Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nàng không phải là người dễ xúc động, trái tim nàng đã sớm được luyện thành tường đồng vách sắt, nhưng từ nhỏ không phụ không mẫu, đây là lần đầu tiên cảm nhận được tình cảm gia đình giữa phụ mẫu, cảm giác này khiến nàng rất mới lạ, cũng rất hưởng thụ.
“Vâng, mẫu thân.
” Nàng cười gật đầu đáp.
“Hài tử ngoan.
” Phó phu nhân nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ánh mắt đầy âu yếm.
Lúc này, Phó Giang Hoằng bước nhanh vào phòng, ném cho Chử Trần Âm hai quả việt quất đỏ, cười khanh khách nói: “Tẩu tẩu, mau ăn việt quất đỏ nào!”
Chử Trần Âm cầm việt quất đỏ trong tay, cắn một miếng, thấy rất ngọt, nàng hỏi: “Tam muội, quả này lấy ở đâu vậy?”
Phó Giang Hoằng cười nói: “Muội và nhị ca hái ở trên núi, không chỉ có trái cây còn có gà rừng và lợn rừng, tối nay có thịt ăn rồi!”
Gà rừng và lợn rừng?
Hai huynh muội này hành động thật nhanh.
Chử Trần Âm cảm thán trong lòng, lại nói, cả nhà Phó gia này, thật sự là không có một ai ăn không ngồi rồi, mỗi người đều có bản lĩnh riêng.
Phó Hầu gia trầm ổn tỉnh táo, là một quân sư giỏi.
Phó phu nhân mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều lo liệu chu đáo.
Phó Yến Đình thân thủ tốt là một người thông minh, có thể thống lĩnh toàn cục, cũng có thể giúp nàng chuyển nhà kho.
Phó gia nhị đệ là một người giỏi dã ngoại sinh tồn, săn thú bắt cá không ai sánh bằng hắn ta.
Phó gia tam muội tuy là nữ tử nhưng lại dũng mãnh hơn cả nam nhân, leo núi lội sông không thành vấn đề.
Điều quan trọng nhất là người một nhà này rất đồng lòng, từ kinh thành đến huyện Trạm Dương rồi đến thôn Mộng Như, suốt dọc đường cho đến bây giờ bọn họ chưa từng cãi vã.
Gia đình năm người, có sáu cái đầu.
Chử Trần Âm rất vui mừng, sau này có họ ở đây, cũng coi như có thêm một đám trợ thủ đắc lực.
Sau khi dọn dẹp xong nhà của Chương gia, Chử Trần Âm đi theo Phó Yến Đình đến chợ thôn Mộng Như.
Thôn Mộng Như không phồn hoa như kinh thành, nhưng thị trấn nhỏ bé vẫn có đủ thứ.
Nàng đã lấy một số bạc từ không gian trước đó, chuẩn bị mua sắm bao nhiêu thứ thì mua sắm bấy nhiêu.
Chờ sau khi thiên tai giáng lâm, muốn mang theo cả nhà này một lần nữa thành lập gia viên mới, tích trữ càng nhiều thứ trong không gian càng tốt, một hạt gạo cũng không tiếc.
Trong ký ức của nàng, Đại Dung Triều sẽ hoàn toàn trở thành một hoang mạc sau vài thập kỷ thiên tai xảy ra.
Mặc dù nàng là một người hiện đại, đối với loại tương lai này cũng đầy rẫy sự kinh hoàng.
Đây là sự ép buộc của số phận, chỉ có tích trữ đủ nhiều thứ, mới có được cảm giác an toàn.
Phó Yến Đình dẫn nàng đi đến hiệu may trước, mua một ít lụa và vải bình thường, nhân lúc ở ngã tư không có người, Chử Trần Âm đã cho tất cả những thứ này vào không gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...