Sâu trong rừng cây, nhảy ra ba con Thiên Ma, bọn chúng có hình dáng giống như Viên Hầu, thực lực thoạt nhìn không kém.
Tiểu Phượng Hoàng bay quanh quẩn trên đầu bọn chúng, tầm mắt lại rơi vào một mảnh ruộng thuốc phía sau ba con Thiên Ma, kích động hô: “Vân Khê, mau nhìn. Bên trong ruộng thuốc này trồng toàn là dược liệu thượng đẳng, có những thứ này, ngươi có thể luyện chế ra nhiều đan dược giải tà độc hơn. Muốn đặt chân bên trong Nội tông, được lòng dân mới là quan trọng nhất.”
Lời Vân Huyên nói và lời của mẫu thân nói có chút giống nhau.
Vân Khê chú ý tới ruộng thuốc, quả nhiên đều là những loại dược liệu hiếm thấy, thì ra vừa rồi Vân Huyên hô lớn, không phải là vì Thiên Ma, mà là vì nó.
“Luyện chế đan dược giải tà độc?” Lần này, tỷ đệ Ngũ Vân Mạn nghe thấy giọng nói của Vân Huyên, ngạc nhiên nhìn về phía Vân Khê, ánh mắt kia giống như gặp quỷ, “Chẳng lẽ đan dược trên người Trúc sư đệ cũng do ngươi luyện chế ư?.”
“Đúng vậy, là nàng luyện chế.” Vân Mộ Phàm giành trước một bước nói, nói rất tự hào.
“Nhưng mà, nàng còn trẻ như vậy......” Vân Nhược Tiêu quả thực không tin được.
“Trẻ tuổi thì làm sao? Trẻ tuổi thì không có tư cách bộc lộ tài năng à?” Vân Khê cười nhạt, đột nhiên phi thân lên rút kiếm ra.
“Cẩn thận, đừng xúc động.” Vân Nhược Tiêu quát lên, theo hắn, Vân Khê quá trẻ tuổi, trẻ tuổi như vậy thì sao có thể đối phó Thiên Ma được chứ? Phải biết rằng Thiên Ma trong Chư Thần Mộ Địa đẳng cấp cũng rất cao. Vừa nói ra khỏi miệng, chỉ nghe bên kia kiếm khí sắc bén giống như sét đánh xuống, một con Thiên Ma bị chém thành mấy mảnh hoàn toàn bịt cái miệng của hắn lại.
Đây chính là thực lực của nàng, một kiếm chém chết một con Thiên Ma.
“......” Vân Nhược Tiêu kinh ngạc nhìn Vân Khê đem ba con Thiên Ma lần lượt chém giết, dễ dàng như thế, nhanh chóng như thế, hắn sợ hãi than. Nàng thật sự mới hai mươi ba tuổi thôi sao? Tích phân bài bên hông xảy ra chuyện lạ, con số biến thành ba, giết một Thiên Ma thì sẽ được một điểm.
Xếp hạng của Vân Khê cũng biến hóa theo, con số không ngừng tăng lên, cuối cùng dừng ở vị trí thứ tư.
“Chỉ có thứ tư thôi?” Vân Khê nhíu mày, xem ra còn có người nhanh chân hơn bọn họ.
Vân Nhược Tiêu ngửa đầu nhìn trới: “Xếp thứ tư đã khá lắm rồi, chúng ta vào trận muộn, người đi vào sớm hơn tất nhiên sẽ có điểm tích phân cao hơn.”
“Thực lực Thiên Ma ở tầng thứ nhất của mộ địa tương đối yếu, tích phân tương ứng của nó cũng thấp hơn, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chạy tới tầng thứ hai và tầng thứ ba, nơi đó mới là chiến trường chân chính.” Ngũ Vân Mạn phân tích rõ ràng.
Vân Khê đồng ý, đưa nhẫn trữ vật ra, thu mảnh ruộng thuốc vào, tích phân bài bên hông lại tăng lên một điểm, nhưng thứ hạng vẫn không thay đổi.
“Làm thế nào mới tìm được cửa vào tầng thứ hai và thứ ba?” Vân Khê hỏi.
“Thông thường thì cửa vào chính là một trận truyền tống, khu vực xung quang truyền tống trận có khí tràng dao động rất mạnh, chúng ta chỉ cần cảm nhận được phương hướng có khí tràng dao động thì nơi đó chắc cách cửa vào không xa.” Ngũ Vân Mạn nói.
“Có lý!” trong lòng Vân Khê lại nghĩ đến thần quang màu trắng kia, nếu như nàng đoán không sai, ánh sáng đó chắc chắn được phát ra từ tầng dưới cùng của Chư Thần Mộ Địa.
Chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của ánh sáng đó, thì lối vào cũng không phải là vấn đề.
Nàng âm thầm vẩn khởi huyền khí, thử đêm toàn bố sức mạnh tập trung ở vị trí Nguyệt nha, nhưng nàng lại nhanh chóng cảm nhận được một sự ngăn cách, tuy rằng không thể phá tan nó nhưng thân thể của nàng cảm nhận được có sức mạnh dao động ở một nơi nào đó.
“Bên kia!” Tay nàng vừa chỉ, liền triệu hồi Huyền Dực, mọi người cũng bay lên, tiến đến phương hướng nàng cảm nhận được sự dao động.
Hai tỷ đệ Ngũ Vân Mạn càng ngày càng tò mò về Vân Khê, luyện chế đan dược, một kiếm chém chết Thiên Ma, có thú sủng là Vạn Hoàng chi Hoàng, Thần Long… Rất ăn ý, bọn họ đều lựa chọn im lặng, không hề hỏi kĩ như lần trước. Trong lòng hai người họ đã có một loại ý thức, Vân Khê này không đơn giản, có lẽ nàng có thể bộc lộ tài năng thật sự của mình trên trận chiến xếp hạng bảng Phong Vân, khiến mọi người khiếp sợ!
Hội nguyên lão.
Các nguyên lãi nhanh chóng nhìn chằm chằm bảng xếp hạng tích phan phía trên Ngọc bích, đôi mắt như bừng lửa.
Trên cùng của Ngọc bích hiện lên tên của ba người đứng đầu: thứ nhất là Hư Vô công tử, sau đó đến Nhị Vân Mạn và Tam Vân Mạn. Thực lực của những người này cách xa những người khác, cách người xếp thứ tư ít nhất cũng mười mấy tích phân.
“Hư Vô công tử quả không hổ danh là Đệ Nhất Vân Mạn của bảng Phong Vân, tích phân của hắn đã dẫn đầu, cao hơn mười mấy tích phân so với Nhị Vân Mạn, lần này, nhất định lại là hắn đứng đầu bảng Phong Vân.”
“Các ngươi đừng thấy hàng ngày hắn cà lơ phất phơ, vô công rồi nghề, lại còn tự xưng là Hư Vô công tử, đến lúc quan trọng, hắn vĩnh viễn không xảy ra sai lầm, đúng là nhân tài được Vô Hi nguyên lão bồi dưỡng ra.”
Tiếng khen, tiếng nịnh hót huyên náo.
Vô Hi nguyên lão không đáp lại, bà cảm thấy hứng thú hơn hẳn chính là người đứng ở vị trí thứ tư, Vân Khê!
Trận đấu vừa mới bắt đầu, nàng ta đã đi tới vị trí thứ tư, khiến bà không muốn chú ý cũng không được.
Những nguyên lão khác cũng bắt đầu chú ý tới các cao thủ ngoài ba người đứng đầu: “Xếp thứ tư, Vân Khê? Sao nàng lại xếp cao thế? Lại vượt qua hẳn Tứ Vân Mạn và Ngũ Vân Mạn… Ngũ Vân Mạn sao thế, ngay cả một điểm tích phân cũng không có?”
“Nàng ta cùng tổ với Ngũ Vân Mạn, nghe nó phụ thân nàng ta là Trúc trưởng lão đã từng lấy ra đan dược giải độc cứu đệ đệ của Ngũ Vân Mạn. Ta đoán rằng hơn phân nửa là Ngũ Vân Mạn vì báo đáp hai cha con họ nên mới nhường cơ hội của mình cho nàng.”
“Ngũ Vân Mạn không ở cùng một tổ với Nhị Vân Mạn hẳn là có nỗi khổ riêng của mình. Nhưng dù sao trận đấu này vẫn là dựa vào thực lực của bản thân, Vân Khê không thể nào luôn chờ Ngũ vm đến cứu. Chúng ta cứ chờ xem, thứ tự của Vân Khê rất nhanh sẽ xuống hạng…”
Vô Tâm nguyên lão và Vô Thương nguyên lão nhanh chóng liếc nhìn nhau, đáy mắt đều là tia lửa bắn tung tóe. Theo xếp hạng của bảng tích phân, khoảng cách tích phân của Nhị vm và Tam vm khá gần nhau, thắng bại khó phân, muốn rõ có lẽ phải kịch chiến.
Đoàn người Vân Khê cưỡi Thần Long, dừa vào trực giác, đi tới một cửa vào huyệt động càng lá xum xuê.
“Không bằng chúng ta chia làm hai đường, ta và tỷ tỷ một đường, các ngươi ba người một đường, như vậy chúng ta có thể gặp nhiều Thiên Ma hơn, đạt được nhiều tích điểm hơn.” Vân Nhược Tiêu đề nghị.
Vân Khê bác bỏ rất nhanh: “Không được. Một khi hai người các ngươi tách ra, các ngươi rất có thể sẽ bị những cao thủ tổ khác bao vây. Chúng ta có thể coi là một người, nếu như trong tay hai người các ngươi bị mất tích điểm, rất có thể chúng ta sẽ bị bại dưới tay những tổ khác, chúng ta không thể lơ là.”
Vân Nhược Tiêu không phục nói: “Nếu là bàn về tích điểm, trong năm người chúng ta tích điểm ít nhất là hắn. Nếu hắn cứ tiếp tục đánh lẻ như vậy,cuối cùng người cản trở chính là hắn.” Hắn chỉ vào Long Thiên Tuyệt nói.
Long Thiên Tuyệt nhướng mày, cười nhạt một tiếng nói: “Muốn tích điểm, còn không dễ sao?”
“Ngươi có bản lãnh thì so tích điểm với ta đi, nếu như ngươi có thể làm được, những chuyện tiếp theo ta đều nghe ngươi.” Vân Nhược Tiêu nói.
Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn thẻ tích điểm bên hông đối phương, nhếch môi cười: “Tích điểm của ngươi bây giờ là sáu mươi điểm, xếp hạng thứ bảy, được rồi ngươi đây này.”
Hai cha con Vân Mộ Phàm và Vân Khê không nhúng tay vào vụ cá cược của họ, bọn họ rất tin tưởng Long Thiên Tuyệt.
Một nhóm năm người không đi ngay lập tức mà ngồi chồm hổm chờ ở chỗ cách truyền tống trận không xa.
Không lâu sau,các tổ cao thủ lần lượt xuất hiện ở cửa ra vào của truyền tống trận, trong số những người này, có người có thực lực mạnh, cũng có người có thực lực yếu, liên tục đi qua chỗ ẩn thân của bọn họ.
Vân Nhược Tiêu nhìn Long Thiên Tuyệt không chớp mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có chủ ý gì, mắt thấy từng tổ cao thủ đi sắp hết, Long Thiên Tuyệt vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, hắn không khỏi nghi ngờ. Thật ra thì, hắn đại khái đã đoán được rồi, tên kia hơn phân nửa là muốn cướp đoạt thẻ tích điểm của những tổ cao thủ khác, dùng cái này để tăng điểm tích phân của mình. Bất quá, hắn chậm chạp không hành động, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội ư?
Rốt cuộc tất cả các cao thủ đã đi qua hết.
Năm người từ nơi ẩn thân đi ra, Vân Nhược Tiêu cười giễu cợt: “Ngươi nói xem tích điểm của ngươi đâu? Không phải là bị dọa đến chân mềm nhũn, không ra tay được chứ?”
“Ai nói ta không xuất thủ?” Long Thiên Tuyệt cười đến vân đạm phong khinh, một bộ đã tính kỹ càng.
“Ngươi xuất thủ lúc nào? Sao ta không thấy?” Vân Nhược Tiêu không tin.
“Ta nhìn thấy.” Vân Khê mỉm cười.
“Ta cũng nhìn thấy.” Vân Mộ Phàm cười thần bí.
Vân Nhược Tiêu nhìn cha con hai người, nhất thời bối rối, không biết rốt cuộc bọn họ có bí mật gì.
“Đi thôi. Chúng ta đi thu thẻ tích điểm đi” Không để ý đến hắn đang mê mang, Long Thiên Tuyệt dắt tay Vân Khê, cất bước rời đi.
“Này, các ngươi nói rõ ràng một chút,sao ta chẳng hiểu gì cả là?” Vân Nhược Tiêu buồn bực vô cùng.
“Được rồi, chờ xem là được.” Ngũ Vân Mạn an ủi đệ đệ, cũng đi theo mấy người phía trước.
Vân Nhược tiêu đau đầu, trong lòng mặc dù không phục, nhưng vẫn đi theo.
Kế tiếp từng màn phát sinh rất giống một vở tuồng, Vân Nhược Tiêu rốt cục cũng hiểu, cái gọi là xuất thủ của Long Thiên Tuyệt rốt cuộc là chỉ cái gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...