Thiên Tài Tam Bảo
Phong Thiên Tuyết cố hết sức thay sang bộ quần áo ở nhà, đang định uống hớp nước thì bọn nhỏ lao vào: “Mẹ mẹ mẹ.
.
”
“Ừ!” Phong Thiên Tuyết vừa đáp một tiếng thì ba cục thịt cùng nhau lao tới nhào vào lòng cô, khiến vết thương của cô đau như rách toạc ra.
Phong Thiên Tuyết cắn môi cố nhịn không phát ra tiếng.
“Ai ui, tổ tông của bà ơi, các cháu chạm nhẹ thôi.
” Thím Chu vội vàng nhắc nhở, “Mẹ các cháu…”
“Không sao không sao.
”
Phong Thiên Tuyết vội vàng nháy mắt ra hiệu cho thím Chu đừng nói với bọn nhỏ chuyện cô bị thương.
“Mẹ, sao mẹ đổ nhiều mồ hôi vậy ạ? Có phải mẹ khó chịu hay không?”
Thần Thần quan sát tỉ mỉ rồi khẽ chau mày, cậu bé phát hiện Phong Thiên Tuyết là lạ.
“Đại Bảo, mẹ không sao.
” Phong Thiên Tuyết dịu dàng vuốt tóc Thần Thần.
“Mẹ bị ốm ạ?”
Long Long vội vàng bừng cốc nước cho Phong Thiên Tuyết, bởi vì sốt ruột nên nước rơi ra ngoài, cậu bé lập tức dùng tay hứng, sợ nước rơi vào người mẹ, “Mẹ uống nước đi ạ”.
“Cám ơn Nhị Bảo” Phong Thiên Tuyết vô cùng cảm động.
“Mẹ, Nguyệt Nguyệt lau mồ hôi cho mẹ”
Nguyệt Nguyệt nhón chân lên, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cho Phong Thiên Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa tràn ngập vẻ lo lắng.
“Cám ơn các bé con, mấy ngày mẹ đi công tác các con có ngoan không?”
“Ngoan ạ!” Ba bé con đồng thanh trả lời.
Phong Thiên Tuyết vui mừng, cho dù chịu bao nhiêu khổ cực và áp lực, chỉ cần thấy ba đứa trẻ là cô đã cảm thấy cuộc sống đáng giá.
“Được rồi, các bé con để mẹ nghỉ ngơi một lát, theo bà ra ngoài nào”
Thím Chu kiếm cớ dụ ba đứa trẻ, “Hôm nay bà làm món cánh gà rim coca cho các cháu, các cháu giúp bà một tay nhé?”
“Vâng ạ.
” Ba bé con đi theo thím Chu ra khỏi phòng.
Phong Thiên Tuyết khóa cửa phòng, cúi đầu xem xét, quần áo vừa mới thay lại ướt đẫm mồ hôi.
Cô đành vào nhà vệ sinh lau người, định thay bộ quần áo khác…
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa thô bạo.
“Ai vậy?” Thím Chu kêu lên, sau đó đi ra mở cửa, “Là bà? Sao bà lại đến đây?”
“Sao tôi không được đến?” Là giọng Bạch Thu Vũ.
Phong Thiên Tuyết vội vàng mặc quần áo, nhưng bởi vì vết thương nghiêm trọng nên giơ tay lên cũng khó khăn, động tác vô cùng chậm chạp.
“Bà Bạch, mời bà ra ngoài, bà đừng có mà gây sự ở đây.
”
“Bà là ai mà xúng nói chuyện với tôi?” Bạch Thu Vũ gào thét với vẻ dữ tợn.
“Phong Thiên Tuyết đâu? Bảo cô ta cút ra đây cho tôi.
”
“Bà Bạch.
”
“Bà là ai? Vì sao lại xông vào nhà tôi còn vô lễ như vậy?”
Các bé con trong bếp chạy ra, nhìn thấy Bạch Thu Vũ với vẻ mặt hung dũa trước mắt thì tức giận chất vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...