Sau khi chui vào vòng bảo hộ, Lâm Minh quay lại nhìn, thấy cửa vào đang chậm rãi biến mất, dựa theo tốc độ này, đại khái không đến một khắc nữa, cửa vào sẽ nhỏ đến mức không chui vào nổi nữa, khi đó thật sự ngay cả đường lui cũng không có, chỉ có thể bước về phía trước, sau đó thông qua Truyền Tống trận bên trong đế cung mà rời đi.
Đây coi như một trong những tin tức có giá trị mà Lâm Minh có được từ mảnh vỡ trí nhớ của Ma Đế, điều kiện đầu tiên là hắn có thể lấy được bảo vật và rời đi, nếu không thì Truyền Tống trận này cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Lâm Minh thở dài một hơi, chậm rãi đi vào Ma Thần đế cung.
Chủ điện của Ma Thần đế cung rộng gần trăm dặm, cao ngất trong tầng mây, không gian bên trong vô cùng rộng lớn, chủ điện khổng lồ này chính là một vương quốc.
Cánh cửa chủ điện cao tới hai mươi trượng, hai bên cánh cửa có một pho tượng ác ma cao mấy chục trượng, toàn thân bức tượng làm bằng nham thạch đỏ như máu, sau lưng có hai cánh mọc ra, bộ dáng cực kỳ dữ tợn.
Bước vào trong cửa chính, đối diện chính là một cái đại điện rộng trăm trượng, mấy chục cây cột thô to đứng thẳng, kéo dài đến tận đỉnh, biến mất trong bóng tối.
Trong đại điện này có mười con đường, đi tới các nơi trong ma cung, Lâm Minh dựa theo trí nhớ, lựa chọn con đường thứ nhất từ bên trái, thông đạo này rất rộng, cao tận bốn, năm trượng, nền thông đạo được phủ kín bởi đủ loại hoa văn thần bí, mà hai bên vách tường lại là các miếng đá cực dày, tuy rằng thông đạo bị đóng kín, nhưng lại có nguồn sáng không biết đến từ đâu chiếu rọi mọi thứ trong này.
Những vách tường và mặt đất này đều có cấm chế, nếu muốn phá vỡ những vách tường này thì cũng không dễ hơn phá vỡ đại trận bảo hộ đại điện là bao.
Đi dọc theo con đường này, hai bên thường thường có thể nhìn thấy từng cánh cửa đá, mỗi cánh cửa đá đều được khắc các phù điêu tinh xảo, đại khái là do trên cửa đá có cấm chế, nên mặc dù trải qua mấy vạn năm, nhưng nó vẫn không lây chút tro bụi nào, trên phù điêu có các trang sức sáng chói mắt.
Bình tĩnh lại tâm tình, Lâm Minh có thể lờ mờ cảm nhận được trong thông đạo này có chân nguyên dao động, đây là dư chấn chân nguyên sau các trận kịch đấu lưu lại.
- Hẳn là đám lão quái Mệnh Vẫn kia giao thủ với cơ quan con rối, sau đó lưu lại dao động chân nguyên, dựa theo tình huống này, thì những lão quái này có thể đã qua đi một canh giờ rồi, rõ ràng đã trải qua kịch đấu, nhưng trên mặt đất lại không có chút mảnh vỡ con rối nào, hơn phân nửa là những hài cốt này đã bị những lão quái kia chia nhau rồi, muốn mang về nghiên cứu một chút...
Lâm Minh rất nhanh đã phán đoán ra tình huống tại đây cách một canh giờ, những con rối thượng cổ này quả thật có giá trị nghiên cứu rất lớn, nếu có thể dựa vào đó mà chế tạo ra được, sẽ tăng mạnh thực lực của tông môn lên rất nhiều, các mảnh vỡ đó bị lấy đi thì cũng không có gì lạ cả.
Đúng lúc này, Lâm Minh đột nhiên nghe được từ phía xa có tiếng nổ mạnh truyền đến, trong lòng hắn hiểu rõ, đây là các cường giả Mệnh Vẫn đi trước đang giao chiến với con rối thủ vệ.
Đi theo những người này từ rất xa thì cũng chưa chắc đã an toàn, có khi còn gặp phải một con rối nào đó sót lại, như vậy thì hắn sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa phía trước đã bị những lão quái Mệnh Vẫn này cướp sạch rồi, đừng mơ còn bảo vật gì để lấy nữa.
Nghĩ đến đây, Lâm Minh cười khổ một tiếng, nhưng lại không có bất kỳ biện pháp nào tốt hơn.
Hắn chỉ có thể tiếp tục chờ tại đây, kéo dãn khoảng cách với các cường giả Mệnh Vẫn đằng trước, có thể vận khí tốt, còn nhặt được một vài thứ sót lại cũng nên.
Nếu đi theo sau, chẳng những không chiếm được bảo vật, mà còn có thể gặp họa sát thân.
Dù sao Lôi Mộ Bạch chết trên tay mình, vốn hắn tiến vào thế giới tàn phá này thì vẫn luôn dịch dung, những võ giả Toàn Đan kia do thực lực bị áp chế, nên căn bản không nhìn ra bộ dáng của Lâm Minh, nhưng trước mặt cường giả Mệnh Vẫn thì Lâm Minh cũng sẽ không làm loại này chuyện ngu xuẩn “bịt tay trộm chuông” này làm gì.
Các trưởng lão Nam Hải Ma Vực chắc gì đã chưa nhìn qua hình vẽ của hắn, nếu trùng hợp gặp một tên trưởng lão nào đó của Nam Hải Ma Vực trong Ma Thần đế cung này, lại còn có quan hệ với Lôi Mộ Bạch nữa, nói không chừng sẽ giết chết mình ngay tại chỗ cũng nên.
Tuy rằng Mục Phượng Tiên đã hợp tác với Đại Thiện tự, nhưng đến lúc đó, lão già Bạch Mi của Đại Thiện tự kia có thể bảo hộ hắn hay không thì vẫn còn phải xét lại.
- Nghe thanh âm vừa rồi, hẳn là cách đây không dưới ngàn trượng, tuy nhiên cẩn thận hơn, ta vẫn nên chờ một chút đã, phòng ngừa vạn nhất.
Đối mặt với lão quái Mệnh Vẫn, Lâm Minh cực kỳ cẩn thận, đám người kia, bất kỳ ai cũng đều là lão quái sống hơn một ngàn năm, bất kể tu vi hay là tâm cơ thì đều vượt xa tưởng tượng của hắn.
Tranh giành bảo vật cùng những người này, độ khó lớn tới mức làm cho người ta phải tuyệt vọng.
Chờ khoảng một nén hương, Lâm Minh dần cảm thấy bất an, dường như vẫn có thứ gì đó không thích hợp.
Vài giây sau, hắn đột nhiên biến sắc, quay đầu lại muốn phi độn ra ngoài, nhưng hắn mới vừa bước ra một bước, lập tức dừng chân lại, sắc mặt tái mét.
Bị phát hiện rồi!
Vừa rồi nghe tiếng nổ mạnh kia, khoảng cách với mình phải từ ngàn trượng trở lên, khoảng cách xa như vậy, Lâm Minh không tin những lão quái Mệnh Vẫn kia đang bị thế giới pháp tắc áp chế, mà vẫn có thể dùng cảm giác nhận ra mình, nhưng thật lại chính là như vậy, làm cho hắn không thể hiểu được, ngay vừa rồi, trong đầu hắn truyền đến một tiếng chân nguyên truyền âm lạnh như băng của một lão quái:
- Không muốn chết thì lập tức lại đây!
Không hay rồi!
Lâm Minh cảm thấy hành trình tới thế giới tàn phá này của mình có thể nói là hoàn toàn xui xẻo.
Từ khi thế giới này mở ra đến bây giờ, Lâm Minh hai lần tiến vào, không nhận được bất kỳ cơ duyên nào, hơn nữa còn gặp phải rất nhiều phiền toái.
Giết chết một tên trưởng lão Toàn Đan định đánh lén mình, bị Nam Hải Ma Vực dò xét ra, đánh một trận ác chiến, sau đó ngay cả trong Thần Hoàng đảo cũng đều xuất hiện phản loạn, cũng không biết tên Mục Xích Hỏa kia rốt cuộc là vì mục đích gì, vậy mà lại không để ý tới mọi thứ, chỉ muốn tiêu diệt mình.
Bị buộc vào đường cùng, mạo hiểm cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn của Ma Đế, suýt nữa chết còn chưa nói, mà buồn bực hơn chính là, dựa vào những tin tức này, thì khả năng lấy được Phạm Thiên Long Căn có thể nói là vẫn cực kỳ xa vời.
Liều chết tiến vào Ma Thần đế cung, kết quả là vừa mới đi được vài bước, đã bị những lão quái Mệnh Vẫn kia phát hiện!
Lâm Minh khóc không ra nước mắt, hành trình tới thế giới tàn phá này quả là đen đủi đến cực điểm.
Cảm giác mình đang bị một luồng khí cơ khóa chặt, sắc mặt Lâm Minh lại cực kỳ khó coi hơn!
Không trốn thoát được!
Nếu trong đám trưởng lão Nam Hải Ma Vực có người quen biết với Lôi Mộ Bạch thì...
Lâm Minh không dám tưởng tượng tiếp nữa, mà đúng lúc này, trong đầu hắn lại truyền đến tiếng chân nguyên truyền âm của người kia:
- Cho ngươi ba mươi giây, lập tức tới đây, hoặc là... Chết! Sự kiên nhẫn của lão phu rất có hạn!
Lâm Minh cười khổ một tiếng, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước, dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không đủ sức phản kháng, chỉ có thể cầu nguyện Đại Thiện tự sẽ bảo hộ được mình, cùng lắm thì trả một cái giá lớn cũng được.
Thông đạo dài ngàn trượng, nhưng đối với Lâm Minh lúc này thì nó lại cực kỳ dài, đi trong con đường yên lặng này, hắn có thể rõ ràng nghe được tiếng bước chân của mình.
Hﮠđã hiểu ra, cảm giác của những lão quái Mệnh Vẫn này không có khả năng truyền đi xa như vậy, chỉ là bọn hắn rất có khả năng đã để lại cấm chế gì đó trên đường, mà mình vừa đi qua, chạm phải cấm chế, nên mới bị phát hiện!
Ý thức được điểm này, sắc mặt Lâm Minh càng chua xót hơn, hắn không nghĩ tới những lão quái này lại cẩn thận đến mức này.
Ba mươi giây này, trong đầu Lâm Minh vẫn luôn tìm kiếm đối sách, nhưng rốt cuộc vẫn không nghĩ rằng bất kỳ biện pháp có hiệu quả nào.
Đi đến cuối con đường, vòng qua một ngã rẽ, Lâm Minh thấy trước mặt là một không gian vô cùng rộng lớn, tuy rằng Lâm Minh đã sớm biết được từ trong trí nhớ của Ma Đế, trong Ma Thần đế cung có rất nhiều đại điện khổng lồ, nhưng khi thực sự nhìn thấy thì hắn vẫn cực kỳ rung động.
Không gian này dài và rộng mấy trăm trượng, cao cũng tận mấy trăm trượng, có thể chứa được một ngọn núi nhỏ vào trong.
Trên mặt đất của không gian rộng lớn này được phủ kín bởi vô số bức tượng điêu khắc màu đen, những bức tượng này đều là Cự Ma, cao hơn một trượng, hoàn toàn dựa theo tỷ lệ thật mà điêu khắc.
Các bức tượng được xếp hàng cực kỳ chỉnh tề, cầm trong tay đủ loại vũ khí, trường mâu, trường kích, trọng kiếm, đại thuẫn, từng Cự Ma đều mang vẻ mặt dữ tợn, trên cả áo giáp cũng được điêu khắc cả vết rạn nữa.
Có một vài Cự Ma thì đang cưỡi trên chiến kị thuộc họ nhà khuyển, mà nhìn thấy những ma khuyển màu máu này, lại khẽ chấn động, con ma khuyển này cực kỳ giống với con Địa Ngục Khuyển màu máu từng xâm lấn biển tinh thần của mình khi cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn của Ma Đế lúc trước.
Ngàn vạn pho tượng được xếp cùng một chỗ, tự nhiên tản ra một khí thế xông lên tận trời, cực kỳ hùng tráng, làm cho lòng người phải rung động.
Nhưng lúc này Lâm Minh đã bất chấp rung động trong lòng, bởi vì trong đại điện khổng lồ này đang có một đám lão quái Mệnh Vẫn bay lơ lửng, so với đại điện khổng lồ này, thì bóng dáng bọn họ nhỏ như những con muỗi, nhưng áp lực từ họ lên trên người Lâm Minh thì lại cực kỳ lớn.
Mục Phượng Tiên và Mục Dục Hoàng cũng ở trong số những võ giả này, nhìn thấy Lâm Minh, hai người lập tức biến sắc, họ không nghĩ tới người này lại chính là Lâm Minh.
Về phần đám người Nam Duẫn Vương, sau khi nhìn thấy Lâm Minh thì lại là lộ ra kinh ngạc, hiển nhiên là không đoán trước được, một tiểu tử ngay cả Tiên Thiên cũng không đến mà lại có thể đi tới tận đây.
Bên phía Nam Hải Ma Vực, Huyễn Vũ Thiếp nhìn thấy Lâm Minh, nhẹ nhàng “ồ” lên một tiếng, về phần Huyễn Vô Cực thì sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Tiểu bối, ngươi tên là gì?
Thanh âm của Huyễn Vô Cực lạnh lẽo, lờ mờ ẩn ẩn chứa sát khí, lúc trước hắn đã thấy bức họa của Lâm Minh rồi, nhưng bức họa này sau khi được vẽ đi vẽ lại, đã có chút khác biệt với bản thân Lâm Minh, cho nên Huyễn Vô Cực mới hỏi như vậy.
Lâm Minh lập tức căng thẳng, vừa rồi hắn đã cẩn thận lưu ý phản ứng của mọi người, nhưng hiện tại xem ra, tình huống xấu nhất vẫn xảy ra, tên Huyễn Vô Cực này rất có khả năng có quan hệ với Lôi Mộ Bạch.
Lâm Minh cố nén kinh hoảng trong lòng, trấn định nói:
- Tiểu bối họ Lăng, tên là Lăng Sâm.
Thuận miệng báo tên giả “Lăng Sâm” ra, bỗng nghe Huyễn Vô Cực cười lạnh một tiếng:
- Lăng Sâm? Hắc hắc, tưởng rằng lão phu không biết ư, trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Hậu Thiên kỳ, hơn nữa có thể bình yên đi tới đây, toàn bộ Nam Thiên Vực, Ngũ Hành Vực cùng Đại Thiện Vực cộng hết lại, thì số lượng cũng không quá một bàn tay! Lâm Minh! Cho dù lão phu không xem qua bức họa của ngươi, nhưng cũng có thể đoán được ra là ngươi rồi! Thật sự là đi mòn gót sắt không thấy, hôm nay lão phu muốn luyện hóa thần hồn của ngươi, làm cho ngươi sống không bằng chết!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...