Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên thân trước khi gả đến đây khoảng 2 3 ngày nay đã không ăn gì rồi, vốn định lúc cởi khăn trùm đầu ra sẽ đi ăn một vài miếng ngỗng quay, nhưng sau đó lại bận rộn việc dự trữ, bây giờ thì đã bị đói tới mức ngực như dán vào lưng.
Khi nghe thấy nàng bảo đã đói rồi, Phó Giang Hoằng cà Phó Hưng Thành từ trong bầu không khí căng thẳng, mỗi người đều lấy ra một cái bánh thịt đưa cho nàng.
“Tẩu tẩu, lúc đi vội vàng quá, tẩu ăn tạm cái này đi.
”
Chử Trần Âm liền trực tiếp cần lấy: “Đa rạ nhị đệ, đa tạ tam muội.
”
Nàng nói xong liền cầm lấy bánh thịt lên ăn một cách ngồm ngoàm.
Xe ngựa tăng tốc tiến về phía trước, trong xe liền hơi xóc, lúc mà bầu trời cũng dần trở nên sáng, thì bọn họ cũng đã bình an mà rời khỏi thành.
Cùng với những ánh nắng đầu tiên chiếu rọi vào.
Vạn Thừa Tướng đã cầm theo một đám quân binh và thị vệ đến hầu phủ và bảo vây xung quanh, sau đó liền cùng nhau xông vào.
Đám người này như bọn côn đồ vậy, từng người từng người một đều xông vào trong đó, chạy đến mức cánh cửa còn tạo ra những tiếng động.
Sau đó, lục soát tìm kiếm một lượt, trong phủ đều trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
“Khởi bẩm đại nhân, trên trên dưới dưới của hầu phủ, tất cả người đều đã chạy hết rồi!” lính cầm đầu của quan binh báo cáo với Vạn Thừa Tướng.
Vạn Thừa Tướng trợn tròn mắt, khó có thể tin được mà nhìn vào căn phòng đều đã trống rỗng, rõ ràng ở trong viện vẫn còn treo khắp nơi những đèn lồng đỏ, tấm lụa đỏ, tại làm sao mà lại không thấy một bóng người.
Chẳng có lẽ trong một đêm bọn họ đều biết mất hết rồi?
Toàn thân của hắn bắt đầu run lên bần bật, sải những bước chân lớn tiến về hậu viện, mở liền vài cái cửa, sau đó nhìn thấy trong đó mọi thứ đều trống rỗng, thậm chí ngay đến cả một bức tranh cũng không để lại.
Vạn Thừa Tướng tức giận tới lúc không đứng vững, liền ngã ngồi xuống cái ghế.
Lúc này, lại có thêm một tên quan binh hớt ha hớt hải chạy tới báo cáo: “Đại nhân, vừa rồi hạ quan cũng đã đi lục soát, điều tra kho của Phó Gia! ”
Mắt của Vạn Thừa Tướng bỗng sáng rực lên: “Không tồi, nhà kho, vàng và bạc ở trong nhà kho bọn họ sẽ không mang đi, nhất định là vẫn còn ở trong đó!”
Mặt của các quan binh lập tức tái nhợt trắng bệch, cúi mặt xuống, có chút ngập ngừng do dự mà nói: “Đại nhân, kho ở hầu giá đều đã kiểm tra qua rồi, bên trong đó không những không có vàng, mà ngay đến cả một đĩa đồng cũng không có!”
“Một cái đĩa đồng cũng không có sao?” Vạn Thừa Tướng kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt như thể sắp rơi con ngươi ra ngoài vậy, bộ râu cũng thuận theo đó mà khẽ run lên nhẹ.
Đám quan binh càng cúi đầu xuống thấp hơn nữa: “Đúng vậy thưa đại nhân!”
Vạn Thừa Tướng nghệ thấy vậy liền nhanh chóng đứng bật dậy liền đi đến hướng của nhà kho.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...