Thiên Tai Tận Thế Hành

Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

___________

Chương 20: Ghen tị

Rất nhanh đối phương đã lấy được thuốc, sau đó người ta gửi một bao lì xì đỏ trị giá 200 tệ, Mộ Nam cảm thấy có chút ngại khi trực tiếp lấy của người ta 200 tiền, mặc dù cậu biết nếu đợi thêm một thời gian nữa thì đừng nói đến hộp thuốc, chỉ một viên thuốc thôi thì sợ hai ngàn cũng không mua được, nhưng bây giờ chưa phải lúc đó. Chờ qua một thời gian nữa sương mù sẽ tiêu tán đi, bên ngoài sẽ trở lại đúng quỹ đạo trong một khoảng thời gian, thừa dịp đó cậu sẽ bổ sung thêm kho thuốc dự trữ, cho nên lúc này cậu sẽ thu người ta nhiều tiền hơn làm cho cậu cảm thấy mình giống như đang lợi dụng người khác vậy

"Anh ơi, hay là chúng ta cho người ta thêm một bình dầu sơn trà đi, em có mua mấy hộp dầu sơn trà lận, dầu sơn trà có thể mua qua mạng nên em mua nhiều lắm, nếu không cứ lấy người ta nhiều tiền vậy em cũng thấy ngại."

Tần Hoài nói: "Sẵn mai anh làm xong món kho thì cho họ một ít luôn, hiện tại cửa ra vào và cửa sổ của mỗi nhà đều đóng kín không thông gió, bọn họ ở gần chúng ta như vậy, nhà chúng ta làm món gì có một tí vị là kiểu gì họ cũng bị ảnh hưởng, mà người ta không nói gì hết, nên cứ coi như đây là quà cảm ơn đi."

Mộ Nam cười nói: "Anh đây là cho người ta ăn để người ta không nói ra chuyện này đúng không."

Tần Hoài vừa gấp hết quần áo đã sấy khô bằng máy điều hòa rồi xếp gọn vào tủ, vừa nói: "Em chỉ giỏi tóm ý thôi, giờ em lấy hết nguyên liệu ra đi, anh sẽ làm nước sốt để chờ mai cánh gà đến là cho vào nồi luôn. Ngoài cánh gà ra em còn muốn ăn món gì nữa không, có muốn ăn thịt bò hầm không?"


Mộ Nam lắc đầu: "Em không muốn ăn thịt bò, thịt bò hầm rất khô, mà có cần lấy thêm chút củ sen và rong biển không ạ?"

Tần Hoài gật đầu: "Có, em lấy ra hết trước đi, hôm nay sẽ ướp gia vị cho rau củ trước, sau đó luộc thêm vài quả trứng."

Mộ Nam nói được rồi vui vẻ lấy nguyên liệu nấu ăn bên trong không gian ra, quả nhiên cho anh trai là tốt nhất, muốn ăn gì thì ăn nấy.

Giản Sơ thấy Dụ Tử Bách cầm thuốc từ ngoài về liền đoán được thứ này nhất định là mua từ hàng xóm, bởi vì nếu đi tìm bên quản lý dân cư thì cậu lúc này chỉ sợ đã bị đưa đi cách ly rồi, nhìn Dụ Tử Bách mở hộp thuốc ra đọc tờ giấy hướng dẫn, Giản Sơ bất đắc dĩ thở dài: "Tôi uống nước ấm thêm hai ngày là được rồi, giờ mua thuốc cảm cúm rất phiền toái, mà cái này bao nhiêu?"

Dụ Tử Bách đưa hộp thuốc cho cậu, trên đó có dán bảng giá còn chưa xé ra: "Tự xem đi."

Một hộp thuốc cảm cúm chỉ cần hơn 20 tệ, còn rẻ hơn một cân củ cải, cậu không biết Dụ Tử Bách đã trực tiếp gửi phong bì đỏ cho người ta để tỏ lòng biết ơn nên không nhịn được cảm thán: "Lúc này bọn họ còn đồng ý bán thuốc cảm cho người khác, bọn họ thật sự là người rất tốt."

Dụ Tử Bách lấy hai viên thuốc đưa cho cậu: "Trên đó nói mỗi lần một viên, một ngày uống ba lần, cơn ho của cậu trở nặng rồi nên uống trước hai viên đi."

Thuốc cũng mua rồi nên đương nhiên phải uống thôi, Giản Sơ nhận thuốc rồi uống hết một lần, uống thêm nước cho dễ nuốt, vì ho khan không dễ chịu chút nào nên cơm tối còn chưa ăn đã ngủ quên. Mãi cho đến nửa đêm, Dụ Tử Bách không còn nghe tiếng ho khan của Giản Sơ nữa, trái tim anh hai ngày nay vẫn luôn treo lơ lửng cuối cũng cũng thoáng hạ xuống.


Đoán chừng vì uống gấp đôi lượng thuốc nên hiệu lực phát huy không tệ, ngày hôm sau tinh thần Giản Sơ đã tốt hơn rất nhiều, khi ngửi thấy mùi hương của món kho truyền đến từ nhà bên cạnh, cảm giác thèm ăn đã biến mất mấy ngày nay bắt đầu mãnh liệt xoát độ tồn tại. Nhưng bây giờ điều kiện trong nhà như này, cậu cũng không tiện bày tỏ mong muốn của mình, sợ Dụ Tử Bách tưởng thật, thậm chí vì cậu mắc bệnh mà đi mua đồ ngon về bồi bổ cậu.

Kết quả không nghĩ tới chính là, buổi tối người hàng xóm dễ thương của họ lại gửi cho bọn họ một túi món kho, còn thêm một bình dầu sơn trà.

Món quà này khiến Giản Sơ có chút khó hiểu, vì vậy liền nhìn về phía Dụ Tử Bách: "Cậu có lấy thứ gì trong nhà trao đổi với người ta không vậy?"

Dụ Tử Bách cười nói: "Nếu trong nhà còn có thứ gì có thể trao đổi với người khác thì không thể tính là lòng tốt của hàng xóm rồi, vì nhà chúng ta có bệnh nhân nên tôi có đưa món kho tự làm cho họ sẵn giữ liên lạc với anh ta luôn, dù sao đều là người trẻ tuổi, dễ đối phó hơn một số người lớn tuổi mà."

Giản Sơ thở dài một tiếng: "Cậu lừa ai đó, nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Nếu chỉ là một phần món kho thì có thể xem là hàng xóm tốt bụng nhiệt tình, nhưng đây còn thêm một bình dầu sơn trà, cũng không thể hôm qua cho cậu thuốc cảm cúm hôm nay còn gửi đến dầu sơn trà và món kho được đúng không? Hơn nữa, sao tự nhiên người ta lại vô duyên vô cớ gửi đồ ăn đến, đừng nói là nhiệt tình, làm hàng xóm ba năm qua đến cả cái chào hỏi còn chưa có nữa ấy."

Dụ Tử Bách bình tĩnh đáp: "Em trai người ta không nhiệt tình cũng không thể bắt anh trai người ta không nhiệt tình theo được."

Tuy rằng lúc tiếp xúc đều mang khẩu trang, nhưng dù che mặt cũng có thể cảm nhận được khí tức trên người, nói anh trai nhà hàng xóm là người nhiệt tình, Giản Sơ cảm thấy Dụ Tử Bách đang đánh giá thấp chỉ số IQ của mình, thấy Dụ Tử Bách không nói gì cậu cũng không hỏi nữa, phải nhanh chóng khỏe lại rồi tìm cách chia sẻ áp lực sinh hoạt với Dụ Tử Bách mới là quan trọng nhất.


Lúc này Mộ Nam còn rất bất ngờ với người hàng xóm bên cạnh, cậu để rác thải sinh hoạt ở ngoài cửa sắt để ngay mai Tần Hoài tiện cầm theo xuống khi xuống lầu lấy đồ, vừa hay hàng xóm cách vách đi ra ngoài lấy hộp món kho và bình dầu sơn trà ở dưới vòi cứu hỏa ở hành lang nên hai bên gặp nhau, chắc là lo lắng bên cậu sẽ để ý, dù sao ở nhà bọn họ đang có bệnh nhân nên khi thấy cậu đi để rác, người kia cũng chỉ đứng ở cửa chứ không đi ra, thậm chí còn nhìn cậu nói tiếng cảm ơn, chờ cậu đóng cửa lại đối phương mới ra ngoài lấy đồ.

Điều khiến Mộ Nam bất ngờ chính là, kiếp trước cậu và người hàng xóm này từng gặp mặt một lần, đối với cậu mà nói, là một cuộc gặp mặt rất sâu sắc.

Khi đó thời tiết cực kỳ nóng, còn cắt điện thiếu nước, còn chưa xảy ra trận động đất nào cũng gần như làm gián đoạn toàn bộ trật tự xã hội, thêm vào là tình hình dịch bệnh vừa mới qua, ở nhà đóng cửa mấy tháng thậm chí có rất nhiều người bởi vậy mà phá sản, lâm vào cảnh nợ nần, có rất nhiều người không chịu nổi áp lực cuộc sống nên đã chọn tự sát. Cũng vì rắc rối quá lớn, mà chính phủ cũng biết dân chúng không dễ dàng gì, vì vậy bắt đầu phân cấp vật tư, ba chai nước khoáng một lít cộng với một túi năm gói mì ăn liền nhỏ, là khẩu phần của mỗi người trong ba ngày, mỗi ba ngày sẽ được nhận một lần, mà mỗi lần đi nhận phải có chứng minh thư, không được đi nhận thay.

Khi đó tuy Mộ Nam không thiếu lương thực nhưng điều kiện môi trường lúc đó đã khiến người ta hoảng sợ, cho nên cậu có thể nhận đồ miễn phí đương nhiên sẽ không chê mà nhận lấy, dù không ăn bây giờ nhưng nó cũng không chiếm không gian tích lũy bên trong được. Vì ban ngày quá nắng nên người nóng đến nỗi không thể ra ngoài được, nên chỉ có thể nhận hàng vào buổi tối sau khi mặt trời lặn, nơi đi nhận là siêu thị chứ không phải ủy ban khu phố trong xã, cách khu chung cư bọn họ ít nhất năm phút đi bộ

Đừng thấy lộ trình đi chỉ mất 5 phút đồng hồ nhưng thực tế vào ban đêm, với thức ăn trong túi, trong môi trường mà lệnh cấm vừa được gỡ bỏ và ban ngày nắng nóng không ra ngoài được thì khi cậu chỉ có một mình thật sự không an toàn tí nào cả.

Lúc đó cậu để ý thấy hai người trước mặt nổi bật về chiều cao và ngoại hình, điều này khó tránh khỏi khiến người ta chú ý nhiều hơn, nhưng điều khiến cậu thực sự chú ý là sự tương tác giữa hai người, người đàn ông cao lớn vẫn luôn để cậu thanh niên hơi thấp hơn đứng bên cạnh bỏ nước vào túi mình, cậu chàng kia thì xách hai gói mì ăn liền, chàng trai thấp hơn có vẻ thân thể không được tốt, mặc dù dưới bóng đêm cũng có thể nhìn ra sắc mặt có chút tái nhợt nên người bạn kia của cậu chàng mới không để cậu khiêng vật nặng, đồng thời cũng chú ý đến những người xếp hàng bên cạnh, một tay vẫn luôn che chở cậu ta.

Lúc nhìn hai người bọn họ cậu còn nghĩ, nếu Tần Hoài ở đây, cậu cũng sẽ có người che chở.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người khi ở chung với nhau, sự ghen tị có người để ỷ lại kèm theo sự khát khao và lo lắng, sự mờ mịt trước tương lai và nỗi oan ức khi cô đơn một mình của cậu, thực sự sắp không nhịn được mà bạo phát. Sau khi Tần Hoài rời đi, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu cậu cũng chưa từng khóc, nhưng ngay lúc đó cậu đã không cầm được nước mắt.

Sau đó trên đường trở về, cậu cảm thấy có ai đó theo dõi mình, khi quay đầu lại nhìn thì thấy hai người chắc là thấy nóng nên chỉ mặc mỗi quần đùi, trên người bẩn thỉu như kẻ lang thang dường như đang nhìn cậu. Đương lúc cậu đang do dự có nên chạy thẳng về nhà hay không, hai người trước đó cậu nhìn thấy đi tới, người đàn ông cao hơn chủ động nói với cậu: "Cậu cũng là người ở tiểu khu Cảnh Lâm đúng chứ, chúng ta cùng đi đi."

Thấy bên mình có thêm hai người, hai gã đàn ông vô gia cư kia dĩ nhiên sẽ không đi theo nữa, cậu cảm ơn hai người kia, nhưng mấy năm nay cậu hiễm khi chủ động kết bạn với mọi người cũng không giỏi tiếp lời với người xa lạ, ngoại trừ cảm ơn ra cũng không biết phải nói gì nữa nên cứ trầm mặc cả một đường về lại tiểu khu, sau khi trở lại tiểu khu, hai người kia hình như còn có chuyện khác nên đi đường khác với cậu, sau này cậu cũng chưa từng gặp lại bọn họ lần nào nữa, thậm chí cậu còn không biết thì ra bọn họ ở cách vách nhà cậu.


Vì cảm xúc dâng trào đột ngột lúc đó nên cậu rất ấn tượng với họ, thậm chí dù bây giờ cậu chỉ có thể nhìn thấy đôi mặt cậu cũng có thể nhận ra người hàng xóm này chính là người đàn ông cao to đã giúp cậu ở đời trước. Nói cách khác, người bệnh trong nhà họ bây giờ có lẽ chính là chàng trai hơi hơi thấp hơn kia, xem ra sức khỏe thực sự không tốt nhưng anh ấy vẫn có thể sống đến lúc đó, chứng tỏ anh ấy không bị nhiễm bệnh, điều này cũng rất may mắn.

Tần Hoài thấy Mộ Nam đi thả rác trở về thì vẻ mặt có chút không đúng, vì vậy liền dừng máy đánh trứng trong tay lại: "Sao vậy?"

Mộ Nam nhìn Tần Hoài mang tạp dề, trong tay còn cầm máy đánh trứng còn vương chất lỏng, nhịn không được dang tay về phía anh: "Anh ơi, tới ôm em đi."

Tần Hoài đặt máy đánh trứng xuống, cười đi tới, dang tay ôm cả người Mộ Nam vào lòng: "Sao vậy? Thấy cái gì rồi? Sao đột nhiên làm nũng thế." Trước sự gần gũi đột ngột của Mộ Nam, Tần Hoài thậm chí còn có chút được cưng mà sợ, đương nhiên Mộ Nam càng thân thiết với anh thì càng tốt.

Mộ Nam hít sâu một hơi, mỉm cười thở dài nói: " Em chỉ là đột nhiên cảm thấy, có anh thật tốt."

Tần Hoài xoa xoa tóc cậu: "Miệng ngọt vậy, nói chuyện cũng rất khéo nha."

Mộ Nam nói: "Vậy lát nữa em có thể ăn thêm một dĩa cánh gà nữa được không anh?"

Tần Hoài vô tình buông cậu ra, lạnh lùng từ chối: "Không được."

Mộ Nam bỗng nhiên nhìn anh không nói nên lời, có lúc có anh trai cũng không hẳn tốt như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận