Thiên Tài Tam Bảo


“Mẹ…” Ba bé con lập tức vây quanh cô, “Mụ phù thủy này là ai vậy mẹ? Vì sao bà ta lại xấu xa như vậy?”
“Vì bà ta không được ba mẹ dạy dỗ, bà ta không học hành đến nơi đến chốn nên mới xấu xa” Phong Thiên Tuyết ngồi xổm xuống nói với bọn nhỏ, “Chúng ta không cần tức giận với loại người này, không cần để ý lời bà ta nói, sau này gặp bà ta thì cách xa một chút.


“Vâng, con biết rồi.

” Ba bé con ngoan ngoãn gật đầu.

“Được rồi, các con vào bếp cùng bà đi.



Phong Thiên Tuyết xoa đầu bọn nhỏ, nháy mắt ra hiệu cho thím Chu trông chừng ba đứa trẻ.

Thím Chu gật đầu, che chở bọn nhỏ đi vào bếp.

Phong Thiên Tuyết vào phòng tìm tẩm thẻ ngân hàng kia rồi cầm ra đưa cho Bach Thu Vũ: “Cầm thẻ rồi cút đi mau, nếu bà còn dám quấy rối người nhà của tôi thì đừng trách tôi không khách sáo”
“Hừ!” Bạch Thu Vũ cầm thẻ cười khẩy, “Mày không khách sáo? Không khách sáo thì mày làm được gì tạo? Mày xem lại cái nhà tồi tàn của mày đi, một cái đưa đến chuyện ăn ở còn phải lo nghĩ mà dám nói khoác không biết ngượng? Mày tưởng mày vẫn là cô chủ nhà giàu lúc trước à…”
“Nói đủ chưa?” Phong Thiên Tuyết ngắt lời bà ta, “Đúng, bây giờ tôi chẳng là cái thá gì, cũng vì tôi chẳng là cái thá gì cho nên tôi liều mạng lắm…”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên lấy con dao gọt hoa quả ra, từng chút dí lại gần ngực Bạch Thu Vũ, nghiến răng cười khẩy nói…
“Nhưng bà thì khác, bây giờ bà có tiền có thế, mạng quý giá, mặt cũng quý giá!”
“Mày, mày muốn làm gì?” Bạch Thu Vũ sợ đến mức cả người run rẩy, liên tục lui về phía sau.


“Yên tâm, tôi muốn giết bà thì sẽ không ra tay ở đây đâu…” Phong Thiên Tuyết dùng dao dồn Bạch Thu Vũ vào vách tường, híp mắt lạnh lùng nói, “Tôi chỉ muốn nói cho bà biết rằng cây ngay không sợ chết đứng, bà đừng có ép người quá đáng, nếu không thì chuyện gì tôi cũng làm được đấy!”
Nói xong, cô đâm mạnh con dao gọt hoa quả về phía Bạch Thu Vũ.

“A!”
Bạch Thu Vũ sợ hãi hét toáng lên.

Nhưng con dao không đâm trúng bà ta mà đâm vào cánh cửa gỗ phía sau bà ta.

Nhưng Bạch Thu Vũ vẫn được một phen hú hồn, bà ta cầm thẻ ngân hàng hốt hoảng bỏ chạy…
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng bà ta rồi thở phào một hơi, quay người định vào nhà, nhưng phát hiện thím Chu đứng ở cửa từ bao giờ, nhìn cô với đôi mắt chan chứa lệ: “Cô chủ, làm khó có rồi…”
Thím Chu đau lòng lắm, hồi xưa Phong Thiên Tuyết được chiều chuộng cỡ nào, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng cầm đồ nặng, vậy mà bây giờ cô phải cầm dao dọa người vì sự an toàn của bọn nhỏ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui