Edit: Giọt Sương Đêm
Beta: Sakura
Hai hàng nam tử áo tím, chiếm cứ gần nửa cái đại sảnh, bọn họ người người đều mặc một loại giáp đặc thù, dùng mặt nạ che mặt, thân thủ cao ngất như kiếm, khí thế kinh người.
Những vị khách khác nghe thấy bọn họ đến từ Bắc Thần gia tộc tiếng tăm lừng lẫy, vốn còn đang đàm luận về bọn họ, đều im bặt, không dám thở lớn.
Bắc Thần gia tộc mặc dù đã suy tàn, nhưng uy danh vẫn còn, đủ để kinh sợ một số gia tộc và đám cao thủ.
Cầm đầu, một gã nam tử áo tím, lớn lên hết sức xuất chúng, hắn và Dạ đảo chủ hàn huyên mấy câu sau, ánh mắt lạnh nhạt quét một vòng, lúc tầm mắt rơi vào trên người Vân Khê , nhất thời lộ ra sắc mặt vui mừng: “Vân Khê cô nương, ta tìm được ngươi rồi.”
Vân Khê đánh giá hắn một phen,nàng không biết hắn, chẳng qua là mơ hồ cảm thấy hai đầu lông mày của hắn giống ai đó: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Bắc Thần Tĩnh Vũ, là con trai lớn của Nhị chưởng quỹ .”
“Ngươi là con trai của Nhị chưởng quỹ ? Trước kia sao ta không gặp ngươi?” Vân Khê hiếu kỳ nói.
Lúc Bắc Thần gia tộc suy bại, Nhị chưởng quỹ lựa chọn thủ hộ Hách Liên Tử Phong, cho nên Vân Khê đối với Nhị chưởng quỹ không có địch ý, huống chi, Nhị chưởng quỹ cũng là nghe lệnh làm việc, cũng không làm ra bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý. Con hắn thì càng vô tội, cho nên, nàng đối với người này không có ác cảm.
“Gia phụ không hy vọng ta tham dự giang hồ phân tranh, cho nên lúc trước gửi nuôi ta ở bên ngoại, người ngoài rất ít biết đến sự tồn tại của ta. Hiện nay phụ thân tâm lực quá mệt mỏi, thiếu hụt nhân thủ đắc lực , lúc này mới gọi ta trở lại, hi vọng ta có thể thay hắn chia sẻ chút công việc của gia tộc.”
Vân Khê nghe thấy thế mơ hồ cảm thấy có chuyện phát sinh: “Bên cạnh Nhị chưởng quỹ không phải là có rất nhiều người tài của Bắc Thần gia tộc sao? Sao lại tâm lực quá mệt mỏi chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bắc Thần Tĩnh Vũ đột nhiên thở dài, nói: “Thực không dám đấu diếm, kể từ sau khi Bắc Thần gia tộc sụp đổ, bên trong gia tộc phân tranh không ngừng. Chỉ qua nửa năm , bên trong Bắc Thần gia tộc xảy ra ít nhất mười mấy lần nội đấu, bởi vì Thiếu chủ hôn mê lâu dài, rất nhiều tộc nhân có lòng riêng, muốn phản bội gia tộc, tự lập môn hộ. Phụ thân một mặt muốn tận tâm tận lực chiếu cố Thiếu chủ, một mặt còn muốn nghĩ biện pháp trấn áp hoặc trấn an bọn họ, để cho bọn họ tin tưởng Thiếu chủ một ngày nào đó sẽ tỉnh lại .”
“Làm khó phụ thân ngươi.” Vân Khê nói.
“Hiện tại cả Bắc Thần gia tộc, lòng người tan rã, phân thành hai phái. Một phái lấy phụ thân ta cầm đầu, luôn luôn bảo vệ thân thể Thiếu chủ , tin tưởng sẽ có một ngày Thiếu chủ tỉnh lại; Một phái khác do Tiếu trưởng lão cầm đầu, bọn họ căn bản không tin Thiếu chủ sẽ tỉnh lại, hiện tại tính toán tự lập môn hộ, cùng phụ thân ta vạch rõ giới hạn. Bọn họ vì có thể tranh thủ được càng nhiều cao thủ Bắc Thần gia tộc ủng hộ, gia nhập bọn họ, lại hèn hạ âm thầm đi ám sát Thiếu chủ.”
“Cái gì? Bọn họ sao dám làm như vậy?” Vân Khê vỗ bàn.
“Đúng vậy, bọn họ rất to gan.” Bắc Thần Tĩnh Vũ oán giận nói, “Phụ thân ta lo lắng cho an toàn của Thiếu chủ, cho nên đem ta gọi về, Mệnh ta xây dựng tử y vệ đội, đặc biệt chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Thiếu chủ .”
Vân Khê hiểu ra vì sao bọn họ đều mặc đồng phục mà trước kia trang phục của cao thủ của Bắc Thần gia tộc lại không giống vậy.
” Vậy phụ thân ngươi lần này phái ngươi tới Huyễn Dạ Tinh Hải để làm gì?”
Bắc Thần Tĩnh Vũ đột nhiên im bặt, quét cả gian phòng một lần, có thâm ý khác ho nhẹ nói: “Chuyện đó không thể nói ở chỗ này, có thể mời Vân Khê cô nương theo ta đi đến chỗ khác nói chuyện một chút không?”
“Được, chúng ta đến chỗ khác rồi nói.” Vân Khê không nghi ngờ gì, trong lòng suy đoán, chuyện này không biết có liên quan tới Hách Liên đại ca không? Nếu không liên quan Nhị chưởng quỹ cũng sẽ không phái con ruột hắn tới tìm nàng.
Vừa muốn đi, Long Thiên Tuyệt kéo lấy ống tay áo của nàng: “Khê Nhi, ta sẽ đi cùng nàng.”
Bắc Thần Tĩnh Vũ xen vào nói: “Long công tử cứ yên tâm, nơi này là Huyễn Dạ Tinh Hải, tại hạ không dám lỗ mãng. Hơn nữa, Vân Khê cô nương là một vị hiệp nữ mà tại hạ rất hâm mộ, ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cử chỉ gì mạo phạm tới cô ấy.”
Long Thiên Tuyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, càng nhìn tiểu tử này càng thấy không vừa mắt, nghe lời hắn nói này, nói đến một giọt nước cũng không lọt. Thật giống như nếu mình cố đi theo hắn thì mình là người nhỏ mọn vậy.
“Thiên Tuyệt, ta đi một lát rồi sẽ về,chàng cư yên tâm ngồi đây đi.” Vân Khê khuyên can, Long Thiên Tuyệt không thể không từ bỏ ý định đi theo.
Đợi Vân Khê đi khỏi, Long Thiên Tuyệt tâm tư không yên, cảm giác, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Kế tiếp là đến tiệc rượu, Dạ gia trên dưới cùng chúng tân khách đều hướng về phía hắn mời rượu, hắn đều qua loa cho xong, tâm tư toàn bộ chạy đến bên ngoài.
Nhị chưởng quỹ lúc này phái con của hắn đến tìm Khê Nhi, nhất định là có liên quan tới Hách Liên Tử Phong, Hách Liên a Hách Liên, sao ngươi cứ như Âm Hồn Bất Tán vậy?
“Phụ thân, nếu ngài không yên tâm về mẫu thân, vậy thì đi xem một chút đi. Nơi này con sẽ tới thay người chống đỡ.”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhìn một bộ dáng Tiểu đại nhân của con trai, không khỏi cười khẽ: “Con sao? Con có uống được rượu không?”
“Không biết có thể học. Hơn nữa, ai nói xã giao nhất định phải uống rượu chứ? Con là trẻ con, con không uống rượu.” Tiểu Mặc giơ lên cái chén đựng rượu hoa quả, hướng về khách mời trong căn phòng nói, “Các vị gia gia nãi nãi, thúc thúc a di, các tiền bối, cha ta không có tửu lượng, muốn cáo từ trước, kế tiếp sẽ do ta thay thế phụ thân, mời rượu mọi người. Tiểu Mặc trẻ tuổi kiến thức nông cạn, không hiểu biết nhiều về giang hồ, ngày sau đi lại trên giang hồ, còn mong các vị gia gia nãi nãi, thúc thúc a di, các tiền bối chiếu cố Tiểu Mặc nhiều hơn, nói nhiều không có ý nghĩa, Tiểu Mặc kính các vị một ly.
Bé học hình dáng của người lớn, hào khí nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Phút cuối cùng, bé còn đánh ” nấc” một cái, liếm liếm đôi môi, hào khí ngất trời khen: “Dễ uống. Đến lại một chén.”
“Tiểu thái tử điện hạ thật là tửu lượng giỏi, hào khí ngất trời, ngày khác nhất định tiền đồ vô lượng.”
“Tiểu thái tử, ngươi thông minh có khả năng như thế, ngày sau người hẳn là nên chiếu cố chúng ta nhiều hơn một chút mới đúng, tại hạ kính Tiểu thái tử một chén.”
“Tiểu thái tử, chúng ta mời ngươi một chén.”
“......”
Không bao lâu sau, Tiểu Mặc bị chúng tân khách bao vây, ân cần nịnh hót, nhiệt tình mời rượu, nể mặt tiểu thái tử còn tốt hơn là nể mặt cha của tiểu thái tử.
Thử nghĩ xem, ngày sau Tiểu Mặc chính là vua của Ngạo Thiên đại lục, trực tiếp quan hệ đến tính mạng và tài lộ của bọn họ. Không thừa dịp lúc này có cơ hội thân cận Tiểu thái tử, còn đợi khi nào? Chờ Tiểu thái tử lớn lên, sống ở trong cung, bọn họ sao có cơ hội tiếp xúc với hắn chứ?
Long Thiên Tuyệt bị vắng vẻ ở một bên, hiểu ý cười một tiếng, xem ra hắn thật sự già rồi, thời đại của hắn đã từ từ đi qua, thời đại của con trai tiếp nối thời đại của hắn,mở lối cho thời đại tiếp theo.
Cũng được, nơi này cứ giao cho con trai, hắn vẫn nên đi tìm vợ thì tốt hơn.
“Phụ thân, con sẽ đi với người.” Nữ nhi kéo góc áo của hắn, Long Thiên Tuyệt đột nhiên động tâm tư, khom người ôm lấy nữ nhi, hai cha con cùng nhau rời tiệc. Ở một ngôi đình không có người nào, tử y giáp vệ thi triển theo hình Bát Quái vây quanh chòi nghỉ mát đến gió thổi không lọt.
Vân Khê đứng đối diện Bắc Thần Tĩnh Vũ trong đình, nói chuyện bí mật.
Bắc Thần Tĩnh Vũ đột nhiên quỳ gối xuống đất, hướng về phía Vân Khê ôm quyền: “Vân Khê cô nương, xin cô cứu Thiếu chủ. Trước mắt người có thể cứu Thiếu chủ, chỉ có cô mà thôi.”
“Hách Liên đại ca hắn sao vậy?” Vân Khê chau mày, không ngờ sự tình gấp gáp như vậy, nàng tiến lên đỡ Bắc Thần Tĩnh Vũ từ trên mặt dậy, “Ngươi đứng lên rồi nói.”
Bắc Thần Tĩnh Vũ nhẹ nhàng nói: “Vân Khê cô nương, chuyện là như vậy. Mấy ngày trước đây, cũng chính là lúc hai phái trong gia tộc hai phái tranh đấu kịch liệt nhất, phụ thân ta bận rộn, mấy ngày không đi Băng thất thăm hỏi Thiếu chủ. Chờ ông rảnh rỗi đi thăm Thiếu chủ thì không biết tại sao, khối băng đóng băng Thiếu chủ đột nhiên xuất hiện dấu hiệu tan ra, sắc mặt Thiếu chủ cũng đen hơn. Phụ thân phát hiện không ổn, lập tức vận chuyển tới rất nhiều hàn băng trăm năm,ngàn năm để ở khắp nơi trong phòng, hi vọng có thể dùng hàn khí ngăn cản băng cứng tiếp tục hòa tan. Nhưng ai biết, một chút tác dụng cũng không có, băng cứng vẫn tiếp tục tan ra, sắc mặt Thiếu chủ cũng trở nên càng ngày càng đen, nhìn giống như là dấu hiệu trúng độc. Phụ thân rất là lo lắng, không biết làm thế nào cho phải, cho nên phái người hỏi thăm tin tức của Vân Khê cô nương khắp nơi, nói cho ta cần phải tìm được ngươi trong thời gian ngắn, đem ngươi dẫn tới bên cạnh Thiếu chủ, trợ giúp người đóng băng phong ấn một lần nữa.”
Vân Khê nghe miêu tả của hắn, sắc mặt trầm xuống: “Ta đem Hách Liên đại ca phó thác cho phụ thân ngươi, hắn chiếu cố huynh ấy như vậy sao? Coi như là công việc có bận rộn hơn nữa cũng không thể liên tục mấy ngày đều không đi thăm huynh ấy . Chính hắn không thể đi, cũng ít nhất phái một người có thể tin đi xem nột chút. Hắn làm việc khinh suất như thế, sao ta có thể yên tâm tiếp tục giao người cho hắn chiếu cố?”
Trên mặt nàng tức giận, từ từ hiện lên, Bắc Thần Tĩnh Vũ tự giác đuối lý, cúi đầu, không dám phản bác.
Long Thiên Tuyệt ôm nữ nhi, đứng nhìn từ phía xa, nhìn qua chính là một màn như vậy. Bởi vì khoảng cách quá xa, hắn không nghe được tất cả, chẳng qua là mơ hồ nghe thấy Khê Nhi đang trách cứ Nhị chưởng quỹ làm việc không tốt.
“Phụ thân, mẫu thân có phải mẫu thân đang tức giận không?” Tiểu Nguyệt nha hỏi.
“Đúng vậy.” Long Thiên Tuyệt thuận miệng trả lời, nhưng lại suy nghĩ chuyện khác.
“Vị thúc thúc kia rốt cuộc đang nói gì cùng mẫu thân vậy?”
Long Thiên Tuyệt nhướng mày, nhìn nữ nhi nói: “Phụ thân cũng không nghe thấy rốt cuộc bọn họ đang nói gì, không bằng Tiểu Nguyệt Nha đi qua giúp phụ thân nghe một chút, nghe xem bọn họ rốt cuộc đang nói cái gì, trở về lại nói cho phụ thân biết có được hay không?”
“Phụ thân sao không tự đi đi?”
“Bởi vì......” Long Thiên Tuyệt lúng túng ho nhẹ, nói, “Bởi vì phụ thân không thích vị thúc thúc kia.”
“Phụ thân không thích, Huyên Huyên cũng không thích!” Tiểu Nguyệt nha vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, không chút do dự lựa chọn đứng bên phụ thân.
“Thật là con gái ngoan của phụ thân.” Long Thiên Tuyệt đắc ý hôn nữ nhi một cái, chân mày nhướng lên, liếc mắt thấy Bắc Thần Tĩnh Vũ và Vân Khê nói chuyện với nhau rất kịch liệt, hắn không kìm nén được hiếu kỳ, nói với nữ nhi, “Tiểu Nguyệt Nha, con đi qua nghe một chút xem thúc thúc kia đang nói gì với mẫu thân, vạn nhất hắn muốn bắt cóc mẫu thân vậy phụ thân và Tiểu Nguyệt Nha, còn có ca ca, chẳng phải là rất đáng thương hay sao?”
Tiểu Nguyệt Nha giãy dụa trong ngực hắn mấy cái, nhảy xuống, nâng mặt lên, ngây thơ nói: “Phụ thân, người cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ không để cho người xấu bắt cóc mẫu thân.”
Long Thiên Tuyệt cười khẽ trong lòng, nhìn nữ nhi dùng vẻ mặt ta đây sẽ bảo vệ mẫu thân, hắn yêu chết mất, thật muốn đem bé ôm vào trong ngực, dùng sức hôn một cái.
“Khụ khụ, Tiểu Nguyệt Nha, con phải nhớ kỹ. Nếu như mẫu thân hỏi tới, cứ nói là con muốn đi qua, ngàn vạn lần không được bán đứng phụ thân, biết không?”
“Vâng, con biết rồi.” Giọng nói ngọt ngào, nhấc chân đi về phía ngôi đình.
Tử y giáp vệ liếc mắt đã thấy bé, liếc mắt nhìn nhau, không biết nên ngăn cản hay không. Một gã tử y giáp vệ gần ngôi đinh tiến lên bẩm báo: “Đội trưởng, có một cô bé đi về phía bên này.”
Hai người đang nói chuyện với nhau chợt dừng lại, Vân Khê ngẩng đầu nhìn qua, thấy con gái nhấc váy, toái chạy đến bên này, vừa nãy nàng còn bực tức tâm tình ngay lập tức thả lỏng.
“Là con gái của ta.” Nàng cất bước đi ra khỏi ngôi đình, đón con gái “Tiểu Nguyệt Nha, sao con lại chạy tới đây? Mẫu thân và thúc thúc có chút việc muốn thương lượng, con trở về tìm phụ thân trước đi.”
Tiểu Nguyệt Nha dùng sức lắc đầu, ngón tay chỉ vào Bắc Thần Tĩnh Vũ: “Cái thúc thúc này là người xấu, hắn muốn bắt cóc mẫu thân.”
Vân Khê và Bắc Thần Tĩnh Vũ cùng sửng sốt, người sau lộ ra vẻ lúng túng, người trước thì hiểu ý cười cười, kéo tay nữ nhi,quay lại ngôi đình: “Con ngồi im ở chỗ này chờ mẫu thân và vị .... Vị hư thúc thúc này nói chuyện nhé, con ở chỗ này nhìn xem hư thúc thúc có bắt cóc mẫu thân không?”
Tiểu Nguyệt Nha bị ôm đến chỗ ngồi, hai cái chân đung đưa, biết điều gật gật đầu, che miệng nhỏ của mình, tỏ vẻ bé sẽ không quấy rầy đến bọn họ. Song một đôi mắt to trong suốt cũng không hề chớp mắt nhìn Bắc Thần Tĩnh Vũ, thấy vậy trong lòng Bắc Thần Tĩnh Vũ cảm thấy chột dạ.
“Tĩnh Vũ công tử, theo ý của ngươi, các ngươi là hi vọng ta sẽ đi cùng các ngươi đến nơi ở tạm thời của các ngươi ngay có phải không?” Vân Khê quay trở lại vấn đề chính.
“Đúng vậy, chuyện gấp phải đi ngay, tình trạng của Thiếu chủ càng ngày càng xấu đi, một khắc cũng không chờ được. Hi vọng Vân Khê cô nương có thể đi theo ta ngay lập tức rời di, cứu Thiếu chủ.”
Tiểu Nguyệt Nha vừa nghe thấy thế, mắt hạnh trợn tròn, nhìn về phía xa xa bên ngoài ngôi đình.
Phụ thân, không xong rồi, hư thúc thúc thật sự muốn bắt cóc mẫu thân.
Long Thiên Tuyệt ở phía xa khoa tay múa chân với bé, để cho bé tiếp tục thám thính tin tức.
“Được, ta sẽ đi cùng ngươi một chuyến.” Vân Khê quyết định nói.
“Mời Vân Khê cô nương theo ta đi luôn.” Bắc Thần Tĩnh Vũ vui vẻ nói.
“Ta nói một tiếng với trượng phu của ta đã.” Vân Khê nói.
“Không được.” Bắc Thần Tĩnh Vũ phản đối, “Kể từ sau khi Bắc Thần gia tộc chúng ta thối lui khỏi giang hồ, chúng ta thật vất vả mới tìm được nơi ẩn cư, thành lập cơ nghiệp một lần nữa. Chỗ ở của chúng ta là tuyệt đối giữ bí mật, chỉ có người chúng ta tin tưởng tuyệt đối, mới có thể tiến vào. Làm như thế, thứ nhất là vì bảo tồn Bắc Thần gia tộc ta thực lực, thứ hai nhiều hơn là vì bảo vệ an toàn cho Thiếu chủ, mong rằng Vân Khê cô nương có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm riêng của chúng ta.”
Vân Khê suy tư, băn khoăn của hắn nàng có thể lý giải, bất quá......
“Vân Khê cô nương cứ yên tâm đi, nhiều nhất là ba ngày, ngươi có thể trở về. Về phần Long công tử bên kia, chúng ta sẽ phái người báo cho hắn.”
Vân Khê nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nữ nhi, tiến lên phía trước nói: “Tiểu Nguyệt Nha, mẫu thân muốn cùng thúc thúc đi một chuyến, con đi nói cho phụ thân con biết, để cho hắn không cần phải lo lắng, nhiều nhất là ba ngày sau mẫu thân sẽ trở lại.”
Tiểu Nguyệt Nha mếu máo, suy nghĩ một chút, nói: “Mẫu thân, con muốn đi theo người.”
“Mẫu thân đi làm việc quan trọng con đi theo làm cái gì?” Vân Khê nói.
“Con đi bảo vệ mẫu thân a.” Tiểu Nguyệt Nha không cần nghĩ ngợi, bật thốt lên.
Vân Khê khẽ mỉm cười, hết sức vui mừng, suy nghĩ một chút, lúc còn sống Hách Liên đại ca đối với Tiểu Nguyệt nha rất tốt, nàng nên mang nữ nhi đi thăm hắn một chút.
“Được, vậy con đi cùng mẫu thân. Bất quá, ai sẽ đi báo tin cho cha con?”
Tiểu Nguyệt Nha vui vẻ vỗ vỗ tay nhỏ bé, hướng về phía bầu trời hô lớn: ” Để cho Tiểu Phượng Phượng đi đi.”
Có tiểu phượng hoàng báo tin, hai mẹ con yên tâm đi theo Bắc Thần Tĩnh Vũ và đám tử y giáp vệ của hắn rời khỏi Huyễn Dạ Tinh Hải.
Long Thiên Tuyệt không nghĩ tới vợ con không tạm biệt hắn mà đi như vậy bất, trong lòng có chút hờn dỗi, nói đến nói đi, vẫn là vì Hách Liên Tử Phong, nếu không Khê Nhi cũng sẽ không đối xử với hắn nặng bên này nhẹ bên kia.Vợ yêu và con gái đều đi theo người kia,sao hắn có thể yên tâm được cơ chứ?
Bám theo một đoạn.
Trải qua một ngày đường, đoàn người đi tới chỗ ở bí mật của Bắc Thần gia tộc, lối vào cài đặt tầng tầng lớp lớp trận pháp, dưới sự hướng dẫn của Bắc Thần Tĩnh Vũ, bọn họ thuận lợi thông qua trận pháp, tiến vào một trang viên nhỏ.
Hai chân còn chưa đứng vững, xoạt xoạt xoạt, vây quanh một đám cao thủ.
“Tĩnh Vũ, các nàng là người nào, sao ngươi lại mang người xa lạ vào trang?”
Cao thủ cầm đầu ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm hai mẹ con Vân Khê, dấu diếm sát khí.
“Vị này là Vân tộc Vân Khê cô nương, nàng là khách quý cha ta mời tới.” Bắc Thần Tĩnh Vũ nói.
Vân Khê lưu ý, Bắc Thần Tĩnh Vũ không đề cập tới chuyện của Hách Liên Tử Phong, nghĩ đến những người này chắc là ở phái thứ hai theo lời hắn.
Nghe đến tên Vân Khê, trong đám cao thủ truyền ra tiếng nghị luận ồn ào, có ít người có lẽ chưa từng thấy qua Vân Khê, nhưng tuyệt đối nghe qua đại danh của Vân Khê . Nửa năm trước, đại chiến cùng Tử Yêu, quyết định sự tồn vong của Bắc Thần gia tộc bọn họ có một phần của nàng, mà nàng lại là một trong những kẻ đầu sỏ gián tiếp làm Bắc Thần gia tộc xuống dốc. Trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, bọn họ sở dĩ có thể còn sống không bị những gia tộc khác tiêu diệt, cũng bởi vì nàng và Thiếu chủ có giao tình.
Cho nên, đối với Vân Khê, người của Bắc Thần gia tộc rất mâu thuẫn.
“Thì ra, ngươi chính là Vân Khê cô nương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...