Ánh đèn rực rỡ màu sắc khiến Phong Thiên Tuyết không mở được mắt, cô nhắm mắt lại theo bản năng, bên tai vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Dạ Chấn Đình nhét tay Phong Thiên Tuyết vào khuỷu tay mình rồi dẫn cô đi về phía trước.
Phong Thiên Tuyết thích ứng với ánh đèn, từ từ mở mắt, nhìn thấy nụ cười nhiệt tình và ánh mắt cung kính của mọi người.
Mọi thứ như cách mấy đời.
Phong Thiên Tuyết như được trở lại mấy năm trước lúc ba cô còn sống, mỗi lần trong nhà tổ chức tiệc thì đều có cảnh tượng phồn hoa hoành tráng như thế này.
Bốn năm qua, cô từ thiên đường ngã xuống mặt đất, chịu hết khó khăn, ấm lạnh của thế gian, cô tưởng mình sẽ không bao giờ trở lại trước kia nữa…
Nhưng bây giờ, người đàn ông bên người đã cho cô sự vinh quang vô hạn!
“Mẹ không nhìn nhầm chứ? Người phụ nữ bên cạnh sếp Dạ chẳng phải là Phong Thiên Tuyết sao?” Trong đám đông, Bạch Thu Vũ dụi mắt, khẽ hỏi Bạch Lộ, “Có phải mẹ hoa mắt không?”
“Con cũng hoài nghi mình hoa mắt.
” Bạch Lộ tiến lên phía trước nhìn kỹ, sau khi xác định người khoác tay Dạ Chấn Đình đi vào là Phong Thiên Tuyết thì cô ta không khỏi sợ hãi, “Mẹ, là cô ta, là con khốn kia…”
“Suyt.
” Bạch Thu Vũ vội vàng che miệng Bạch Lộ, “Hôm nay con nhất định không được nói lung tung, nếu như bị người khác nghe thấy thì phiền to”
Phong Thế Nguyên nhìn Phong Thiên Tuyết, không khỏi ngây người, vội vàng hỏi Tư Hạo Hiện đang ở bên cạnh: “Hạo Hiên, chuyện, chuyện này là sao? Sao Thiên Tuyết lại lại đi chung với sếp Dạ?”
Tư Hạo Hiến hoàn toàn không nghe ông ta nói gì, mắt cứ nhìn Phong Thiên Tuyết chằm chằm, ánh sáng phức tạp lấp loé.
Đó là đau lòng, hối hận và sự đau khổ khi sắp mất đi.
“Hạo Hiền.
.
” Bạch Thu Vũ dẫn Bạch Lộ bước đến, thì thầm: “Mẹ và Lộ Lộ về trước.
”
“Dạ” Tư Hạo Hiện đang có ý định này.
“Mọi người yên lặng!” MC lên sân khấu tuyên bố “Sếp Dạ của chúng tôi đã đến, bây giờ tôi tuyên bố, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, mời mọi người vào chỗ ngồi!”
Khách khứa đã có ghế trật tự vào chỗ ngồi.
Tư Hạo Hiên và Phong Thế Nguyên cũng chuẩn bị vào chỗ ngồi, Bạch Thu Vũ dẫn Bạch Lộ khom lưng chạy về phía cửa nhưng đúng lúc này, bỗng dưng cửa đóng lại.
Đèn pha chiếu vào hai người họ.
Hai người nhếch nhác và xấu hổ giống như mèo hoang ăn vụng.
Khách khứa trong hội trường đều nhìn hai người, lộ ra ánh mắt khinh thường, có người còn thì thầm hỏi: “Đây là người nhà của ai vậy? Sao lại không biết phép tắc gì hết?”
“Vừa nhìn là biết chưa trải sự đời, nếu đã vậy thì đừng dẫn theo làm gì, đúng là mất hết thể diện”
“Đúng rồi đó!”
Tư Hạo Hiên giơ tay che mặt, thật sự không muốn để người ta biết đây là người nhà của anh ta.
Phong Thể Nguyên ngại ngùng cười với mọi người, vội bước sang gọi hai người lại: “Còn ngây ra đó làm gi, về chỗ ngồi nhanh đi.
”
“Biết vậy không đến,” Bạch Lộ buồn bực lảm bẩm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...