà ta không tự giác lại muốn nhìn kỹ cô nương này thêm một chút.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...