Trong vòng 19 ngày này, Giáng Thiên Điệp đã luyện thành được tất cả các tuyệt kĩ của Huyết Âm nàng luyện được tầng Trung của Huyết Nhãn, trên trán nàng xuất hiện thêm một bông mạn châu sa đỏ nho nhỏ, nhìn càng thêm phần ma mị quyến rũ, tóc cũng biến thành màu đỏ huyết. Từ giờ, nàng cũng được coi là Huyết Cầm Nhạc Sư.
Giờ đang là buổi sớm, vẫn còn đọng lại mùi sương mờ mát lạnh. Bầu trời trong sạch quang đãng. Thật là thoải mái!
Nàng đang mân mê cánh hoa ngoài vườn, bỗng Mộng Vũ cất giọng:
"Ta đã kiếm về cho người hai sát thủ rồi đây."
Nàng quay ra, quả nhiên! Vũ nhi cũng thật biết nhìn người đi! Lại mang về đây hai soái ca nữa.
"Giới thiệu ta xem nào!"- Nàng cười thật xinh đẹp.
"Hắc Ảnh. Chuyên dùng kiếm. Tham kiến chủ nhân."- Nam nhân tên Hắc Ảnh này là loại lãnh khốc vô tình đây mà. Khí chất toát ra rất quyến rũ à nhen!
"Cung thủ Lã Lam tham kiến chủ nhân!"- Tên nam nhân này thì lại là dạng vô cùng đáng yêu. Hắn cười rạng rỡ như ánh mặt trời, chói mắt quá a!
Nàng hiện tại vô cùng cao hứng.
"Hảo. Các ngươi cứ coi ta như bằng hữu mà đối đãi ha!"- Nàng cười đến là rạng rỡ, đúng là gặp được soái ca tâm trạng cũng tốt lây nha!
"Chủ tử là chủ tử. Tôi tớ là tôi tớ. Tuyệt đối không thể xâm phạm!"- Hắc Ảnh nghiêm giọng.
"Nhưng ta thích!"
Nàng vừa nói vừa khoác vai hắn thật thân thiết. Tên tiểu tử này cao quá đáng mà, hại nàng phải kiễng đau cả chân.
Thấy nàng bổ nhào vào người mình, Hắc Ảnh tỏ rõ vẻ lúng túng.
"Nam nữ thụ thụ bất thân. Thỉnh ngài buông ra"
Gì đây! Nàng cứ nghĩ hắn phải là hình tượng lãnh khốc chứ! Sao mới có khoác vai mà đã đỏ mặt lúng túng rồi! Thật là lại làm bản tính sắc nữ bên trong nàng nổi dậy mãnh liệt. Nhưng thôi, vì hôm nay có việc nên nàng tạm tha cho hắn.
Giáng Thiên Điệp bỏ tay ra, tươi cười nói:
"Hôm nay sẽ tới Tâm Lang! Hai ngươi cũng đi cùng!"
Mộng Vũ lập tức suy tư, nơi này nghe thật lạ nha! Nàng đang định hỏi thì tiểu thư đã nói.
Nhìn bộ dạng của Vũ nhi là nàng biết ngay nàng ấy đang nghĩ gì mà!
"Đó là một nơi ở ngoại thành phía Tây, ta có nghe Vạn Thám Các báo tin rằng ở đó có rất nhiều loài thảo dược độc đáo.Nên định tới đó tìm vài nguyên liệu để chế độc dược!"
Nàng cười nham hiểm, khiến ba kẻ bên cạnh không rét mà run.
"Đi thôi!"
Thế là bốn kẻ hai cao hai thấp đi tung tăng giữa đường phố náo nhiệt.
Nàng hôm nay diện một bộ y phục hai lớp đơn giản, màu lam, tóc đen xõa dài. Càng làm nổi bật lên nhan sắc khuynh thành của nàng, đó là sự kết hợp hài hòa giữa vẻ đẹp ma mị quyến rũ và vẻ ngây thơ đáng yêu, cùng với khí chất tao nhã bất phàm. Tạo ra một nhan sắc độc đáo, khó ai sánh bằng.
....
Chẳng mấy chốc, với khinh công siêu phàm, bốn người đã tới được Tâm Lang.
Đây quả là nơi bồng lai tiên cảnh nha! Khí trời trong xanh, thoang thoảng dìu dịu mùi hương của thảo mộc, vô cùng dễ chịu. Khắp nơi đều là một màu xanh ngát mượt mà, sắc trời quang đãng. Từng đợt gió nhè nhẹ vu vơ. Quả là cực phẩm thiên nhiên.
Nàng hít thở một hơi rồi bắt đầu phân phó.
"Chúng ta mỗi người đi một hướng, tìm được càng nhiều thảo dược càng tốt. Đợi đến xế chiều gặp nhau tại đây!"
"Đã rõ."
"Tuân lệnh"
"Tuân lệnh"
Nàng hài lòng gật đầu.
"Tốt. Vậy chúc may mắn nhé!"
Nàng nói rồi dùng khinh công hướng tới khu rừng trước mắt.
Trong khu rừng, Giáng Thiên Điệp nhìn tung tứ phía, nơi nơi đều là thảo dược quý hiếm. Nơi này quả thực vượt sự mong đợi của nàng.
Giáng Thiên Điệp bắt tay vào "thu hoạch" thảo dược, loại nào nàng cũng "cặm cụi" mà hái, cứ thế nàng chẳng biết trời đất ra sao nữa, trước mắt chỉ toàn một màu xanh ngát.
Chẳng mấy chốc, trời đã xế chiều, nàng toan định về chỗ hẹn thì bỗng nhiên một hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ, vô cùng dễ chịu "kích thích" mũi nàng.
Giáng Thiên Điệp hoàn toàn bị thu hút bởi mùi hương an tĩnh đó. Trực giác mách bảo nàng nên tới nơi đó. Vì vậy, nàng bất chất tất cả đi theo "tiếng gọi trái tim mình"!
Nàng cứ đi cứ đi...
Tới khi ra khỏi khu rừng, nàng nhận ra mùi hương càng lúc càng gần.
Khung cảnh nơi này mới thực là an tĩnh. Thác nước chảy êm ả, suối trong veo. Đồng cỏ xanh bát ngát, Cây cổ thụ sừng sững, tán lá xòe rộng. Chính giữa, một ngôi nhà gỗ nho nhỏ, dây leo mọc xanh um trên mái nhà.
Đang đơ người trước cảnh đẹp thiên nhiên. Bỗng có tiếng tiêu, giai điệu êm đềm nhẹ nhàng, như trong mộng, dường như cảm nhận được sự cô đơn, đau buồn. Nghe tiếng tiêu có thể biết người đó cùng nàng có phần giống nhau.
Theo bản năng, Giáng Thiên Điệp bước tới nơi phát ra tiếng tiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...