Thiên Tài Tiên Đạo

“Mặc kệ hắn là ngốc thật hay giả ngu, một tên tiểu tử Dịch Cân kỳ, có thể gây ra sóng gió gì, chỉ cần luôn theo dõi hắn, làm hắn không có cơ hội dùng Truyền Âm phù, hắn sẽ không còn cách nào. Đi tiếp nửa ngày, sẽ vượt qua phạm vi Truyền Âm phù bình thường, đến lúc đó hắn chính là thịt trên thớt, muốn cắt thế nào cũng được”.

Nam nhân mặt khỉ nghĩ, nói:

- Tiểu huynh đệ, ta họ Chu, đây là huynh đệ của ta, ngươi gọi hắn “đầu trọc” là được rồi.

- Vậy được, ta họ Mộc, gọi là Mộc Lâm.

Lâm Minh tùy tiện báo ra một cái tên, tuy rằng địa vực Nam Cương hoang dã rộng lớn phức tạp, rừng rậm bộ lạc nhiều không đếm xuể, cho dù Âu Dương Địch Hoa có Thiên Lý nhãn, Thuận Phong nhĩ cũng khó mà tìm được hắn ở Nam Cương, nhưng mà Lâm Minh vẫn không muốn chọc rắc rối không cần thiết.

- Mộc tiểu huynh đệ, lên ngựa thôi. Na Y tiểu thư, ủy khuất cô cưỡi cùng một ngựa với muội muội.

Na Y mặt không đổi sắc đi đổi ngựa, đối với Lâm Minh, nàng chỉ có thể thở dài trong lòng.

Không biết thiếu niên này nghĩ như thế nào, hắn ngốc hả? Hay là vô tâm vô phế, lạc quan mù quáng đến mức độ này?

Hắn thật nghĩ rằng Nam Cương Song Sát thành công rồi sẽ bỏ qua cho hắn ư.

Tuy nhiên hiện giờ Na Y cùng muội muội của nàng còn khó bảo toàn vận mệnh, làm sao có lòng dạ đi lo cho người khác...

Nhóm người Lâm Minh năm người, cưỡi ngựa núi chân thấp chạy nhanh. Loại ngựa này dù tốc độ không nhanh, nhưng sức chịu đựng vô cùng tốt, hơn nữa trèo đèo lội suối như đi trên đất bằng.

Dần dần, cỏ cây chung quanh ngày càng tươi tốt, lúc mới vào Nam Cương, cây cối thưa thớt, địa hình chủ yếu là đầm lầy thảo nguyên. Còn bây giờ, rừng rậm dày đặc, ngay cả mặt trời cũng bị che khuất, trong rừng rậm u ám như hoàng hôn, cỏ cao đến hơn đầu người.

Giữa vùng cỏ cao này, thường xuyên có hung thú mãng xà khổng lồ ẩn nấp, võ giả không đủ tu vi đi trong đó rất dễ bị chết.

Nam nhân đầu trọc vung dao bầu mở đường phía trước, nam nhân mặt khỉ đi mặt sau, còn Lâm Minh và hai Vu nữ được bảo hộ ở giữa. Trước khi tìm được Vu Thần thánh địa, an toàn của ba người Lâm Minh là hết sức trọng yếu.


- Tiểu huynh đệ, giúp một tay. Trước khi trời tối đen chúng ta phải đi ra khỏi khu cỏ cao này, bằng không sẽ có nguy hiểm. Một mình ta mở đường, thật là hơi chậm.

Nam nhân đầu trọc vừa vung dao bầu, vừa nói với Lâm Minh.

Loại cỏ này cực kỳ dày đặc, quấn lấy nhau, hơn nữa cực kỳ cứng cỏi, nếu không chém hết, ngựa không thể đi qua được.

- À, được rồi.

Lâm Minh nói một tiếng, chầm chậm rút ra một thanh bảo đao nhân giai trung phẩm từ Tu Di giới. Cây đao này, là Hỏa Công để lại Tu Di giới sau khi chết.

Cây đao này tạo hình cổ xưa, vỏ đao bọc lớp da rắn, nhìn đã có chút năm tháng. Cách mũi đao năm tấc có Minh Văn đỏ sậm, đây là Minh Văn phù Hỏa thuộc tính tăng phúc bốn mươi phần trăm, chỉ riêng Minh Văn phù này đã có giá trị vượt qua một vạn lượng vàng.

Rõ ràng đây là một thanh bảo đao đã trải qua rèn đúc cường hóa tỉ mỉ, nếu không có gì bất ngờ, hẳn là vũ khí của Hỏa Công từng dùng, chỉ là về sau bị đào thải, nhưng lại không nỡ đem ra bán, cho nên vẫn nằm trong Tu Di giới.

Lâm Minh lấy ra cây đao này, nam nhân đầu trọc nháy mắt trợn tròn.

Con bà con mụ nó, tùy tiện lấy ra là một thanh bảo khí nhân giai trung phẩm!

Hơn nữa xem ra còn là loại đỉnh cao trong bảo khí nhân giai trung phẩm, lão tử sống bao nhiêu tuổi rồi, tổng cộng chỉ có ba lần thấy qua bảo khí nhân giai trung phẩm mà thôi!

Nam nhân mặt khỉ nhìn thấy vũ khí của Lâm Minh, đôi mắt khỉ liền tỏa sáng.

Hắn chú ý tới chiếc nhẫn không bắt mắt trên ngón tay Lâm Minh, không cần nghĩ, đó là một chiếc Tu Di giới!

Tu Di giới đó, dù là Tu Di giới kém cỏi nhất, cũng phải mấy vạn lượng vàng mới mua được một cái. Hắn đã sớm thèm thuồng, nhưng gia sản của bọn họ làm sao mà mua nổi.

Trong lòng nam nhân mặt khỉ liền mừng muốn nở hoa, vẻ mặt tươi cười xáp lại gần, hắn thật sự gấp gáp muốn giết Lâm Minh, cướp lấy Tu Di giới, kiểm tra xem bên trong còn có cái gì.


“Không biết trên người tiểu tử này còn có bao nhiêu thứ tốt, con bà nó thật là đụng số đỏ rồi! Có bao nhiêu, đều sẽ là của lão tử! Hơn nữa tiểu tử này vừa thấy là đồ chưa dứt sữa, ngay cả đạo lý tài không lộ sáng cũng không hiểu. Cây đao tốt như vậy, ngây ngốc lấy ra, không giết hắn cướp đao đúng là xin lỗi hắn!”.

“Nhịn thêm chút nữa, chờ vào Vu Thần thánh địa, lập tức sẽ giết hắn!”.

Lâm Minh lại như hồn nhiền không chú ý tới ánh mắt tham lam của nam nhân đầu trọc và nam nhân mặt khỉ, cứ dùng bảo đao chặt cây cỏ.

Bảo đao nhân giai trung phẩm, cộng thêm Minh Văn phù thuộc tính ngọn lửa khắc lên, chém cỏ quả thật như thần binh cắt đậu hủ.

Chỉ nghe tiếng xoạt xoạt xoạt, cỏ dại ngã rạp thành mảng lớn.

Nam nhân đầu trọc thấy cảnh này, cổ họng cũng khô rang, nếu cho hắn cây đao này, sức chiến đấu của hắn sẽ tăng lên không biết bao nhiêu lần!

Vũ khí của nam nhân đầu trọc là Lang Nha bổng, loại vũ khí này vốn đã không thường dùng, bình thường Luyện Khí sư đều không dư hơi mà đi rèn bảo khí Lang Nha bổng, cho nên nam nhân đầu trọc sử dụng chỉ là Lang Nha bổng bình thường.

Còn nam nhân mặt khỉ thì lại có một cây búa ngắn nhân giai hạ phẩm, nhưng cũng chỉ là loại thứ phẩm lót đáy trong bảo khí, cộng thêm một cái Minh Văn phù rác rưởi trên đó, tổng giá trị cũng không quá hai ngàn lượng vàng.

Đối với phần lớn võ giả, bảo khí giá trị động một cái là mấy ngàn lượng vàng là rất đắt giá, bình thường chỉ có con cháu thế gia mới mua được. Ví dụ như Thiết Phong mua Cường Lực phù của Lâm Minh khi trước, cũng là võ giả Luyện Cốt đỉnh phong, nhưng vì xuất thân bần hàn, cũng không mua nổi bảo khí, bằng không sao lại đi mua Cường Lực phù của Lâm Minh.

Tuy rằng kiếm được tiền, nhưng phải không ngừng mua thuốc tu luyện, tổng thể mà nói là một ngành lỗ vốn, chỉ có sau khi tới Ngưng Mạch kỳ, có tước vị và bổng lộc, điều kiện kinh tế mới từ từ tốt lên, người nghèo căn bản không luyện võ nổi.

- Tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ.

Nam nhân mặt khỉ gọi lại Lâm Minh chém cỏ ở đằng trước.

- Hả? Có chuyện gì?


Lâm Minh mờ mịt quay lại.

- Ngươi cho ta mượn xem thử cây đao này, huynh đệ ta còn chưa thấy qua bảo khí nhân giai trung phẩm nữa.

- À, cái này...

Lâm Minh lộ vẻ mặt khó xử, giả ngu cũng phải có giới hạn, có ngu cũng không tới mức đưa vũ khí của mình cho người khác.

Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:

- Đao này là tổ truyền của nhà ta, trước khi đi cha ta có dặn không thể tùy ý cho người ta mượn. Thế này đi, ta còn có mấy cây đao, có thể cho hai vị đại ca xem thử.

Nói rồi Lâm Minh lại chậm rì rì mở Tu Di giới lấy ra hai cây đao, đều là bảo khí nhân giai hạ phẩm, hai cây đao này là do Hỏa Công mới rèn ra, còn chưa Minh Văn.

Hai cây đao đều là đao hẹp, đao dài ba xích, lại chỉ rộng một tấc, sống đao dày không quá hai phân, chuôi đao hơi ngắn, đây là đao dùng cho đao khách sở trường tốc độ thủ thắng.

- Đao tốt!

Nam nhân mặt khỉ cùng nam nhân đầu trọc đều đỏ cả mắt, trên người thằng ngốc này còn có bao nhiêu thứ tốt vậy, tùy tiện lấy ra là hai thanh bảo khí nhân giai hạ phẩm!

“Từng thấy ngu ngốc, cũng chưa thấy ngu ngốc như vậy. Thằng nhãi Dịch Cân kỳ như hắn, ở trước mặt hai võ giả Luyện Cốt kỳ chúng ta lại ngây ngô bày ra toàn bộ gia sản”.

Nam nhân đầu trọc vừa liếm môi, vừa chân nguyên truyền âm nói với nam nhân mặt khỉ.

Nam nhân mặt khỉ nói:

“Tiểu tử này mới mười lăm tuổi, xem chừng trước kia đều ở trong đại gia tộc không ra khỏi cửa, làm sao hiểu thế gian hiểm ác. Nhịn trước một chút, chờ hắn vào Vu Thần thánh địa chúng ta cùng ra tay, trực tiếp giết hắn”.

“Được, đại ca, ta gấp lắm rồi”.


“Hắc hắc, làm thịt tiểu tử này, huynh đệ chúng ta kiếm vố to, mua chút đan dược quý hiếm, cộng thêm kế thừa Vu Thần lực trong Vu Thần thánh địa, đột phá bình cảnh Ngưng Mạch kỳ là không thành vấn đề! Đến lúc đó, chúng ta một bước lên mây, ha ha!”.

“Ha ha, nói nữa ta chảy nước miếng ra mất, đó là thêm gần trăm năm thọ mệnh. Ta muốn chơi cả đống đàn bà, sống những ngày như hoàng đế!”.

Nam nhân mặt khỉ cùng nam nhân đầu trọc mắt đi mày lại, toàn bộ rơi vào trong mắt Na Y. Trong lòng nàng thở dài, sao lại còn có thiếu gia quý tộc chưa hiểu thế sự như vậy, hắn làm sao còn có mạng đi tới chỗ này?

Lúc này, nam nhân mặt khỉ nói với Lâm Minh:

- Mộc tiểu huynh đệ, ngươi xem không bằng thế này, cho huynh đệ chúng ta mượn hai cây đao này trước. Ngươi cũng biết, trong rừng rậm Miêu Cương, khắp nơi là hung thú, càng đi sâu vào trong, cấp bậc hung thú càng cao. Nếu chúng ta không đủ thực lực, chỉ sợ lát nữa sẽ bị thương trong lúc chiến đấu với hung thú, vậy thì nguy hiểm rồi.

Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:

- Hai vị đại ca nói có lý, vậy hai cây đao này cứ cho hai vị đại ca mượn đi.

Lâm Minh nói rồi, liền không hề có cảnh giác đưa hai cây đao ra.

Lúc nam nhân đầu trọc nhận lấy cây đao, nuốt nước miếng thật mạnh, đây là bảo khí nhân giai hạ phẩm đó. Hơn nữa xem phẩm chất này, còn là loại không kém gì, cứ như vậy tới tay thật dễ dàng, sao trước kia không có gặp được loại ngu ngốc thế này.

Cầm đao ước lượng trong tay, nam nhân đâu trọc tùy ý vung vẩy, không được hoàn mỹ là đao này hơi nhẹ, dùng không được thuận tay.

Kỳ thật, Lâm Minh lựa chọn đưa ra hai cây đao này là có nguyên nhân, hai nam nhân này, một người dùng Lang Nha bổng, một người dùng búa, đều là binh khí nặng.

Còn Lâm Minh lấy ra hai cây đao hẹp, sở trường là tốc độ, dù có đưa cho bọn họ cũng không phát huy ra chiến lực quá lớn. Tuy rằng Lâm Minh sẽ không để hai võ giả này vào mắt, nhưng cũng không muốn tăng lên thực lực của bọn họ, tự dẫn rắc rối cho mình. Dù sao nếu hai võ giả Luyện Cốt kỳ này thật sự chia nhau chạy trốn, cùng lắm hắn chỉ có thể chặn đầu một người.

Lâm Minh tính toán trước tiên gây tê bọn họ, sau đó đột nhiên xuống tay trực tiếp xử lý một người, rồi lại đối phó tên còn lại thì thoải mái hơn nhiều.

Ngay lúc này, trong đầu Lâm Minh lại vang lên chân nguyên truyền âm, rõ ràng là giọng của Na Y.

“Vốn ta còn tưởng ngươi giả ngu, muốn tìm thời cơ chạy trốn. Nhưng bây giờ xem ra ngươi quả thật là ngu, đưa đao bảo khí cho bọn hắn, quả đúng là tự đào mồ cho mình! Người như ngươi có thể sống đến bây giờ, ta thật cảm thấy là kỳ tích”.

Tiếng nói lạnh băng, mang theo hàm ý trào phúng nhàn nhạt, hoàn toàn không tương xứng với tuổi và dung mạo non nớt của Na Y hiện giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui