Mở ra bát môn độn giáp, thậm chí nghiền ép Tạo Hóa Thánh Tử, không chút nào khoa trương mà nói, nhục thể của hắn đã có thể sánh với ngôi sao rồi.
Mặc dù hiện giờ hắn mới chỉ mở ra một phương Đạo Cung, cũng hoàn toàn không sợ đầu Tử Hắc Lôi Long bị vô số Lôi Đình rèn luyện qua kia.
Oanh!
Thân hình Lâm Minh giống như ngôi sao, va chạm với Tử Hắc Lôi Long.
Trong thời gian ngắn, vô số Lôi Đình dưới Long trảo cực lớn kia vồ lên trên người Lâm Minh.
Xì xì xì, xì xì xì.
Vô số Lôi Đình đánh lên trên người Lâm Minh, nhưng chỉ có thể xuất hiện từng đạo bạch ngân.
Thân thể chắc chắn như thế, không khỏi khiến Tử Hắc Lôi Long lộ vẻ sợ hãi.
Lâm Minh toàn thân khí huyết ngập trời, thương hoa như một luồng sóng thủy triều, trong hư không trong thời gian ngắn để lại vô số thương ảnh, lực lượng tầng tầng điệp gia.
Cuối cùng toàn bộ Phượng Huyết Thương đều ô ô minh động, Lôi Đình và Hỏa Diễm đan vào trên mũi thương, phảng phất như có ngàn vạn khỏa mặt trời màu tím bộc phát, đại phóng quang minh. Hư không nghiền nát mảng lớn. Vô số không gian Phong Bạo gào thét cuốn đi, càng trợ thêm thương thế.
Một thương, trực tiếp găm vào trên đầu của Tử Hắc Lôi Long.
Tạch tạch tạch.
Theo một tiếng tổng vang điếc tai nhức óc, Tử Hắc Lôi Long điên cuồng thống khổ gào thét. Trên đầu rồng cứng rắn rõ ràng xuất hiện một khe hở.
Nó vốn chỉ là Lôi Long do một ít tinh nguyên khí huyết Lôi Phạt Thiên Tôn còn sót lại sau khi chết ngưng luyện ra.
Lại trải qua trăm triệu năm tuế nguyệt tẩy rửa mới cô đọng ra thân thể thực chất như thế.
Nhưng thân thể như thế làm sao có thể ngạnh kháng được Kinh Thiên Nhất Kích của Lâm Minh giờ phút này chứ?
Toàn bộ Tử Hắc Lôi Long, cuối cùng bị Phượng Huyết Thương từ trong khe hở kia xuyên vào trong.
Oanh, trong tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, vô số Lôi Đình Tinh Nguyên nhao nhao vỡ ra, tán dật tứ phương.
Lúc này, đồ án Tử Hắc Lôi Long nơi hoàng kim đại môn thần sắc dần phai nhạt xuống.
Sau một khắc, ông ông ông, đại môn hoàng kim đại điện rõ ràng ầm ầm mở rộng.
Đại môn vừa mở ra đã có thanh âm đại đạo niệm tụng thần bí từ bên trong không ngừng truyền đến.
Chữ chữ châu ngọc, khiến người tỉnh ngộ.
Từng ký tự đều hấp thu lấy lực lượng thần bí trong hư không, tản mát ra từng tia Lôi Đình khí tức, điện quang quanh quẩn.
Ở trong hư không nặng nề trôi nổi.
- ... Đây là có người đang giảng giải bổn nguyên đại đạo của Lôi Đình lực lượng...
Lâm Minh chỉ nghe xong hai câu, trên mặt đã lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn giờ phút này đã nắm giữ đệ thất trọng chân ý của Lôi Đình đại đạo, lý giải đối với lôi pháp có thể nói thập phần sâu sắc.
Chỉ nghe trong chốc lát đã hiểu rõ ngôn ngữ thần bí kia đến tột cùng đang nói gì.
Những điều này đều là hắn mới nghe lần đầu, so với lý giải của hắn đối với Lôi Đình đại đạo càng thêm tinh túy.
- Là Lôi Đình đại đạo do Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại.
Lâm Minh trong lòng khẽ động, xâm nhập vào trong Lôi Vực có thể có được lôi nguyên tuy thập phần trọng yếu, nhưng nếu như có thể ma luyện lôi pháp của mình, từ chỗ Lôi Phạt Thiên Tôn khiến lôi pháp lại tiến bộ thêm một bước cũng đã có thể hưởng thụ cả đời rồi.
Bước một bước vào trong đại điện, Lâm Minh đã bị một cổ khí tức mênh mông cuồn cuộn to lớn, phảng phất như núi lớn đè nặng trong lòng.
Trong lòng của hắn cả kinh, nhìn lại hướng khí tức kia truyền đến.
Thình lình trông thấy một thần ảnh khổng lồ mơ đang đứng lặng ở giữa đại điện.
Thân ảnh kia phảng phất như khoát lên một trường bào hắc tử sắc tràn đầy Lôi Đình khí tức, quanh thân bắt đầu khởi động Lôi Đình bí lực, mặt đất dưới chân rõ ràng cũng biến thành mông lung, phảng phất như Lôi Đình Tinh Nguyên vậy.
Lâm Minh chỉ nhìn hắn một cái tâm thần đã chấn động, người này quả thực giống như như Lôi Thần, khiến Lôi Đình chân ý trên Tà Thần Chi Thụ trong cơ thể hắn bị bóng người kia tác động, một cổ đạo vận kỳ dị trôi nổi chung quanh thân thể người này, không ngừng tán dật khắp bốn phương tám hướng.
Bất quá, trong lồng ngực người này lại có một lỗ thủng lớn chừng nắm tay.
Trong lỗ thủng kia có một cổ khí tức hỗn hỗn độn độn ngưng mà không tiêu tan, tản ra uy áp cực kỳ cường đại.
Cổ uy áp này cường đại vượt xa bất kỳ một Thiên Tôn nào mà Lâm Minh nhận thức, Lâm Minh rõ ràng hết sức quen thuộc. Nó thuộc về một Thiên Tôn Thượng Cổ -- Hỗn Nguyên Thiên Tôn!
Cổ Hỗn Độn khí kia cũng là khí tức bổn nguyên nhất vũ trụ, Hồng Mông chi khí.
- Lỗ thủng này, là quyền thương do Hỗn Nguyên Thiên Tôn lưu lại? Chẳng lẽ trước mắt chính là thi thể của Lôi Phạt Thiên Tôn sao!?
Lâm Minh trong nội tâm sợ hãi, hầu kết nhấp nhô.
Hắn năm đó kế thừa ý bát của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, khi đó đã biết được Lôi Phạt Thiên Tôn bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn chém giết.
- Rất tốt, đã nhiều năm như vậy rồi. Rốt cục có người có thể xâm nhập vào đây...
Đúng vào lúc này, một thanh âm tràn đầy uy áp bỗng nhiên vang lên trong đại điện.
Thanh âm đột nhiên xuất hiện khiến trong lòng Lâm Minh cả kinh, hắn chăm chú nhìn lại, thân ảnh mơ hồ trước kia râu quai nón đầy mặt, hình dáng thâm thúy rõ ràng.
Trong đại điện u ám, ở trước mặt Lâm Minh, thân ảnh Lâm Minh vốn cho rằng là thi thể kia vậy mà giống như xác chết sống dậy vậy, con mắt đột nhiên mở ra!
Trong lúc nhất thời, trong đại điện u ám phảng phất sáng lên hai ngọn đèn màu xanh lá, ánh mắt sắc bén kia y hệt tia chớp xuyên thủng Hắc Ám.
Lâm Minh trong lòng kinh hãi, đột nhiên lui về phía sau một bước, mặc cho ai dưới hoàn cảnh này gặp phải trường hợp thế này trong lòng cũng đều cực kỳ hoảng sợ cả.
- Lôi Phạt còn chưa chết?
Lâm Minh trong lòng hiện lên ý nghĩ này, lưng phát lạnh.
Vốn Lâm Minh đã hoài nghi, Hỗn Nguyên Thiên Tôn cũng không vẫn lạc.
Như vậy cũng thế, Lôi Phạt Thiên Tôn không vẫn lạc cũng không kỳ quái, có lẽ hắn chỉ bị trọng thương, giống như Thần Miểu Thiên Tôn vậy, tự phong ấn lấy mình, còn giữ lại ý thức.
Nếu vậy thì tình huống cũng có chút không ổn rồi.
Đối mặt với cường giả năm đó cùng Hỗn Nguyên Thiên Tôn xưng huynh gọi đệ, thực lực đạt đến thượng vị Thiên Tôn thế này, trước khi tình huống còn chưa rõ, Lâm Minh cũng không dám có cử động gì.
- Đã nhiều năm như vậy, rốt cục có người có thể tiến vào đây... Thật sự là khó được...
Thân ảnh Lôi Phạt Thiên Tôn vẫn không ngừng chấn động như trước, thanh âm chậm chạp mà trầm trọng.
Lâm Minh trầm mặc không nói, chỉ yên lặng nhìn về phía Lôi Phạt Thiên Tôn, trong lòng lại đang phỏng đoán thực lực Lôi Phạt Thiên Tôn, hắn ẩn ẩn cảm thấy, tình huống Lôi Phạt Thiên Tôn hiện giờ thật sự rất không ổn.
- Là tàn hồn sao...
Trong đầu Lâm Minh hiện lên ý nghĩ này, nếu như chỉ là một đám tàn hồn bám vào trên thi thể Lôi Phạt Thiên Tôn, vậy thì đối với mình cũng không đáng sợ bao nhiêu cả.
- Tiền bối là người sáng tạo ra Lôi Vực? Nơi đây chẳng lẽ chính là truyền thừa mà tiền bối lưu lại sao?
Lâm Minh giả ý hỏi thăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...