Thiên Tài Phế Vật
"Nam Cung Phi Yên, ta muốn cô giết Tổng đặc vụ Vỹ Liên, 10 tỷ USD, đồng ý ?"- Một người đàn ông trung niên nói vô cùng nghiêm túc.
"... Được."- Một thiếu nữ tầm 15 tuổi hơi do dự.
Nghe thế, người đàn ông trung niên hài lòng bước đi. Nàng nhìn bóng người kia dần khuất xa, hạ thấp tầm mắt. Đứng một lúc lâu, nàng mới chầm chậm tiêu sái bước đi.
....
"Chủ tịch, mừng ngài trở về !"- Hai dãy nhân viên cung kính cúi chào.
"Ừm..."- Nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại rồi bước vào công ty.
Nàng đang vừa đi vừa xem tài liệu mà thư kí đưa thì bỗng dưng có một bóng người nhỏ nhắn lao tới nàng với tốc độ ánh sáng.
"Phi Phi !! Ta nhớ ngươi !!"- Giọng nói trong trẻo.
Nam nhân rắc rối, cư nhiên ôm nàng giữa trung tâm của công ty. Bất quá, nếu là hắn thì nàng sẽ không tính toán, bởi vì hắn chính là người duy nhất nàng tin tưởng- đệ đệ ruột của nàng- Nam Cung Lưu.
Để mặc hắn ôm nàng một lúc lâu, mới lười nhác cất giọng:
"Ngươi ôm thế còn chưa thỏa mãn ?"
"Hứ..."- Tên nam nhân đó khoảng 13 tuổi (còn nhỏ hơn nàng).
"Ai... có chuyện gì vào phòng ta hẵng nói."- Nói rồi, nàng mặc hắn mà bước vào phòng.
....
* Trong văn phòng nàng.
"Phi Phi! Ngươi nhắm mắt lại chút !"
"Tại sao ?"
"Thì ngươi cứ nhắm vào điiiii !"- Hắn nài nỉ.
Nàng sẽ đặt cược vào lần này.
Hắn thấy nàng cư nhiên nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cỗ đau xót. Bất quá, số phận đã định, nàng sẽ phải chết... trong tay hắn.
Nam Cung Lưu rút ra một khẩu súng, hắn không chút lưu tình mà nhắm ngay vào trái tim nàng.
Nam Cung Phi Yên ngạc nhiên nhìn Nam Cung Lưu- người đệ đệ mà nàng luôn tin tưởng giờ phút này lại đang chĩa súng vào nàng... khuôn mặt hắn lãnh khốc vô tình.
"Ngươi... là ai."
Nàng mong hắn nói rằng hắn không phải Tiểu Lưu của nàng. Hắn không phải... Tiểu Lưu không thể nào muốn giết ta... hắn không phải... tuyệt đối không phải!
"Ta là Tiểu Lưu, là đệ đệ của người đây."- Hắn nói, tay đang bóp cò súng.
"Pằng."- Thanh âm lãnh khốc vang lên, cả không gian bao trùm bởi sự yên tĩnh.
Khoảnh khắc hắn nói mình là Tiểu Nam, lòng nàng đau xót. Hắn là đệ đệ nàng thương yêu nhất... cũng là người duy nhất nàng tin tưởng... vậy mà... số phận cũng thật trớ trêu đi...
Đến cuối cùng, hắn lại chọn người kia thay vì nàng...
Thật đáng hận!
"Ngươi..."- Nàng vẫn cái bộ dáng nhàn nhạt ấy.
"Ân?"- Hắn cúi đầu như để tỏ thái độ tôn trọng với nàng.
Nàng chỉ cười lạnh:
"Lại đây..."
"Ân."- Hắn không do dự tới ngồi xuống bên nàng.
"Coi như ta đặt lòng tin ở nhầm người. Sau này, ngươi không cần đến mộ phần của ta!"
Cả người hắn run run, đáy mắt tràn đầy đau thương.
"Xin lỗi người, tỷ tỷ."
"Đừng có... mà... gọi ta là tỷ tỷ..."
Mắt nàng dần nhắm lại, khóe mắt tràn ra một giọt lệ.
Hắn biết... nàng là đã vĩnh viễn rời xa hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...