Thiên Tài Phế Vật

"Tỉ tỉ ta hôm nay đến thăm. Thiên Điệp thực có phúc." Giáng Thiên Điệp đều đều nói, ánh mắt như có như không đặt trên cánh tay băng trắng của kẻ trước mặt, khe khẽ mỉm cười thỏa mãn.
Giáng Thiên Ái cố nén nỗi căm phẫn trong lòng, mỉm cười gượng gạo, giọng nói có phần run rẩy:
"Trước kia là ta nông cạn, không hiểu chuyện nên vô ý làm tổn thương muội. Hôm nay ta đặc biệt đến để tạ lỗi." Nói đoạn, nàng ta giơ ra một bọc quà được gói ghém tỉ mỉ.
"Muội xem, ta còn đặc biệt mang quà cho muội. Thứ này vô cùng tốt cho làn da của muội. Mỗi buổi sáng, muội hãy rửa mặt bằng ôn nha dược, còn cam thảo mùi hương thơm mát thích hợp để trong phòng thông khí." Giáng Thiên Ái cười gượng gạo.
Giáng Thiên Điệp trong lòng cười tự giễu, thành tâm hối lỗi là gì? Là mang tặng một mớ độc dược, giúp nàng hủy nhan? Nếu như vậy mới thể hiện được thành ý, vậy thì nàng có lẽ nên hảo hảo 'dâng' bọn chúng một mồi lửa, triệt để tàn sát gia tộc tể tướng, như vậy chắc đủ làm chúng vui lòng ?
Giấu tâm tư nơi đáy mắt, nàng vẫn bộ dáng nhàn nhạt, lệnh cho Mộng Vũ lấy gói quà trong tay Thiên Ái, sau đó chẳng nói chẳng giành mà bước ra sân đình. Trước khi đi, nàng bỏ lại một câu khiến Giáng Thiên Ái lòng như lửa đốt:
"Làm nghìn việc tốt cũng còn chưa đủ. Làm một điều xấu đã là dư thừa."
Kẻ có tội ắt phải bị trừng phạt. Mà kẻ dám động tới nàng, ắt phải chết.
Trên đường về, Giáng Thiên Ái vẫn luôn bị ám ảnh bởi câu nói vừa rồi. Nàng có cảm giác vô cùng bất an, giống như mọi tâm tư của nàng đều bị người nọ nhìn thấu. Tốt hơn hết vẫn là nên bàn bạc với đại tỉ. Nghĩ đoạn, nàng nhanh chân bước tới Can Lương cư.

***
"Đại tỷ, người nghĩ ả đã biết kế hoạch của chúng ta chưa ?" Sau khi kể lại đầu đuôi câu chuyện, Giáng Thiên Ái chốt lại bằng một câu hỏi có phần bất an.
Giáng Thiên Nhan cười khẩy, ngữ điệu ngông cuồng không coi ai ra gì:
"Ả ta ngu ngốc như thế. Không có khả năng biết."
"Nhưng..." Dù thế thì Thiên Ái vẫn không yên tâm, Giáng Thiên Điệp có thể cư nhiên đấu khẩu cùng phụ thân, chẳng lẽ lại không biết hai loại dược này nếu kết hợp lại có khả năng hủy dung... Câu nói kia, thật sự không bình thường chút nào.
Giáng Thiên Nhan một bên tức giận rống lớn:
"Nhưng nhị cái gì ! Chỉ có một con tiện nữ mà đã run sợ thế này. Đừng quên cánh tay kia của ngươi là do ai phế !"
Nhắc đến cánh tay, trong lòng Giáng Thiên Ái lập tức nổi một trận cuồng phong, ánh mắt tràn đầy lửa hận, dường như đã bị nỗi căm thù làm quên đi sự bất an vừa rồi. Nàng ta nghiến răng mà gằn từng chữ:
"Đúng vậy. Làm sao muội lại để ả dọa cho mất lí trí thế này ! Thật đáng trách !"
Giáng Thiên Điệp ! Ngươi cứ chờ đi, chính ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết. Khuôn mặt đẹp đẽ của ngươi sẽ dùng để tế cánh tay đáng thương này của bổn tiểu thư.
Nghĩ đoạn, trên khóe miệng Giáng Thiên Ái kéo thành một nụ cười vô cùng ghê rợn.
Ở trên mái hiên, một hắc y nhân dõi xuống hai con người trước mặt, nở một nụ cười không mấy thiện lương. Người nọ khẽ hạ giọng:
"Vui vẻ quá nhỉ."
Nói đoạn, hắc y nhân thân thủ linh hoạt lập tức lao đi, hòa vào màn đêm tĩnh mịch.
***
Ngồi trong phòng, Giáng Thiên Điệp khéo léo đổ một bát nước trắng sánh mịn cùng một nắm bột đinh hương hòa lẫn vào tạo ra một dung dịch đặc sánh trong suốt.

Sau đó, nàng cẩn thận quết dung dịch vào mười đầu ngón tay, khóe môi khẽ nhếch thành một đường cong quỷ dị.
Dám nghĩ kế hãm hại bổn tiểu thư, dũng cảm lắm.
***
T
rời rạng sáng mang theo cái lạnh đầu mùa, tính ra nàng cũng xuyên qua được gần một năm rồi.
Thời gian hữu lực, trôi qua thật nhanh.
Nhưng hiện tại không phải lúc để tưởng niệm. Nàng thở dài một hơi, hướng mắt nhìn thân ảnh yểu điệu ngoài sân, chỉ có thể miễn cưỡng cười xã giao, người nọ với nàng trên lí thuyết là tỉ muội, nhưng lí thuyết mãi cũng chỉ là lí thuyết, làm sao có thể biến thành thực tại. Khi trước phế đi cánh tay của nàng ta chính là muốn linh hồn Giáng Thiên Điệp được an ủi phần nào. Nữ tử kênh kiệu thực ra không xấu, bởi vì gia cảnh giàu có nên tính cách mới bị thoái hóa. Nàng vốn cũng định nước sông không phạm nước giếng, thế nhưng lần này có lẽ không thể.
Bởi lẽ sự hận thù nông nổi đã gặm nhấm lí trí của Giáng Thiên Ái mất rồi.
Thu hồi suy nghĩ, Giáng Thiên Điệp nhàn nhạt nói:
"Tỉ tỉ, người đến thăm."
Giáng Thiên Ái khẽ cười ý tứ:

"Tỉ tỉ hôm nay đến giúp ngươi dưỡng khí."
Nói dối cũng đừng lộ liễu thế chứ. Nàng yếu ớt cười.
"Vậy không bằng, tỉ giúp muội rửa mặt đi." Thiên Điệp nhìn người trước mặt, ánh mắt ẩn hiện nhiều ý tứ phức tạp, bất quá Giáng Thiên Ái có trăm cái đầu nhìn không thấu.
Thiên Ái nghi hoặc nhìn nàng. Rửa mặt ?! Chẳng phải đây chính là ý đồ của mình sao ? Tại sao nàng vẫn có cảm giác người này luôn nắm thế chủ động, còn nàng chỉ là một con rối cho nàng ta mặc sức thao túng, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cảm giác bất an như vồ lấy mà cấu xé Giáng Thiên Ái khiến nàng ta vô thức run rẩy, nụ cười trở nên gượng gạo thiếu tự nhiên. Chỉ có thể cắn răng cúi gằm mặt xuống, cổ họng khô khốc, cố gắng lắp bắp mở miệng:
"Ừ... ừ."
Trái lại, Thiên Điệp vẫn một nụ cười bâng quơ, chỉ có điều ở nơi ánh mắt hằn lên tia khinh thường.
Tư chất thật kém cỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận