Ở bên trong Thái cổ Thần tộc tự nhiên cũng có Thần minh pháp chỉ lưu truyền đến nay, nhưng mà thần minh pháp chỉ Thái cổ Thần tộc vốn có, pháp tắc trong đó không đủ để chữa trị Hạo Kiếp chi liên.
Trừ phi là vận dụng Thần minh pháp chi do Tu La Lộ chủ nhân tự mình lưu lại.
Nhưng mà Thần minh pháp chỉ do Tu La Lộ chủ nhân lưu lại là vũ khí mạnh nhất dùng để kinh sợ Thánh tộc Chân Thần, làm sao có thể dùng để chữa trị Hạo Kiếp chi liên được?
Dưới tình huống như vậy, Thái cổ Thần tộc chỉ có thể cầu trợ Thiên tộc.
Cũng chính vì vậy Thái cổ Thần tộc mới đồng ý điều kiện hậu đãi, để cho Thiên tộc nhận được hai cái danh ngahcj đi vào Tu La cấm địa.
Nhìn Thần minh pháp chỉ, chư cường của Thần tộc rối rít gật đầu.
Lúc này lão Thần Hoàng mở miệng nói:
- Nếu như không có vấn đề thì liền bắt tay vào chữa trị.
Thác Bạt Khuê khẽ do dự, không có lên tiếng.
- Nga? Có vấn đề gì sao?
Hai mắt già nua kia của lão Thần Hoàng nhìn Thác Bạt Khuê, cặp mắt kia phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy thế gian.
- Xin lỗi...
Thác Bạt Khuê lắc đầu, một màn như thế để cho mọi người của Thái cổ Thần tộc không khỏi hơi sững sờ, đến lúc mấu chốt này rồi Thiên tộc chẳng lẽ muốn đổi ý hay sao?
- Tộc ra xuất ra một chút tình huống, trải qua hội nghị cao tầng lúc trước của tộc ta...
Thanh âm của Thác Bạt Khuê có chút chần chờ.
- Nói điểm chính!
Lão Thần Hoàng như cũ từ mi thiện mục, chỉ là ánh mắt của lão lại lăng lệ thêm vài phần, làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào lão.
Thác Bạt Khuê hít sâu một hơi,nói thẳng:
- Tính trọng yếu của Thần minh pháp chỉ đối với Thái cổ chư tộc chúng ta thì mọi người rất rõ ràng, vật này dùng một tấm là ít đi một tấm, không cách nào phỏng chế, đây không biết đã bao nhiêu ức năm qua vô luận là Thiên tộc hay là Thần tộc cũng có không ít hạng người thiên tư tuyệt học tinh nghiên qua Thần minh pháp chỉ, song cho dù là Chân Thần cũng không thể phá giải huyền ảo trong đó, tựa hồ chung quy thiếu đi một chút đồ vật...
- Thần minh pháp chỉ vốn có hiện nay của Thiên tộc ta đã ít lại càng ít, lần này Thánh tộc xâm lấn Thái cổ vũ trụ, đại cục phía trước, Thiên tộc chúng ta có thể lấy ra ba tấm Thần minh pháp chỉ để chữa trị Hạo Kiếp chi liên đã phải mạo hiểm thật lớn. Cho nên... Chúng ta hi vọng có thể lấy thêm một cái danh ngạch tiến vào cấm địa...
Lời này của Thác Bạt Khuê là ngữ khí thương lượng, nghe tới vô cùng chân thành tha thiết mà hòa khí, nhưng là từ nghiêm nghị ở trong mắt hắn, võ giả Thần tộc lại biết chuyện này chỉ sợ là Thiên tộc đã quyết định tốt rồi, không có đường thỏa hiệp.
Trong lúc nhất thời trên hội tràng khởi lên sóng lớn, rất nhiều võ giả của Thái cổ Thần tộc chỉ cảm thấy một ngụm buồn bực trong ngực, trong lòng tức giận!
Tu La cấm địa là cơ duyên bậc nào, danh ngạch cũng chỉ có sáu người, hơn nữa nguyên vốn là cơ duyên thuộc về Thái cổ Thần tộc, có thể cho Thiên tộc đạt được hai cái danh ngạch đã là cho mặt mũi lớn rồi. Không nghĩ tới Thiên tộc lại được voi đòi tiên, còn muốn nhiều danh ngạch hơn.
- Điều kiện lúc trước là đã sớm quyết định tốt rồi!
Có trưởng lão Thần tộc cả giận nói.
- Ta biết, bất quá lúc định ra điều kiện thật sự là ở dưới tình huống chủ thể Hạo Kiếp chi liên không tìm được, đã là chuyện tình của đời trước rồi, lúc ấy đại kiếp còn chưa bộc phát, thần minh pháp chỉ cũng không trân quý như thế, song, trước khác nay khác, hiện tại mỗi một tấm thần minh pháp chỉ đều quan hệ đến sinh tử tồn vong của tộc ta.
- Đối với việc không tuân theo hiệp định lúc trước, tộc ta có thể cung cấp những thứ khác đền bù, hưn nữa ta tin tưởng hậu bối của Thiên tộc ta sẽ không lãng phí cái danh ngạch này, ít nhất là so với người khác mà nói.
Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện, ánh mắt liếc về phía Lâm Minh.
Lâm Minh khẽ cau mày, hắn bị tai bay vạ gió mà không giải thích được, bất quá lấy tu vi của hắn, chủng tộc của hắn, nhiều lần bị bài xích cũng là hết sức bình thường.
Hắn nhìn về phía ba tấm Thần minh pháp chỉ này.
Không nghi ngờ chút nào, đây là Thần văn phù mà trăm ức năm trước thượng cổ Chân Thần của nhất mạch Tu La Lộ chủ nhân chế ra.
Mà mới vừa rồi dựa theo lời nói của Thác Bạt Khuê, những Thần văn phù này đã là không thể chế ra nữa, bởi vì võ giả hiện tại cho dù là Chân Thần cũng không có năng lực sử dụng Tu La thiên đạo ở tam thập tam thiên.
Như dự đoán của Thác Bạt Khuê, bọn họ chung quy là thiếu "đồ vật" gì đó.
Cho nên cho dù cấp thần văn thuật để bọn họ nghiên cứu, bọn họ cũng không cách nào phỏng chế ra thần minh pháp chỉ.
Ở sau khi Thác Bạt Khuê nhìn về phía Lâm Minh, rất nhiều người cũng cùng một lúc nhìn về phía hắn.
Rất nhiều võ giả Thần tộc sau khi kinh sợ, trên mặt lại xuất hiện phức tạp, thậm chí là một chút thần sắc hả hê, mặc dù nói Thiên tộc nói lời không giữ lời, đánh vào mặt mũi của Thần tộc, nhưng mà liên quan gì đến bọn họ chứ, nên là liên quan đến tiểu tử nhân tộc này đi.
Rất nhiều người đối với mới vừa rồi lão Thần Hoàng cấp cho Lâm Minh một cái danh ngạch, trong nội tâm đã là không cam lòng, nhưng mà khiếp sợ uy áp của lão Thần Hoàng nên không dám nói thêm cái gì.
Hiện tại Thiên tộc tạo áp lực, bốn danh sách, xóa một cái mà nói, nhất định là phải xóa Lâm Minh rồi!
Nếu không, đám đồ đệ của lão Thần Hoàng cũng không đáp ứng.
Lúc này lão Thần Hoàng đối phó như thế nào?
- Chiến Hoàng, cái điều kiện này quá mức rồi!
Đại trưởng lão cau mày nói, nhưng mà ngôn từ lại rất hòa khí, nếu như là ngày xưa hắn sẽ không thân thiện như thế với chư cường Thiên tộc trước mặt, nhưng hiện tại đại kiếp của Thái cổ vũ trụ đã tới, đối với Thiên tộc trước mặt cần lôi kéo nhiều hơn.
- Hiện tại đại kiếp đã tới, Thần minh pháp chỉ đối với tộc ta đồng dạng là trọng yếu, nếu như không thể nhiều thêm một cái danh ngạch, chúng ta tình nguyện không gia nhập vào, dù sao ở trong cấm địa có thể đạt được cái gì còn là không biết được. Nhưng mà thần minh pháp chỉ mỗi nhiều hơn một tấm thì tộc ta có nắm chắc may mắn sống sót sẽ nhiều hơn một phần.
Thác Bạt Khuê cự tuyệt đến không còn lối thoát, hơn nữa hắn rõ ràng là không nói đùa.
- Hơn nữa...
Thác Bạt Khuê đột nhiên cong ngón tay búng ra, một cái quang điểm bay ra, trên khung trung nhanh chóng xoay chuyển, trở nên to lớn, cư nhiên biến thành một tòa bạch ngọc cung điện.
Đại môn cung điện mở ra, một tuyệt thế nữ tử từ trong cung điện bay ra, vóc người nàng thon dài, khuôn mặt bao phủ ở trong vô thượng huyền công, vô số phù văn giống như hằng hà lưu sa lóe lên, làm người ta không nhìn được rõ ràng.
Vũ dực ở sau lưng nàng hiện ra màu sắc xích hồng giống như hỏa diểm cuồn cuộn, toàn thân có vạn luật kỳ dị mờ mịt khó lường, cộng minh với thiên địa ở chung quanh.
Tu vi của nàng rõ ràng là Giới Vương đại giới.
- Thiên tộc thần nữ Vô Yên bái kiến chư vị tiền bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...