Thở dài một hơi, Cầm Tử Nha nói:
- Lần này chúng ta thật sự là thời kỳ giáp hạt. Mục Ngân Trác lần trước lấy được đến trước một trăm đã đầy hai mươi hai tuổi, bị chọn vào tổng tông. Tần Hạnh Hiên tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không lấy được thành tích rất tốt, chỉ có thể dựa vào Lăng Sâm giữ thể diện...
- Ừm, đáng tiếc. Nếu như có Lâm Minh thì tốt hơn rất nhiều, thực lực hiện tại của hắn chắc là cũng vượt qua Thác Khổ rồi.
Lão nhân đáp lời Cầm Tử Nha mặc một thân áo xanh, mái tóc bạc quấn thành một búi, bộ dạng đạo sĩ. Ông chính là một trong hai phó phủ chủ của Thất Huyền võ phủ Tôn Hữu Đạo.
Tôn Hữu Đạo bốn mươi lăm tuổi bước vào Hậu Thiên, hiện giờ đã ngưng lại ở cảnh giới Hậu Thiên chừng bảy mươi năm. Tuy rằng tu vi sớm đã đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong, nhưng Tôn Hữu Đạo lại biết, với thiên tư của mình tổng tông bất kể như thế nào cũng sẽ không ban thưởng một viên Nhập Thiên đan. Kỳ thật cho dù thật sự cấp cho cũng là lãng phí, một viên Nhập Thiên đan căn bản không đủ cho ông bước chân vào Tiên Thiên.
Bởi vì biết mình cả đời này cũng chỉ là như vậy, cho nên Tôn Hữu Đạo tâm tính rất tốt, yên yên ổn ổn làm phó phủ chủ, cũng không tranh đấu gì. Ông cùng Cầm Tử Nha một mực duy trì quan hệ tốt đẹp.
Cầm Tử Nha gật gật đầu nói:
- Chỉ có thể như vậy. Đáng tiếc, Lâm Minh đúng lúc này mất tích.
- Nếu thật sự là ra ngoài lịch lãm còn đỡ, chỉ sợ...
Tôn Hữu Đạo nói tới đây không nói tiếp. Lâm Minh vào lúc này ra ngoài lịch lãm thật sự nói không thông. Không nói đến hắn gây thù không ít, dù là hắn không có thù địch, ra ngoài lịch lãm hiệu quả cũng chưa chắc nhanh bằng ở Thất Huyền võ phủ lợi dụng bảy đại sát trận tu luyện.
Cầm Tử Nha trầm mặc không nói.
Tôn Hữu Đạo thở dài một hơi, nói tiếp:
- Lâm Minh quả thật là một mầm tốt, nếu để hắn trưởng thành, lần này tổng tông hội võ hắn có khả năng không lấy được thành tích rất tốt. Nhưng là lần sau, lần sau nữa không nhất định không thể vọt vào mười hạng đầu. Thậm chí có hy vọng vấn đỉnh!
Tôn Hữu Đạo vừa dứt lời, trong phòng “phừng” cháy lên một ngọn lửa Truyền Âm phù. Cầm Tử Nha nghe được tin tức trong Truyền Âm phù, “vụt” một cái đứng bật dậy.
- Làm sao vậy?
Tôn Hữu Đạo rất ít nhìn thấy Cầm Tử Nha thất thố như thế.
- Ở chỗ đăng ký của võ phủ truyền đến tin tức, Lâm Minh đã trở lại.
- Hả?
Tôn Hữu Đạo ngây ra:
- Tiểu tử này, sẽ không thật sự ra ngoài lịch lãm chứ hả?
Tôn Hữu Đạo vừa nói xong, bên ngoài Tuyên Võ điện liền vang lên giọng nói của Lâm Minh:
- Đệ tử Lâm Minh, cầu kiến Cầm phủ chủ.
- Vào đi!
Cửa điện bị đẩy ra, Lâm Minh tiến lên khom người hành lễ:
- Cầm phủ chủ, Tôn phủ chủ.
Lão nhân áo xanh này Lâm Minh cũng nhận ra, mấy tháng trước chính là lão đem Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương giao cho mình.
Cầm Tử Nha đánh giá Lâm Minh từ trên xuống dưới, sắc mặt thay đổi liền mấy lần. Dù là Cầm Tử Nha xưa nay trấn định, lúc này cũng kinh ngạc đánh mất phong độ bình thường:
- Lâm Minh, ngươi đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong rồi?
- Đúng vậy. Mấy ngày trước gặp được một phen cơ duyên, may mắn đột phá.
Lâm Minh nói hời hợt nhẹ nhàng, trong lòng Cầm Tử Nha lại là cảm xúc phập phồng. Cơ duyên của võ giả hơn phân nửa là đi kèm với nguy hiểm. Cơ duyên lớn bao nhiêu sẽ có nguy hiểm lớn bấy nhiêu. Lâm Minh hai tháng này ở bên ngoài trải qua những gì? Mỗi một võ giả đều có bí mật riêng, Cầm Tử Nha cũng không truy xét.
Lão nhân áo xanh cũng kinh ngạc râu run run. Lúc trước Lâm Minh Dịch Cân kỳ liền có thể đánh bại Trương Quan Ngọc Luyện Cốt kỳ, hiện tại Luyện Cốt đỉnh phong, vậy còn thế nào nữa! Lần này tổng tông đại tái sợ là sẽ tiến vào trước năm mươi, nói không chừng còn có thể tiến vào trước ba mươi!
Cầm Tử Nha hỏi:
- Lâm Minh, hai tháng này, ngươi thật sự là ra ngoài lịch lãm?
Lâm Minh gật đầu. Chuyện Âu Dương Địch Hoa hắn đương nhiên cấm khẩu không đề cập tới.
Cầm Tử Nha trầm ngâm một hồi, cũng không ép hỏi. Ông luôn cảm thấy sự tình có điểm không đúng. Lâm Minh đột nhiên ra ngoài lịch lãm, cùng với cái chết của Âu Dương Địch Hoa... Nếu không phải tu vi của Lâm Minh bày ra ở đó, không có khả năng dưới loại tình huống kia giết chết Âu Dương Địch Hoa, Cầm Tử Nha sẽ hoài nghi giữa hai vấn đề này có gì liên hệ.
- Có thể là ta nghĩ nhiều rồi.
Nếu Lâm Minh đã trả lời như vậy, Cầm Tử Nha không tiếp tục truy hỏi. Ông hiện tại muốn biết nhất chính là thực lực của Lâm Minh.
- Lâm Minh! Dựa theo nội dung khảo hạch của Thất Huyền lệnh quy định lúc trước, ngươi đã trở thành đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ ta. Lần này tổng tông hội võ, ngươi có biết không?
Lâm Minh gật đầu nói:
- Đệ tử biết.
- Tốt! Tổng tông hội võ còn thiếu hai danh ngạc, vốn dự định chọn trong Lăng Sâm, Thác Khổ, Triệu Kế Phong, Giang Bân. Hiện tại cộng thêm ngươi, năm chọn hai. Ngươi đêm nay nghỉ ngơi một chút, sáng mai luận võ dự tuyển bắt đầu. Vừa lúc ngươi cùng Lăng Sâm và Thác Khổ đều có một trận quyết đấu, vậy cùng so tài đi. Nếu ngươi thắng, Bích Linh đan và Tịnh Thể Linh Dịch đã hứa lúc trước cũng sẽ cho ngươi. Nhân tiện nhắc tới, Lăng Sâm nửa tháng trước cũng đột phá Luyện Cốt kỳ, ngươi nên có chuẩn bị tâm lý.
Tuy rằng đã nhận định Lâm Minh nhất định sẽ chiếm một danh ngạch, nhưng Cầm Tử Nha vẫn muốn hắn tham gia so tài. Một là phục chúng, hai là muốn biết Lâm Minh rốt cuộc mạnh cỡ nào.
- Ồ, đệ tử biết rồi.
Lâm Minh cũng không có gì bất ngờ. Lăng Sâm dừng lại ở Dịch Cân đỉnh phong. Giao thủ với Lăng Sâm, Lâm Minh chờ mong đã lâu, vốn Lăng Sâm một mực là mục tiêu Lâm Minh phấn khởi đuổi theo, không nghĩ tới hiện tại, thoáng cái liền cứ như vậy vượt qua rồi... Tin tức Lâm Minh trở về giống như mọc cánh rất nhanh liền truyền khắp Thiên Vận thành.
Tuy nhiên đa số người không cảm thấy có gì ngoài ý muốn. Bọn họ chỉ cho là Lâm Minh thật sự ra ngoài lịch lãm, chỉ có số ít người mới cảm giác ra chuyện này không tầm thường.
Đương nhiên khiếp sợ nhất chính là Bích Lạc, Lâm Minh không ngờ còn sống trở về!
- Tiểu súc sinh này, thật sự là mạng lớn!
Bích Lạc mặt trầm như nước. Bởi vì theo phán đoán chủ quan cho là Âu Dương Địch Hoa chết trong tay cao thủ Tiên Thiên, cho nên hắn cũng không hoài nghi Lâm Minh.
- Hắn sẽ không biết người hại hắn trừ Âu Dương Địch Hoa ra còn có ta chứ?
Bích Lạc trong lòng không yên. Tốc độ trưởng thành của Lâm Minh thật sự quá nhanh, đủ để uy hiếp đến hắn sau vài năm.
Bích Lạc cũng từng nghĩ đem chuyện Âu Dương Địch Hoa liên hợp với mình hại Lâm Minh báo cho Âu Dương Bác Duyên, nhưng lại sợ Âu Dương Bác Duyên trong cơn thịnh nộ giận chó đánh mèo lên người mình. Cho nên hiện tại Bích Lạc có thể nói ở thế khó xử, như ngồi đống than.
***
Thi đấu dự tuyển tổng tông hội võ là việc trọng đại ba năm một lần của Thất Huyền võ phủ, trận đấu dự tuyển đối ngoại công khai, chỉ cần có thân phận quý tộc hoặc là đệ tử của Thất Huyền võ phủ đều có thể vào xem.
Vòng thứ nhất đệ tử hạch tâm dự tuyển trước đó, bởi vì thời tiết ác liệt, người xem vẫn là ít hơn một chút so với lệ thường. Nhưng lần này thì khác, toàn bộ sân thi đấu ngồi chật kín, trong bọn họ mười người thì có đến chín là nghe nói Lâm Minh trở về, đến xem quyết chiến của Lâm Minh và Lăng Sâm.
Ở Thiên Vận quốc, cao thủ trẻ tuổi thanh danh vang dội nhất chính là Lăng Sâm và Lâm Minh, về phần những đệ tử hạch tâm như Chu Ngọc, Lương Long ngược lại không có bao nhiêu người biết. Những người này đều ra từ bốn đại gia tộc tu võ biên giới Thiên Vận quốc, cũng không phải người Thiên Vận quốc. Thực lực mạnh yếu cũng chả liên qua đếch gì đến bọn họ.
Trên trời còn tuyết rơi, nhưng đã nhỏ hơn rất nhiều. Toàn bộ tuyết đọng ở Diễn Võ trường Thất Huyền võ phủ bị quét sạch sẽ, chung quanh dựng lều che tuyết.
Võ giả có tu vi nhất định căn bản không sợ gió lạnh, mà về phần những quý tộc thân thể suy nhược kia thì áo gấm da chồn ấm áp, bên cạnh còn bày trà nóng, đốt than củi, cũng không cảm thấy rét lạnh chút nào.
Lương Long, Chu Ngọc sớm đã thông qua thi đấu dự tuyển cũng ngồi trên ghế khán giả, chờ trận so tài này bắt đầu.
- Ngươi nói Lăng Sâm thắng hay là Lâm Minh thắng?
Lương Long vừa ăn hạt thông vừa thuận miệng hỏi. Theo hắn thấy, trận đấu dự tuyển này nổi bật chính là quyết đấu giữa Lăng Sâm và Lâm Minh, về phần đám người Triệu Kế Phong, Giang Bân, Thác Khổ vẫn là kém hơn một chút.
Chu Ngọc cười nói:
- Điều này khó mà nói. Lăng Sâm Dịch Cân đỉnh phong có thể sánh với võ giả Ngưng Mạch kỳ. Lâm Minh Dịch Cân sơ kỳ có thể so với Trương Quan Ngọc. Hiện tại thực lực hai người đều đề cao, là một trận long tranh hổ đấu.
Tin tức Lâm Minh đạt tới Luyện Cốt kỳ còn chưa truyền ra, nhưng là Chu Ngọc đã biết trước thời hạn. Lâm Minh đã chính thức trở thành một thành viên của đệ tử hạch tâm.
- Giang Bân và Triệu Kế Phong này thực lực quả thật kém một chút. Ta thật ra muốn ra sân thử xem bản lĩnh của Lâm Minh này.
Lương Long tự tin cười, hắn cũng không cho rằng thực lực của mình kém so với Lăng Sâm và Lâm Minh.
- Ồ? Các vị phủ chủ tới rồi.
Lương Long buông hạt thông xuống. Ở cửa Diễn Võ trường, một đoàn người nối gót mà vào, đi trước nhất là Cầm Tử Nha một thân áo trắng. Bông tuyết bay xuống, khi tới gần người ông liền tự nhiên bay ra, không có một hạt tuyết rơi lên người ông.
Phía sau Cầm Tử Nha là Tôn phủ chủ và một đám trưởng lão của võ phủ. Sau cùng thì là năm người dự thi Lâm Minh, Lăng Sâm...
Nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, bầu không khí của toàn bộ sân thi đấu lập tức tăng vọt. Mấy tháng này, Lâm Minh mấy lần sáng tạo kỳ tích, nhân khí tích lũy thậm chí vượt qua Tần Hạnh Hiên, nhất là đối với võ giả bình dân và người nữ hâm mộ mà nói, Lâm Minh là thần tượng tuyệt đối. Rất nhiều thiếu nữ quý tộc bất chấp rụt rè vung khăn lụa trong tay với Lâm Minh. Lần này Lâm Minh lặng yên sau hai tháng lại xuất hiện, khiến cho đám người hâm mộ chờ mong vô hạn.
Theo thời gian thi đấu tới gần càng ngày càng nhiều nhân vật lộ diện. Ngay cả Bạch Tĩnh Vân gần nhất không ra khỏi cửa cũng tới. Điều này khiến cho Mộ Dung Tử ngạc nhiên:
- Tĩnh Vân tỷ, tỷ rốt cuộc cũng đi ra rồi hả. Lại ở trong phòng mấy ngày nữa, tỷ đều sẽ mốc đấy?
Bạch Tĩnh Vân cười cười, không nói gì. Nàng lơ đãng nhìn thoáng qua toàn trường, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Minh ngắn ngủi liền dời đi.
Bạch Tĩnh Vân tự nhiên biết thù hằn giữa Lâm Minh và Âu Dương Địch Hoa, nhưng lý trí nói cho nàng cái chết của Âu Dương Địch Hoa là cao thủ Tiên Thiên gây nên, không quan hệ gì với Lâm Minh. Nhưng không biết vì sao, nàng lại luôn không tự giác đem hai chuyện này liên hệ cùng một chỗ.
- Tĩnh Vân tỷ, tỷ đang tìm ai đấy?
Mộ Dung Tử ở bên cạnh cười hỏi.
- Chỉ tùy tiện nhìn xem, không có gì.
Bạch Tĩnh Vân lắc lắc đầu, cười nhàn nhạt, chỉ là tâm tình của nàng lúc này lại không bình tĩnh.
Cách thi đấu dự tuyển bắt đầu chỉ còn khoảng mười lăm phút, lúc này thái tử Dương Lâm cũng tới. Hôm nay Dương Lâm mặc một thân Kỳ Lân bào da hổ, chân đi ủng tuyết, cưỡi Tuyết Long mã, có thể nói là ý khí hăng hái.
Thái tử giá lâm cũng không truyền đọc, bởi vì hôm nay nhân vật trọng yếu có mặt quá nhiều. Nhân vật trọng yếu của các đại thế gia, vương công quý tộc, hầu tước bá tước, thậm chí mười đại tướng quân cũng có hai người tới.
Cảnh tượng bậc này, một hoàng tử như hắn vẫn là không tiện rêu rao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...