Thiên Tài Phế Vật
Nàng cảm nhận được bước chân người đến, vẫn bình thản nhắm mặt, khóe miệng khẽ cong lên.
"Đại tỷ người cũng có nhã hứng thưởng nguyệt?" Giọng nói mềm mại như có như không.
Giáng Thiên Nguyên ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức bình tĩnh trở lại, cười nhẹ một tiếng.
"Quả nhiên cái danh Tam thiếu chủ Minh Nguyệt đảo không phải là nói xoàng." Nói rồi, Giáng Thiên Nguyên bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Đương nhiên." Giáng Thiên Điệp nửa đùa nửa thật cất giọng, mang theo vài phần tự hào.
Nàng ngồi dậy, rót rượu vào cái chén sứ nhỏ rồi giơ ra trước mặt Giáng Thiên Nguyên, tươi cười điềm đạm.
"Kính tỷ một chén."
Giáng Thiên Nguyên không do dự mà nhận lấy chén rượu, cười tươi.
"Hảo!" Rồi một hơi uống sạch chén rượu.
Nàng vẫn nụ cười đó, nhưng trong ánh mắt ánh lên vẻ gian tà.
"Hôm nay hai người có làm cái 'đó đó' không vậy?"
Giáng Thiên Nguyên nghe vậy lập tức đỏ mặt. Quay sang Giáng Thiên Điệp hừ một cái.
"Cái tên đáng ghét đó! Rõ ràng đã thoát hết y phục của tỷ ra rồi, vậy mà đến quá nửa ngày vẫn đứng như trời trồng, sau đó còn vội vội vàng vàng mà mặc lại cho tỷ! Thật là tức chết tỷ mà!"
Nàng nghe thế cười ha hả, vỗ vai Giáng Thiên Nguyên.
"Thật ủy khuất cho tỷ rồi! Khi nào muội phải tìm 'tên đó' trị một trận mới được!"
Giáng Thiên Nguyên đơ mặt.
Giáng Thiên Nguyên cũng cười khoái trá.
"Đúng vậy! Tỷ muội ta cùng nhau tính sổ với hắn!"
"Hảo" Nàng giơ ngón cái lên, tươi cười rạng rõ.
Hai nàng cười cười nói nói đến mệt lả, cả hai cùng nằm xuống ngắm sao trời, trên miệng vẫn nở nụ cười tươi.
"Tỷ tỷ, ngủ ngon."
"Ừ. Muội cũng thế."
Nàng nhắm mắt lại, tận hưởng niềm hạnh phúc này.
Thì ra... đây là cảm giác có một tỷ tỷ quan tâm đến mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...