Thiên Tài Tiên Đạo

Ma Đế, nhân vật phong vân của Thiên Diễn Đại Lục và Thánh Ma đại lục 7,8 vạn năm trước, sáng lập lục phẩm tông môn Ma Thần Đế Cung, hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất nhân, thực lực bỏ xa Tạo Hóa lão nhân và Đám người Dương Lạc Thiên bây giờ. Kế thừa tùy tiện lưu lại đã trở thành kế thừa của Tu La Thần quốc, mà đám kế thừa kia chỉ là một phần nhỏ trong tất cả kế thừa của Ma Đế mà thôi.

- Không ngờ là ngọn đèn ý chí của chú nhân...

Ma quang tự lâm bẩm, nó cảm nhận được khí tức trong ngọn đèn dầu ý chí, đúng là của Ma Đế không thể nghi ngờ.

Bị phong ấn ở trong Ma Phương quá lâu, bây giờ đột nhiên cảm thụ được khí tức quen thuộc và uy áp này khiến nó vô cùng cảm khái.

- Chúng ta đi xem xem.

Lâm Minh cảm giác mình đã gần như khôi phục, dứt khoát tiến vào thế giới ý chí của Ma Đế.

Đây là một mảnh bình nguyên mênh mông, mặt đất màu đen lõa lồ, chung quanh đều là xương cốt.

Lâm Minh vừa mới định gót chân, liền cảm giác được năng lượng tràng vô cùng khủng bố từ trên không trung bao phú xuống, trải rộng thiên địa, toàn bộ thế giới ý chí dường như không chịu nổi cỗ sát ý này, mà hoảng sợ run rẩy!

Lâm Minh bị bao phủ ở trong năng lượng này, ngay cả nhúc nhích cũng không được một chút, hắn muốn vận chuyên ý chí chi kiếm bổ ra năng lượng trói buộc, mà đúng lúc này, đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, chiến kích màu vàng đỏ đâm thẳng tới mi tâm.

Hoàng kim chiến linh!

- Bồng!

Ý chí Lâm Minh không chút trì hoãn vỡ nát thành mưa máu, tùy ý rơi xuống.

- Khí thế thật bá đạo!

Tuy rằng thân thể sụp đổ, nhưng mà ý chí toàn thân Lâm Minh rất dẻo dai, vẫn chưa bị hủy diệt, giờ khắc này hắn vô cùng rõ ràng, trên thực tế, lần đầu tiên tiến vào con đường Đế giả. Hắn không biết bao nhiêu lần bị người ở thế giới ý chí phá vỡ ý chí thể:

- Ý chí ta, mãi mãi vĩnh tồn, cho dù ngươi có được hoàng kim chiến linh, nhưng cuối cùng cũng không phải bản thể ngươi tiến đến, cho nên không thể diệt được ta.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng

4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================

Ý chí thể ở trong thế giới ý chí bi người khác hoàn toàn diệt sát, đó mới thật sự là thế giới đã chết, hai mắt Lâm Minh bắn ra một đạo tinh mang, ngay sau đó, thân thể chậm rãi trọng tổ lại.

- Hả? Trên người ngươi có khí tức của bổn vương. Ngươi là ai?

Ở trước mặt Lâm Minh. Là một Ma ảnh cao lớn, thân cao khoảng 1 trượng năm xích, cả người hư ảo, dung mạo dữ tợn, được bao phủ trong một tầng ánh sáng vàng mông lung. Giống như một pho tượng hung thần.

Hắn lơ lửng trên không trung. Uy áp cường đại từ trên cao phủ xuống, uy áp kỳ thật chính là một loại lực trường, khi tu vi cường giả đạt tới cảnh giới nhất định. Bởi vì năng lượng trong cơ thể bọn họ cũng đủ cường đại, tự nhiên sẽ hình thành loại lực trường này, khiến người khác không thể tới gần, không dám nhìn thẳng.

Trước khi Ma Đế chết khó có thể đoán được tu vi, nếu như bản thân hắn tự mình tới, cho dù là tu vi Lâm Minh đạt tới Thân Hải kỳ chỉ sợ cũng khó chịu được uy áp của đối phương.

Tuy nhiên bây giờ, hư ảnh Ma Đế chỉ là ý chí thể, Lâm Minh với chiến linh Bạch Ngân của hắn chịu đựng uy áp từ ý chí thể cũng không thành vấn đề.

- Mệnh Vẫn tầng ba, chiến linh Bạch Ngân?

Trong mắt Ma Đế bồng bềnh hai ngọn lửa màu lam sẫm, hiên nhiên không thể tin, hơn nữa ở trên người Lâm Minh, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được một phần khí tức thuộc về mình:

- Ngươi đến tột cùng là ai?

Lâm Minh còn chưa lên tiếng, ở trên người Lâm Minh đã vọt ra một bóng màu đỏ, cuộn mình đứng lên.

- Chủ nhân, là ta... Ta là Ma Quang a, ngài còn nhớ ta không?

Đối mặt với hai tầng áp lực Ma Đế và Đế tôn lực trường, một cái phân thân ma hồn rất khó chống đỡ, cho nên có chút run rẩy, gặp lại Ma Đế, nó vừa kích động, lại vừa e ngại.

- Ma Quang...

Ma Đế dường như chìm trong trí nhớ dài đăng đăng, hắn đã không phải là chủ hồn Ma Đế, mà chỉ là một ít tinh thần ấn ký và tàn hồn trí nhớ không trọn vẹn, cho nên trước tiên hắn vẫn chưa nhớ lại Ma Quang.

- Ta nhớ ra rồi... Trận chiến ở Thiên Vũ Thánh địa, bổn Vương thân tử đạo tiêu, ngươi và ta cùng nhau ngã xuống, không nghĩ tới ngày kia... Bổn Vương còn có thể nhìn thấy phiến thiên địa này...


Ma Đế ngửa đầu nhìn trời, thì thào tự nói, vừa rồi khi xuất hiện, trong lòng hắn chỉ có sát ý, cho tới lúc này hắn đã khôi phục thần trí trải qua.

Ma Đế dù sao cũng là Ma Đế, cho dù chỉ là một sợi tàn hồn, hắn cũng có thể tự tìm về mình.

- Ta đây là... Ở đâu?

Ma Đế đột nhiên hỏi, trong lòng Lâm Minh ngạc nhiên, hắn còn không biết mình ở đâu?

Hắn tỉ mỉ kể:

- Tiền bối là đang ở trong con đường Đế giả, ngủ say trong ngọn đèn ý chí.

- Ngọn đèn dầu ý chí... Con đường Đế giả?...

Ma Đế lộ ra vẻ mặt suy tư, sau một lúc lâu hắn rốt cuộc cũng nhớ ra:

- Con đường Đế giả, ta nhớ ra rồi, nơi này là Luân Hồi Lộ a!

- Luân Hồi Lộ?

Lâm Minh cả kinh, hai chữ Luân Hồi không hiểu sao khiến trong lòng hắn chợt nghiêm lại:

- Luân Hồi Lộ gì?

- Là Luân Hồi Lộ do Hỗn Nguyên Thiên Tôn sáng tạo!

Ma Đế nói tới đây thở dài một tiếng:

- Luân Hồi, Luân Hồi, Hỗn Nguyên Thiên Tôn, ngươi là một trong Vương giả mạnh nhất Thần Vực, tâm cao ngất, đáng tiếc... Nghịch thiên mà đi, cuối cùng không thành chín quả.

Ma Đế đột nhiên phát ra cảm khái như vậy, khiến trái tim Lâm Minh đập loạn lên, Hỗn Nguyên Thiên Tôn?


Chẳng lẽ là chủ nhân viên Đại Đế chi tâm kia?

Con đường Đế giả vốn tên là Luân Hồi Lộ?

Lâm Minh hít sâu một hơi, con đường của Đế giả thần kỳ vô cùng, tất cả người tiến vào trong đó đều là hạng người thiên tư kinh người, sau khi chết đều lưu lại ở trong trận đèn ý chí này, dưới ngọn đèn dầu, sẽ trở thành tượng chân dung, chuyện ly kỳ bực này, đã sớm đã khiến cho Lâm Minh quá ngạc nhiên rồi.

Hiện giờ nghe Ma Đế gọi con đường của Đế giả là Luân Hồi Lộ, hắn mơ hồ có cảm giác, con đường của Đế giả, Vạn cổ Ma Khanh và Biển Kỳ Tích dường như liên quan đến một cái thiên đại bí mật!

Nhưng, Hỗn Nguyên Thiên Tôn vì sao là để ở dưới vị diện cho Thiên Diễn Đại Lục và Thánh Ma đại lục, chẳng lẽ thế giới này có cái gì đặc thù hay sao?

Hắn vội vàng hỏi:

- Tiền bối xin hãy nói rõ, Luân Hồi Lộ đến tột cùng là cái gì?

- Luân Hồi... Luân Hồi!

Ma Đế nhắc tới hai chữ này, dường như không thể bình tĩnh được:

- Cái gọi là Luân Hồi, chính là sinh mệnh sau khi chết, có thể chuyển thế vào trong lục đạo, sinh tử nối tiếp! Nhưng mà đây kỳ thật chỉ là truyền thuyết, hoặc là, ở thời đại vô hạn viễn cổ thật sự có Luân Hồi, nhưng bây giờ đã không có.

- Cái gì!

Lâm Minh trong lòng kinh hãi, Luân Hồi có tồn tại hay không, vẫn chi là một câu hỏi, nhưng ai cũng không dám nói nó thật sự không tồn tại, cho nên sau khi võ giả chết, linh hồn đều bận tâm một vấn đề đó là hy vọng không bị hồn phi phách tán, vẫn có thể tồn tại cùng thế gian, ôm một chút hy vọng tái nhập Luân Hồi.

Cho nên Ma Dạo rút hồn luyện túy là phương pháp giết người cực kỳ ác độc, mà lúc trước, mấy Đại Ma sứ thiêu đốt linh hồn sử dụng cấm kỵ chiêu thức hạ Tử Thần Chi Chú với Lâm Minh, nếu không tới vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không sử dụng.

Bởi vì sau khi sử dụng những chiêu này, nhất định không vào được Luân Hồi. Nhưng hiện tại, Lâm Minh lại ở trong miệng Ma Đế nghe được, sau khi sinh mệnh chết đi, không có Luân Hồi, khiến hắn rung động không thôi.

- Hừ, về Luân Hồi đến tột cùng là như thế nào, rất ít có người hiểu rõ, còn có một cách nói, sau khi phàm nhân chết lại có thể Luân Hồi, mà võ giả lại không có, võ giả tập võ là nghịch thiên mà đi, sau khi chết sẽ bị trời phạt, cho nên không vào luân hồi. Lúc thân tử đạo tiêu là lúc, vĩnh viễn đều chết, hóa thành hư vô!

Lâm Minh chưa từ trong khiếp sợ khôi phục lại, lại nghe lần thứ hai Ma Đế nói, lại càng cả kinh nói không ra lời.

Phàm nhân có thế vào Luân Hồi, nhưng võ giả tập võ là nghịch thiên mà đi, cho nên sau khi chết không vào Luân Hồi?

Tập võ, chẳng lẽ nhất định là một con đường không thế trở về, đập nồi dìm thuyền, tử chiến đến cùng, không đạt tới võ đạo đỉnh phong thì nhất định bị hủy diệt thành tro bụi? Nhưng từ xưa đến nay, nhân thật chân chính đi lên võ đạo đỉnh phong, nghe đồn cùng tồn tại với thiên địa thật sự có sao? Cho dù có, có năng lực đó liệu có mấy người?

Không có võ giả nào, đột nhiên nghe được lời này của Ma Đế lại không cảm thấy không rung động, thậm chí sẽ cảm thấy sợ hãi, cho dù là Lâm Minh ý chí kiên định cũng như the!

- Hắc hắc, tiểu quỷ, ta nói tất cả những chuyện này chỉ là suy đoán mà thôi, cũng không ai có thể xác định rốt cuộc là như thế nào. Tuy nhiên mặc dù những suy đoán này, cũng là một trong những bí mật lớn nhất của Thần Vực, con đường của Đế giả dưới chân ngươi, đúng là Luân Hồi Lộ do Hỗn Nguyên Thiên Tôn sáng tạo. Hắn bày ra Luân Hồi Lộ, Hoàng Tuyền Hà, nên muốn vô số võ giả đại thế giới sáng lập Luân Hồi Chi Đạo! Đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại.


- Cái gì?

Lâm Minh ngạc nhiên, đại thế giới có bao nhiêu vị diện, quả thực vô số kế, như vậy võ giả đại thế giới có bao nhiêu? Chỉ sợ phải dùng hoàng hà sa số đê hình dung.

Nhiều người như vậy sáng lập Luân Hồi Chi Đạo? Đây là loại khí phách cỡ nào! Hỗn Nguyên Thiên Tôn này rốt cuộc đạt tới cảnh giới gì?

- Tiền bối nói Hoàng Tuyền Hà, là Hoàng Tuyền Chi Hà trong hầm Vạn Cổ Ma Khanh?

- Không sai, đúng là cái Hoàng Tuyền Chi Hà kia!

Ma Đế gật gật đầu:

- Võ giả linh hồn khi thọ nguyên vừa hết, sẽ hồn phi phách tán, không thể bất diệt, cho nên linh hồn không có khả năng dùng để Luân Hồi, linh hồn già nua dung nhập vào trong sinh mạng mới, đó gọi là đoạt xá, không phải là Luân Hồi, thọ mệnh linh hồn vừa hết, nhất định sẽ phải chết.

- Duy nhất gần như có thể tồn tại vĩnh viễn cùng hậu thế chính là ý chí võ đạo! Cũng chính là chiến linh, chiến linh cường đại có thể tồn tại mấy trăm vạn năm thậm chí hơn mấy ngàn vạn năm! Hồn nguyên Thiên Tôn sáng lập Luân Hồi Lộ, chính là dùng Luân Hồi Lộ để lưu trữ ý chí võ đạo, để tinh thần ấn ký bị chịu tải ở trong ý chí võ đạo, hình thành ngọn đèn dầu ý chí, vĩnh viễn bảo tồn! Hoàn lại nhu cầu Luân Hồi.

- Luân Hồi Lộ này kỳ thật là một kiện Thần khí! Chỉ là không tế luyện thành hình mà thôi, đợi sau khi tế luyện nó thành hình, thật sự có thể sáng lập được Luân Hồi Chi Đạo, để chiến linh chịu tải tinh thần ấn ký, đạt tới mục đích Luân Hồi!

Nói cách khác, Hỗn Nguyên Thiên Tôn cũng chỉ có thể làm được để chiến linh của võ giả lĩnh ngộ được Luân Hồi, nêu thật sự đạt được mục đích này thì phải cần có một đoạn đường dài để đi. Nhưng mà... Hắn cuối cùng không thể nghịch thiên.

Ma Đế nói tới đây thở dài một tiếng, dường như cảm khái vì một thế hệ Thần Đế thất bại vậy.

Những lời hôm nay Ma Đế nói, Lâm Minh nghe được lại như thân chung mộ cổ, rung động không hiểu, hắn vạn lần cũng không ngờ, thì ra nguyên nhân tồn tại con đường của Đế giả là như vậy!

- Tiền bối, vãn bối muôn biết Hỗn Nguyên Thiên Tôn vì sao lại thất bại.

- Không biết! Ma Đế lắc đầu.

- Như vậy Hỗn Nguyên Thiên Tôn sáng tạo Luân Hồi Lộ ở Thánh Ma đại lục, một trong vô số vị diện ở đại thế giới, mà không phải sáng tạo ở Thần Vực?

- Không biết!

Ma Đế lại lắc đầu.

- Tiểu bối, bổn Vương biết đều đã nói cho ngươi, cái khác bổn Vương cũng không biết, bây giờ nói cho ta biết, trên người ngươi vì sao có khí tức của bổn vương?

Ma Đế vừa hỏi như thế, Lâm Minh tim đập chậm lại, lại nói tiếp, chính mình nuốt là mảnh vỡ linh hồn vô chủ của Ma Đế, cho nên có thể bị hắn trả thù hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui