Thiên Tài Tam Bảo
“Hả?” Sắc mặt Phong Thế Nguyên lập tức cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt, “Sao, sao cháu đột nhiên hỏi như vậy? Mọi người đều biết ba cháu nhảy lầu mà.
.
”
“Vì sao ông ấy lại nhảy lầu ạ?” Phong Thiên Tuyết chất vấn, “Phong Thị làm ăn rất tốt, vì sao đột nhiên phá sản mà không hề có dấu hiệu báo trước?”
“Cháu không hiểu chuyện kinh doanh đâu.
” Vẻ mặt Phong Thế Nguyên bối rối, “Chú cũng không rõ lắm.
”
“Vậy vì sao chú không tham dự tang lễ của ba cháu? Vì sao vào lúc đó chú đột nhiên biến mất?” Phong Thiên Tuyết tiếp tục truy hỏi, “Chắc chắn phải có nguyên nhân chứ ạ?”
“Chú không biết, chứ không biết gì cả” Phong Thế Nguyên vội vàng nói, “Cháu đừng hỏi nữa mà hãy sống thật tốt đi.
”
Ông ta móc từ trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng rồi kín đáo đưa cho Phong Thiên Tuyết, “Chú hại cho cháu cái này, mật mã là sinh nhật của ba cháu, coi như chú đền bù cho cháu”
Vừa dứt lời, ông ta liền xoay người chạy vào biệt thự…
Phong Thiên Tuyết nhìn theo bóng lưng ông ta, trong lòng cô càng kiên định cho rằng cái chết của ba cô có điều kỳ lạ.
Liệu có liên quan đến Phong Thể Nguyên và Bạch Thu Vũ hay không?
Nhưng thái độ của Phong Thể Nguyên không có gì khác thường, Bạch Thu Vũ cũng không có bản lĩnh hại ba cô…
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Cô Phong.
”
Giọng nói của Lôi Vũ cắt ngang mạch suy nghĩ của Phong Thiên Tuyết, cô hoàn hồn, Lôi Vũ và y tá đã đi đến trước mặt.
“Mặt cô làm sao vậy?” Lôi Vũ nhìn thấy dấu tay đỏ ửng trên mặt Phong Thiên Tuyết thì lập tức nhíu mày, “Là ai đánh?”
“Tay cô Phong cũng bị thương” Y tá kêu lên vẻ kinh ngạc.
“Lên xe trước đã” Lôi Vũ đẩy xe lăn cho Phong Thiên Tuyết.
Lên xe, Lôi Vũ phủi mảnh vụn thủy tinh trên người Phong Thiên Tuyết, xử lý vết thương cho cô rồi khẽ nói: “Cô Phong, Dạ Vương đã dặn, nếu cô có bất cứ yêu cầu gì chúng ta cũng sẽ làm cho cô!”
Câu nói này rất súc tích cũng rất rõ ràng, chỉ cần Phong Thiên Tuyết nói một câu, Lôi Vũ sẽ ra mặt xử những người bắt nạt cô tối nay.
Phong Thiên Tuyết hơi bất ngờ, cô chỉ là một nhân viên an ninh nho nhỏ của Thịnh Thiên, tại sao Dạ Chẩn Đình lại tốt với cô như vậy?
Chẳng lẽ anh thầm yêu cô thật?
“Cô Phong, cô không cần cố kỵ thế lực nhà họ Tư đầu, trước mặt Dạ Vương, bất kỳ ai cũng không đủ sức uy hiếp” Lôi Vũ bổ sung một câu.
“Cảm ơn.
” Cuối cùng Phong Thiên Tuyết cũng mở miệng nói chuyện, “Tôi sẽ tự mình xử lý.
”
Cô không muốn dựa vào bất kỳ ai không liên quan, dù sao đã nợ thì phải trả.
“Được.
”
Lôi Vũ không nói nữa, chỉ nhìn vết thương trên mặt Phong Thiên Tuyết, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.
Quả nhiên…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...