Thiên Tài Phế Vật

Buổi tối ở phủ tể tướng yên tĩnh lạ thường. Giáng Thiên Điệp ngồi trên mái ngói của Vong Tình cư.
Trên tay nàng cầm một chén rượu, nhàn nhã uống.
Trên bầu trời đêm đen kịt, ngàn vạn ngôi sao đua nhau tỏa sáng lấp lánh, mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lững nổi bật ở giữa trời, tỏa ra ánh sáng bàng bạc dịu dàng, thực giống với một 'ai đó'.
Nàng bất giác nghĩ tới tên nam nhân yêu nghiệt ngày đó. Hắn có mái tóc màu bạc khói rất đặc biệt, giống như ánh trăng ngày rằm, vừa thần bí mê hoặc vừa toát lên sự tiêu diêu cao ngạo. Khiến cho người ta mãi mãi cũng không thể quên.
Giáng Thiên Điệp bất giác nở nụ cười.
"Nè! Ăn ít thôi!" Dưới mái ngói đột nhiên phát ra tiếng nói tức giận của Mộng Vũ.

"Mặc kệ! Ta ăn ít hay nhiều là chuyện của ta!" Lã Lam 'chọp chẹp', bực tức nói.
"Hừ. Ngươi đã ăn nguyên cả hai con gà, bốn cái đùi vịt, năm đĩa hoành thánh rồi! Còn ăn tiếp thì bản cô nương đây lấy cái gì mà ăn chứ!" Mộng Vũ nghiến răng liệt kê 'chiến tích' hoành tráng của Lã Lam.
Giáng Thiên Điệp bất giác giật giật khóe miệng, trong lòng thầm thán phục khả năng ăn uống của Lã Lam.
"Mặc kệ mặc kệ, ta đâu có cấm cô nương không được ăn! Là do cô nương quá chậm! Không thể trách ta!" Dưới phòng lại vang lên tiếng nói bất mãn của Lã Lam.
"Á á á! Không chịu không chịu! Cấm ngươi không được ăn nữa!"
Mộng Vũ nước mắt lưng tròng, lè nhè nói.

Hắc Ảnh không chịu được, đành phải ra mặt.
"Thôi thôi được rồi. Cô nương ăn tạm cái này đi." Hắc Ảnh nói rồi xé cái đùi vịt của mình đưa cho Mộng Vũ.
"Hứ! Tạm tha." Mộng Vũ nhận lấy cái đùi vịt, bá đạo lên tiếng.
Vậy là cả ba lại cùng ăn , thỉnh thoảng lại văng vảng tiếng cãi vã.
Giáng Thiên Điệp nở nụ cười tự nhiên. Nhấp một chén rượu nữa.
Thản nhiên nằm xuống, đưa mắt nhìn trời.
Tới khi không khí xung quanh đều thực sự yên tĩnh. Nàng mới nhắm mắt lại, thả hồn trong đêm trăng mờ ảo.
Bỗng dưng một bóng người từ từ đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui