Tô Nhã cũng không phải đèn cạn dầu, nàng dường như không nghe ra ý trục khách của Tiểu Ma Tiên, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Minh nói dịu dàng:
- Lâm công tử, thật xấu hổ. Không biết ngươi bây giờ nghiên cứu ra thần văn phù gì thế?
Vừa nói vừa cúi người, lại hiếu kỳ xoay người nhìn qua Thiên Hỏa Phù cải tiến.
Hai tay của Tô Nhã chống lên thần văn đài, bộ ng ực của nàng có cái khe thâm thúy, cúi xuống thì bộ ng ực lắc lư không dứt.
Lâm Minh an vi trên thần văn đài hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có cảnh này, có chút kinh ngạc nhìn qua, thật sự không thể nào tránh khỏi nhìn qua khe ngực của Tô Nhã. Loại cảnh đẹp này, nếu như là thanh niên Thần Văn Sư của Thần Văn Sư công hội nhìn thấy chỉ sợ máu sẽ sôi lên sùng sục, mà Lâm Minh nhìn thấy mặc dù không có ảnh hưởng tâm thần của hắn, nhưng cũng ngây ngốc một lúc.
Lúc này Tô Nhã thật sự quá gần Lâm Minh, thế cho nên Lâm Minh muốn tránh nhìn cũng không được, hắn đang không biết thế nào cho phải, trong lúc này hắn phát giác sau lưng có hàn khí, hắn ngạc nhiên nhìn qua phía tỏa ra hàn khí.
Chỉ thấy Tiểu Ma Tiên đang nhìn chằm chằm vào Tô Nhã, trên mặt đầy hắc tuyến, thân thể đã gần như sắp bạo phát. Dám ở trước mặt của nàng câu dẫn Lâm Minh, nữ nhân này quả nhiên không đặt nàng vào mắt.
Cảm giác được Tiểu Ma Tiên phẫn nộ, Lâm Minh ho nhẹ một tiếng, hai tay đặt lên thần văn đài, thân thể lui về sau lui, nói:
- Tô Nhã cô nương, tôi chỉ thử cải tạo Thiên Hỏa Phù mà thôi, nếu như không có chuyện gì thì ta còn muốn nắm chắc thời gian làm ra mấy cái, còn một đám Dưỡng Hồn Phù này xem như ta nhận, nhân tình này Lâm mỗ ghi nhớ.
Lâm Minh cũng ám chỉ tiễn khách, không riêng gì bởi vì Tiểu Ma Tiên, cũng là bởi vì Lâm Minh quá bận rộn.
- Thiên Hỏa Phù? Đây là Thiên Hỏa Phù? Tại sao không có một chút lực lượng hỏa diễm!
Thật vất vả tiến vào thần văn thất của Lâm Minh, không dò xét một ít tình báo, Tô Nhã tự nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, nàng nhịn không được đụng vào Thiên Hỏa Phù cải tiến, phát hiện bên trong có dị trạng thì nội tâm sợ hãi thán phục.
Trong nhận thức của nàng, phàm là Thiên Hỏa Phù thì luôn khó tránh khỏi hoặc nhiều hoặc ít có năng lượng tỏa ra ngoài. Càng là Thần Văn Sư cao cấp chế tạo ra thần văn phù thì năng lượng tiết ra càng ít. Tổ hợp thành đường vân phù văn càng phức tạp, tinh xảo thì lực lượng của thần văn phù càng mạnh, đây là một loại biểu hiện của Thần Văn Sư đối với khống chế thần văn phù.
Mà bây giờ nàng đụng ngay trước mặt, trên cơ bản không cảm ứng ra được chút năng lượng nào của thần văn phù, điều này nói rõ Lâm Minh khống chế năng lượng đạt tới mức kinh người.
Kiềm chế ngạc nhiên trong lòng. Tô Nhã đã đạt được mục đích, nhìn qua Lâm Minh mỉm cười:
- Lâm công tử. Ta sẽ không quấy rầy ngươi tiếp tục chế tác thần văn phù nữa.
Lúc này ánh mắt nheo lại, nàng câu dẫn nói ra:
- Nhưng mà kính xin Lâm công tử nên chiếu cố tới Tinh Cực thánh địa một chút. Thiên Hỏa Phù cải tiến này bán cho chúng ta, giá tiền dễ thương lượng.
Lâm Minh hơi trầm ngâm. Tinh Cực thánh địa cũng là khách cũ, nếu quả thật phải bán thì hắn bán cho Tinh Cực thánh địa. Nhưng mà hai chủng thần văn phù này với hắn có ý nghĩa đặc biệt.
- Trước chế tác những thần văn phù này còn chưa thông thạo, nếu như có thể sản xuất. Ta sẽ xem xét các ngươi.
Lâm Minh không có từ chối, chỉ hàm hồ cho qua.
Tô Nhã nghe lời này con mắt lóe sáng. Chỉ cần có lời này của Lâm Minh thì nàng trở về Tinh Cực thánh địa cũng có bàn giao rồi.
Bởi vì lần trước mang Niết Bàn Hủy Diệt Hỏa Phù ra chiến trường đại phóng dị sắc, làm cho Tô Nhã gánh chịu áp lực của cao tầng Tinh Cực thánh địa, vẫn ép nàng mệt tới chết.
Mà nàng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Lâm Minh mà thôi.
- Vậy không quấy rầy Lâm công tử, có chuyện gì cứ việc phân phó. Chỉ cần Tô Nhã có thể làm được, nhất định sẽ giúp Lâm công tử làm thỏa đáng.
Tô Nhã mỉm cười, nhìn qua Lâm Minh gật gật đầu, váy dài đong đưa chậm rãi rời đi.
Nhưng mà thời điểm đi qua Tiểu Ma Tiên, ánh mắt của Tô Nhã chớp lên, cái cổ kiêu ngạo như thiên nga nhàn nhạt lườm Tiểu Ma Tiên.
Tiểu Ma Tiên cũng dùng ánh mắt giết người nhìn qua nàng, khóe miệng có đôi răng mèo phản xạ hàn quang.
Ánh mắt của hai nữ đụn nhau trên hư không, giống như có điện quang b ắn ra mãnh liệt.
Lúc này đại môn đóng lại.
Sau khi tiếng bước chân Tô Nhã tiếng dần dần rời đi, Tiểu Ma Tiên lúc này mâm mê cái miệng, lườm Lâm Minh sau đó sắc mặt phiền muộn. Nàng vẫn không cho rằng Tô Nhã đẹp hơn nàng, nhưng mà trên người Tô Nhã có khí chất như quả đào chín mọng, Tiểu Ma Tiên hoàn toàn không có được, tư thái của nàng thiên hướng yểu điệu tinh quái.
- Nữ nhân đáng ghét.
Tiểu Ma Tiên buồn bực cả buổi, đột nhiên tức giận nói ra.
Lâm Minh ho nhẹ một tiếng, cái gì cũng chưa nói, hắn cầm lấy thần văn bút.
Nửa tháng kế tiếp Lâm Minh vẫn mang tâm thần đều vùi đầu vào Thiên Hỏa Phù cải tiến và chế tác Tà Thần phù.
Những thần văn phù này còn phức tạp hơn Niết Bàn Hủy Diệt Hỏa Phù lúc trước quá nhiều.
Mỗi khi chế tác một tấm, hao phí tâm huyết còn gấp bảy tám lần chế tác Niết Bàn Hủy Diệt Hỏa Phù, hơn nữa làm cho Lâm Minh đau đầu chính là tỷ lệ thất bại rất cao.
Những ngày ban đầu tỷ lệ thất bại là 70-80%, thế cho nên Lâm Minh một ngày chỉ có thể làm ra một tấm.
Mà nửa tháng qua đi, tỷ lệ thất bại chỉ dưới 50% mà thôi.
Đây là có Tô Nhã cung cấp đám Dưỡng Hồn Phù, có hiệu quả kỳ lạ với thần hồn, làm cho Lâm Minh thời điểm thần hồn suy kiệt thì hấp thu một quả Dưỡng Hồn Phù, hồn lực sẽ nhanh chóng khôi phục.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Bây giờ còn cách hội chợ bảo vật còn hai tháng, mà Lâm Minh ngày đêm không ngủ, mỗi lần Thiên Hỏa Phù nổ tung, chẳng những nổ tung quần áo của Lâm Minh, Tiểu Ma Tiên ở bên cạnh trên mặt dính đầy vết đen, hai người nhìn nhau sau đó cười vang.
Nhưng mà cuối cùng Lâm Minh cũng chế tác được mười tấm Thiên Hỏa Phù cải tiến và mười tấm Tà Thần phù.
Sáng sớm hôm sau trời tờ mờ sáng, cả Thần Văn Thành cũng đã tụ tập vô số người.
Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh vừa ra khỏi Thần Văn Sư công hội thì nhìn thấy biển người như thủy triều, quả thực là giống như vô số con châu chấu.
Cũng chỉ có hội chợ bảo vật, Thần Văn Thành mới cho phép võ giả phi hành, bởi vì hội chợ bảo vật diễn ra trên tòa thành trên không trung, cho nên mới phải tạo thành tràng diện đồ sộ như thế.
Tòa thành kéo dài trăm dặm trên khôngtrung, thế cho nên khoảng cách xa nhìn thấy võ giả như con kiến, lại giống như hơi bụi, khó có thể đoán được số lượng!
Tuy nói tối hôm qua miễn cưỡng nghỉ ngơi một chút, nhưng mà linh hồn tiêu hao cả tháng khiến Lâm Minh có một ít di chứng, hiện tại đột nhiên đi ra ngoài, ánh mặt trời chói mắt khiến cho mắt của Lâm Minh có chút choáng váng, chói mắt, qua hồi lâu mới thích ứng.
- Xác thực là nhiều người.
Nhìn thấy cảnh trước mắt, Lâm Minh cũng âm thầm kinh ngạc, nhiều người như vậy, khó có thể tưởng tượng lượng giao dịch lớn bao nhiêu.
Kéo Tiểu Ma Tiên cùng đi, Lâm Minh lại bay lên trên tòa thành trên cao, lúc này đây Lâm Minh lập tức có cảm giác khác thường.
Hắn rõ ràng có thể cảm giác được sau khi vào hội chợ bảo vật thì có lực lượng phù văn cường đại tỏa ra
Đây là thần văn phù phòng ngự ẩn tính, đều dung hợp vào trong đá xây dựng tòa thành. Chỉ cần có người công kích tòa thành này thì cả tòa thành sẽ tỏa ra hào quang phòng ngự kinh người.
Khắp nơi đều là cửa hàng san sát, từng gian cửa hàng đều có đồ vật rực rỡ muôn màu, so sánh với Lâm Minh đi tới lần trước thì tốt hơn không ít.
Chỉ bằng vào không khí tràn ngập hương khí linh dược, có thể thấy được trong đây tụ tập bao nhiêu linh dược rồi.
Mà quảng trường lúc trước có đầy người buôn bán, bây giờ đã trống trơn.
Chỗ này có một tòa kiến trúc giống như tổ ong.
Kiến trúc này giống như mặt trời thu nhỏ, khắp nơi đều bố trí huynh quang tinh thạch sáng ngời, cắn nuốt bóng mờ ở chung quanh, khu vực này sáng tới mức không còn bóng tối ẩn nấp.
Lúc này nhân viên công tác của đấu giá hội đang ra vào khẩn trương. Còn nửa canh giờ nửa đấu giá mới bắt đầu.
Lâm Minh đã sớm nhận được tin tức, từ hôm nay đồ trân quý nhất trong hội chợ bảo vật đều tiến hành đấu giá ở đây.
Về phần những đồ vật trong cửa hàng ở bên ngoài, tuyệt đối không thể sánh bằng thiên tài địa bảo bên trong.
Mà hắn muốn Ngọc Long Giác cũng xuất hiện trong đó, Long Diên Thảo cũng có khả năng thật lớn, dù sao đây là tài liệu mà Thần Văn Sư đỉnh cấp đều mơ tưởng, giá cả của nó sẽ tăng vọt khi có nhiều Thần Văn Sư cao cấp tranh đoạt.
Lâm Minh đang nghĩ ngợi thì một tiếng cười nhỏ truyền tới từ lối đi.
- Hạo Nguyệt quận vương cũng tới, ha ha, đúng là áp lực cho tiểu nữ tử thật lớn a. Như thế này kính xin quận vương không nên đoạt đồ tốt của chúng ta a...
Hạo Nguyệt quận vương?
Tiếng cười kia rất quen thuộc, Lâm Minh đưa mắt nhìn qua thì phát hiện người quen, hắn hơi sững sờ -- bọn họ cũng cùng đi sao?
Những người ở cửa đang được một đám hộ vệ cơ bắp cường tráng vây quanh.
Trong mấy người cầm đầu, trong đó có một nữ nhân phong hoa tuyệt đại dáng người thướt tha đi tới, tiếng cười thản nhiên. Đúng là Tô Nhã tiểu thư trong Thần Văn Sư công hội.
Bên cạnh Tô Nhã tiểu thư là thanh niên áo xanh, trên mặt mang theo nụ cười như có như không, ánh mắt sáng quắc nhìn qua người của Tô Nhã một hồi lâu, mới chậm rãi trả dời.
Sau lưng thanh niên áo xanh này là lão giả áo choàng đen chậm rãi đi tới.
Sắc mặt lão già này tối tăm phiền muộn, chỉ thấy Tô Nhã và thanh niên áo xanh kia thỉnh thoảng cười vui vẻ với nhau, thần sắc không được tự nhiên.
Thanh niên áo xanh và lão giả áo choàng đen chính là một già một trẻ mà Lâm Minh gặp phải trong hội chợ bảo vật nửa tháng trước.
Hiện tại bọn họ gặp nhau thì chắc chắn sẽ có chuyện, bởi vì nam tử áo xanh này cạnh tranh bảo vật mà hắn bắt buộc phải có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...