Hai huynh muội ôm nhau thật lâu, Lâm Hiểu Cáp nhìn qua Lâm Minh, bờ môi rung động, nói:
- Ca, ngươi biết phụ mẫu thế nào không? Ta những năm này ở vũ trụ man hoang nên không có cơ hội quay về Thiên Diễn đại lục, cũng chưa từng gặp qua bọn họ.
Lâm Minh thở dài một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Lát nữa nói tỉ mỉ với ngươi.
Nhìn qua ánh mắt Lâm Minh, trong nội tâm Lâm Hiểu Cáp khẽ giật mình, giống như hiểu cái gì đó, nàng chậm rãi gật đầu, trên thực tế khi hỏi ra những lời này, nàng mơ hồ đoán ra kết quả, phụ mẫu không có khả năng sống lâu như thế.
Mà thời điểm này Lâm Minh nhìn qua phía Lâm Hoang.
Nhìn thấy Lâm Hoang lần đầu tiên, Lâm Minh có thể cảm nhận được huyết mạch tương liên với Lâm Hoang, mặc dù không có rõ ràng như Thiên Lý Liên Tâm của Tiểu Ma Tiên, Lâm Minh có thể đoán được đây là hài tử của mình.
Đột nhiên nhìn thấy phụ thân, Lâm Hoang đột nhiên câu nệ.
Đối với Lâm Hoang mà nói, phụ thân chính là thần minh trong lòng của hắn, cũng là người hắn sùng bái nhất, tôn kính nhất, lúc này gặp mặt phụ thân, tim của hắn đập rộn lên nhiều.
Hắn sửa sang lại trường bào một chút, tiến lên một bước, cung kính quỳ gối trước mặt Lâm Minh.
- Hài nhi Lâm Hoang, bái kiến phụ thân.
Lâm Minh nhận cái cúi đầu này, hai tay nâng Lâm Hoang lên, cái nâng này làm Lâm Hoang cảm nhận được lực đạo của phụ thân.
Phải nói không phải nâng, mà là áp.
Sức lực còn lớn hơn bất cứ hung thú man hoang nào mà hắn nhìn thấy, giống như có ngàn vạn ngọn núi đang áp lên người hắn.
Nội tâm Lâm Hoang cả kinh, lập tức vận khí lực lượng thừa nhận áp lực của phụ thân, hắn biết rõ đây là phụ thân thử hắn!
Tạch tạch tạch!
Thân thể Lâm Hoang có tiếng khớp xương vang vọng.
Nội tâm Tiểu Ma Tiên cả kinh, có chút bận tâm, nhưng mà không có ngăn cản.
Lâm Hoang thở hổn hển, trên trán đổ mồ hôi rậm rạp, cuối cùng hắn dùng tay nâng Lâm Hoang lên.
- Tốt!
Lâm Minh nói một chữ tốt, trong mắt mang theo thần thái khác thường.
Lâm Minh xem ra, Thánh tộc xâm lấn đối với Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp mà nói là khổ sở các nàng, Lâm Minh không muốn để các nàng gặp bất trắc, không thương tổn.
Nhưng mà đối với Lâm Hoang, với con của mình, hắn cần phải ma luyện một chút.
Không có người nào bên người, hơn sáu ngàn năm qua, Lâm Hoang trưởng thành hơn người, Lâm Minh rất chờ mong.
- Buổi tối hôm nay, ngay ở chỗ này, ta thử thực lực của ngươi.
Lâm Minh nói ra những lời làm Lâm Hoang ngạc nhiên, hắn thật không ngờ phụ thân lần đầu gặp mặt lại nói ra lời này, phụ thân muốn thử thực lực của hắn.
Nhưng mà lời này cũng làm Lâm Hoang hưng phấn hơn.
Giao thủ với phụ thân mình sùng bái nhất cả đời, đây là chuyện hắn chờ mong nhất.
- Ngươi vừa trở về là đánh nhau với hài tử?
Tiểu Ma Tiên u oán, tuy Lâm Hoang kiên cường, nhưng mà từ khi hắn sinh ra cho tới bây giờ, hắn vẫn thiếu tình thương của phụ thân.
Lâm Hoang giống như con sói con cô độc, lãnh ngạo.
Lòng tự trọng của hắn rất mạnh, bề ngoài cường đại, nội tâm kỳ thật cũng rất yếu ớt, Tiểu Ma Tiên hy vọng Lâm Minh sau khi trở về có thể quan tâm và chiếu cố Lâm HOang một chút..
Nhưng mà phương thức Lâm Minh quan tâm Lâm Hoang hoàn toàn khác với suy nghĩ của nàng.
- Mẫu thân, cho ta đánh với phụ thân đi.
Ánh mắt Lâm Hoang chớp động, Tiểu Ma Tiên nhìn thấy ánh mắt Lâm Hoang thì nao nao, nàng hiểu Lâm Hoang muốn gì...
Lâm Hoang từ nhỏ có thiên phú trác tuyệt, nhưng mà hắn không có tự mãn, thậm chí còn không ngừng cố gắng.
Hắn muốn dùng phương thức này để được mọi người tán thành và tán thưởng.
Hắn không thể bôi nhọ thanh danh của phụ thân!
Cho dù tất cả mọi người tán thưởng cộng lại cũng không cách nào so sánh với Lâm Minh, hôm nay lâm hoang từ trong miệng phụ thân đạt được phụ thân khẳng định!
...
Tin tức Lâm Minh trở về truyền ra từ Ma Tiên Cung.
Lâm Minh không có đi che dấu thân phận của mình, bởi vì hắn biết rõ, sau khi mình ra tay nhiều lần, kể cả Thánh tộc, còn có Nhân tộc đều đoán đại khái thân phận của hắn, tiếp tục giấu diếm cũng không thể giấu diếm bao lâu cả.
Nhân tộc sùng bái Lâm Minh, nhưng nếu nói trong Nhân tộc, một đám người sùng bái Lâm Minh nhất thì chính là Ma Tiên Cung cùng Tư Minh Tinh.
Tòa thành màu đen đột nhiên xuất hiện vào ngày hôm nay chính là thiên cung của Lâm Minh, Ma Tiên Cung điên cuồng!
Đối với Tư Minh Tinh, đối với Ma Tiên Cung mà nói,cái tên Lâm Minh có quá nhiều ý nghĩa!
Nhưng mà về sau, khi bọn họ biết Lâm Minh cách đó không lâu cứu vớt Tư Minh Tinh, mà hắn trong quá trình tìm kiếm Tư Minh Tinh đã dùng sức một người diệt hai đại quân đoàn Thánh tộc, thậm chí lúc trước hắn còn đánh bại quân đoàn Hoang, đệ tử Ma Tiên Cung điên cuồng, điên tới cực điểm.
Nhân tộc bị Thánh tộc đánh giết nhiều năm, bây giờ quá cần một trận đại thắng.
Bọn họ chịu đủ thời gian phải bỏ trốn như chuột. Một hồi đại thắng to lớn đủ cho bọn họ nguyện ý dùng tính mạng đánh đổi!
- Lâm Minh! Lâm Minh!
Mọi người hô to cái tên Lâm Minh, từng âm thanh quanh quẩn quanh không gian.
Bọn họ hoan hô tung tăng như chim sẻ.
Anh hùng của bọn họ trở về, năm đó Lâm Minh vì Nhân tộc mở vũ trụ man hoang, khi đó hắn chỉ là Thánh Chủ, mà bây giờ Lâm Minh đã có thể dễ dàng đánh giết Thiên Tôn, vậy hắn tất có thể dẫn Ma Tiên Cung giết ra Tiềm Long tinh hệ, dẫn theo Nhân tộc chấp chưởng thế giới này lần nữa.
Trong cuộc đời u ám tuyệt vọng của bọn họ, bọn họ nhìn thấy hải đăng vĩnh hằng, ánh sáng đó làm bọn họ say mê, cũng là động lực giúp bọn họ tiến tới.
Rất nhiều người tụ tập tại trước Hỗn Nguyên Thiên Cung, hô to tên Lâm Minh và khẩu hiệu "Nhân tộc bất hủ", kích động khó có thể tự ức chế.
- Lâm ca, các đệ tử Ma Tiên Cung đang muốn gặp ngươi.
Tiểu Ma Tiên nói ra.
- Ta biết rõ.
Vừa mới đoàn tụ không lâu nên Lâm Minh hiểu ý cười cười, đứng lên và đi tới quảng trường Hỗn Nguyên Thiên Cung.
Nhìn thấy Lâm Minh xuất hiện, các đệ tử Ma Tiên Cung càng trở nên điên cuồng, bọn họ hò hét thật tâm, càng hô càng vang vọng.
Thời điểm Nhân tộc nguy nan, bọn họ cần anh hùng, cần khích lệ.
- Lâm chân nhân, ngài có thể mang chúng tôi đánh ra ngoài không?
Có người ở trong đám người đặt câu hỏi.
Một câu nói kia làm các đệ tử Ma Tiên Cung yên tĩnh rất nhiều, đúng vậy, bọn họ muốn đánh ra ngoài! Trốn đông trốn tây như thế bọn họ nhịn đủ rồi!
Tất cả mọi người ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Lâm Minh, mà lúc này trong ánh mắt của bọn họ đầy khát vọng.
- Các vị!
Lâm Minh đi đến vách tường trước quảng trường Hỗn Nguyên Thiên Cung, quan sát rất nhiều đệ tử Ma Tiên Cung, giọng của hắn rất nghiêm túc.
Tất cả mọi người dựng tai lắng nghe, trong lúc nhất thời cả quảng trường vốn ồn ào trở nên yên tĩnh lại.
- Các ngươi biết rõ ba tỷ sáu trăm triệu năm trước, Nhân tộc gặp được một hồi đại kiếp nạn hay không?
Lâm Minh hỏi câu này làm cho bọn họ sững sờ, bọn họ vốn tưởng rằng Lâm Minh sẽ nói ra lời sôi sục, thật không ngờ câu đầu tiên của Lâm Minh lại nhắc tới chuyện này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...