Thiên Tài Tam Bảo
“Lộ Lộ mang sợi dây chuyền ruby đi rồi” Phong Thế Nguyên vội vàng nói: “Thiên Tuyết, chú phải tới công ty, không nói chuyện cùng cháu nữa.
Có thời gian thì đưa con tới nhà ăn cơm”
“Chú hai, chú hai.”
Phong Thiên Tuyết chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị cúp.
Cô cầm điện thoại, tức đến nghiến răng.
Lẽ ra cô phải sớm nghĩ tới chuyện một khi sợi dây chuyền ruby nằm trong tay mẹ con nhà họ Bạch thì khó mà lấy lại được.
Nhưng nếu không lấy lại được, cô phải ăn nói thế nào với Dạ Chấn Đình, còn phải ký thỏa thuận trả nợ…
Để mà so sánh thì Dạ Chấn Đình còn đáng sợ hơn!
Phong Thiên Tuyết do dự mãi rồi gọi cho Tư Hạo Hiên…
Tư Hạo Hiên có vẻ ngạc nhiên, không ngờ Phong Thiên Tuyết lại chủ động gọi cho anh ta.
Phong Thiên Tuyết giải thích ngắn gọn ý định của mình, anh ta bất đắc dĩ nói: “Hôm đó sau khi ra khỏi nhà trẻ, tôi đã kêu Bạch Lộ trả lại dây chuyền cho em.
Cô ấy cũng đồng ý sẽ làm tốt.
Mấy ngày nay tôi bận công việc nên chưa về nhà, không biết cô ấy lại gây ra nhiều chuyện như vậy…”
“Xin lỗi, tôi không nên làm phiền anh”
Phong Thiên Tuyết nghe được sự bất lực và mệt mỏi từ giọng nói của Tư Hạo Hiên.
“Không không không, tôi rất vui vì em tìm tôi”
Tư Hạo Hiên nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này.
Tôi hứa sau khi họ trở về từ Pháp, tôi chắc chắn sẽ tự mình trả lại sợi dây chuyền cho em!”
“Khi nào họ quay lại?” Phong Thiên Tuyết hỏi.
“Mười ngày nữa, cô ấy nói muốn đưa Mộ Phong đến nhà máy rượu của tôi ở Bordeaux…”
“Mười ngày…”
Phong Thiên Tuyết khóc không ra nước mắt, Dạ Chấn Đình cho cô thời hạn ba ngày.
Bây giờ đã qua một ngày, chỉ còn hai ngày nữa, nếu không lấy được sợi dây chuyền, anh ta sẽ ép cô phải ký vào bản thỏa thuận.
Làm sao bây giờ?
“Có phải sếp Dạ trách em không?” Tư Hạo Hiên quan tâm hỏi: “Tôi sẽ đi giải thích với anh ta.”
“Không cần.”
Phong Thiên Tuyết nhớ lại chuyện anh ấy bị Dạ Chẩn Đình đánh vỡ đầu, không dám để anh mạo hiểm nữa.
“Nhưng…”
“Không sao đâu, tôi chỉ cần giải thích tình hình rõ ràng cho anh ta, anh ta sẽ không làm gì tôi”
Phong Thiên Tuyết ra vẻ nhẹ nhõm nói.
“Được rồi” Tư Hạo Hiên cười khổ: “Quan hệ giữa em và anh ta đúng là có tốt hơn tôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...