Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Đây là một nhà tiệm tơ lụa ở Thiên Hỏa thành, Vân Khê dẫn Bách Lí Song cùng Long Thiên Tầm cùng nhau đi vào cửa hàng. Nữ nhân nha, ai không thích làm đẹp chứ, hơn nữa còn có hôn sự trước mắt, ba nữ nhân thả lỏng, quyết định điên cuồng mua đồ một phen.

Còn lại mấy nam nhân, thì cùng nhau tản đi, đều tự tìm việc mua vui.

Côn Luân lão giả nghĩ tới bốn đồ đệ lớn lên trên chân núi, không có kiến thức gì, đã đến tuổi lập gia thất, cho nên quyết định mang theo bốn đồ đệ đi dạo thanh lâu một chút, để cho bốn đồ đệ mở rộng kiến thức. Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người nghe vậy, nhất thời căng thẳng, tuy nói đã từng theo Vân Khê dạo qua Hương Lâu, nhưng bên trong là nam nhân, không có chút ý vị! Lần này sư phụ muốn mang bọn hắn đi thanh lâu mở mang kiến thức, lập tức tinh thần bốn người phấn chấn, có một chút căng thẳng, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nghe bọn họ muốn dạo thanh lâu, chuyện thú vị như vậy, làm sao có thể thiếu phần của bọn họ? Hai người hưng phấn tham gia, cho nên một nhóm bảy nam nhân, trẻ có già có, có độc thân, có sắp thành thân, ban ngày ban mặt tới thanh lâu. Bọn họ quyết định bao hết, chơi ở thanh lâu một ngày!

Vân Khê nơi nào biết, nhóm người già trẻ lớn bé này lại như vậy không đứng đắn, ban ngày ban mặt đi thanh lâu. Nếu sớm biết, nàng nhất định sẽ cầm dây thừng bộ trói cả đám người lại, kiên quyết không để cho bọn họ đi đến nơi đó.

Thanh lâu ở Thiên Hỏa thành kích thước coi như khổng lồ, mở ở cuối phố, đèn lồng đỏ thẫm hai câu đối treo ở cửa đại môn, mà đại môn, bên hông có một cửa đi bí mật, bên cạnh có người cầm đàn tỳ bà che nửa khuôn mặt

Bây giờ là ban ngày, đại môn thanh lâu đóng cửa, thỉnh thoảng lầu hai cửa sổ thỉnh thoảng ở ra

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người khẩn trương ngó chừng đại môn thanh lâu, tò mò không dứt, đột nhiên nghe thanh âm cửa sổ mở ra trên lầu, bốn người cả kinh, thật giống như bọn họ làm cái gì việc trái với lương tâm, bị bắt gặp.

Cửa sổ lầu hai, xuất hiện một cô nương mặt hoa ra phấn, vặn cổ ngáp dài, không có tinh thần. Thăm dò, thấy dưới lầu có bảy người, nàng nhíu lông mày, đem bảy người đánh giá từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đánh giá một hồi, cuối cùng khẽ gắt một tiếng, nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Cư nhiên không nhìn bọn họ……

Bảy nam nhân rất chi là mất thể diện nha, nói như thế nào, bọn họ cũng tiêu sái lỗi lạc, Ngọc Thụ Lâm Phong tuổi trẻ hiệp sĩ, hơn nữa bọn họ lại có nhiều tiền tài, sao lại không nhìn bọn họ?

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tổng kết nguyên nhân, cuối cùng nhất tề đem tầm mắt rơi vào trên người Côn Luân lão giả. Nhất định là lão nhân gia lớn tuổi như vậy, còn tới thanh lâu, già mà không đứng đắn, cho nên hại bọn họ cũng bị liên lụy, bị khinh bỉ!

“Nhìn cái gì vậy? Lão nhân gia cũng chưa có bỏ xó nha? Bàn về bản sắc nam nhi, lão phu khẳng định có thể so với bất kì ai trong các ngươi!” Côn Luân lão giả nghẹn đỏ mặt, dựng râu trợn mắt, rất có loại trọng chấn hùng phong, vãn hồi tôn nghiêm.

“Hôm nay thì khí trời không tệ!”

“Đúng vậy a, trời xanh thăm thẳm, mây trắng bồng bềnh!”

“Rất thích hợp du lịch.”

“Không sai không sai!”

“……”

Còn lại sáu người rối rít quay đầu đi, nhìn về phía khác, lựa chọn không nhìn, Côn Luân lão giả giận đến đấm ngực dậm chân, thiếu chút nữa hộc máu.

Quá đả thương tự ái!

Một lúc lâu, cửa thanh lâu mở ra, có một lão bảnra đón, khăn che miệng, không nhịn được ngáp: “Mấy vị khách nhân…… Làm sao tới được sớm như vậy? Còn chưa tới giờ mở cửa mà.”

“Chưa tới giở mở cửa càng thanh tĩnh.” Côn Luân lão giả sờ sờ râu mép, liếc nhìn bên trong, hắn sống đến từng này tuổi, đây là lần đầu tới thanh lâu, nói ra khẳng định bị đồ đệ cười đến rụng răng, cho nên hắn ra vẻ rất quen thuộc thanh lâu, cùng lão bản giao thiệp, “Ngươi kêu những cô nương xinh đẹp ra hết đây, hết thảy đi ra, làm cho các nàng tới hầu hạ chúng ta! Bạc chúng ta không thiếu, hàng tốt mới quan trọng! Không xinh đẹp, chúng ta không dùng!”

Lão bản hí mắt, nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi: “Lão nhân gia, ngươi xác định ngươi có thể “làm”?” Tầm mắt tà tà nhìn xuống phía dưới hắn, Côn Luân lão giả nét mặt già nua đỏ lên, không thể không để ý đến hình tượng nha, phía sau còn mấy đồ đệ của hắn nha.

“Nói nhảm cái gì đấy? Không muốn kiếm tiền sao?” Côn Luân lão giả thẹn quá hóa giận.

“Kiếm chứ! Tại sao không kiếm tiền? Mấy vị khách quan mời vào trong ——” lão bản ra tay mời, đem đoàn người đón vào, lớn tiếng hô, “Các cô nương, khách tới rồi, tới đón tiếp khách nhân, còn không mau dọn dẹp một chút, tới tiếp khách ——”

Chỉ một thoáng, cả tầng lầu nhộn nhịp hẳn lên, hương phấn son phiên tán trong không khí.

Bảy người ngồi xuống, Ngọc Thụ Lâm Phong huynh đệ bốn người khẩn trương, không dám lộn xộn, ánh mắt nhìn khắp nơi, tràn ngập tò mò.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người tự nhiên và thoải mái hơn bọn họ rất nhiều, có thể thấy được hai người khi ở Ngạo Thiên đại lục, không ít lần dạo chơi nơi gió trăng này.


“Sư phụ, lão nhân gia ngài đây không phải là lần đầu tiên tới loại địa phương này chứ?” Đinh Phongnhỏ giọng hỏi sư phụ.

Côn Luân lão giả đuôi lông mày nhướng lên, nói khoác: “Làm sao có thể? Sư phụ ta lúc tuổi còn trẻ, phong lưu phóng khoáng không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các ngưỡng mộ, sư phụ ta còn không thèm liếc mắt một cái!”

“Cho nên, chờ ngài già rồi, đổi lại thành các nàng không thèm nhìn ngài một cái sao?” Đinh Phong ngây thơ hỏi.

Côn Luân lão giả phất tay, cho hắn một phát. Tiểu tử thúi, không có nhãn lực, hắn là đang vũ nhục sư phụ mình sao?

“Sư phụ, con nghe ngài cùng lão bản nói chuyện, không giống tìm cô nương, giống như là ra chợ mua đồ vậy? Không xinh đẹp, không mua?” Đinh Ngọc gương mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói.

Côn Luân lão giả trừng hắn một cái: “Ngươi biết cái gì? Chính là như vậy!”

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục chụm đầu với nhau, cười đến hôn thiên địa ám, năm thầy trò ngươi thật sự rất có ý tứ. Bọn họ quả nhiên quyết định đúng, nhất định có trò hay để nhìn a!

Không bao lâu, lão bản mang theo hai mươi cô nương xuống lầu, mùi phấn son bay tới, các loại mùi vị phấn hỗn tạp lan tỏa trong không khí,bay vào mũi bọn họ, bảy người cùng nhau hắt xì liên tục.

Lão bản ra dấu, hai mươi mấy vị cô nương nhanh chóng tiến lên, tìm cho mình một vị khách nhân. Riêng Côn Luân tiền bối không có cô nương nào bên cạnh, còn lại sáu người, bên cạnh đều có ba bốn cô nương vây quanh.

“Khách quan, muốn dùng chút gì không, uống chút gì không? Ta biết có mấy món ăn đặc sắc, không bằng để ta phụng bồi ngài!”

“Khách quan, chúng ta uống rượu sau đó thưởng đàn nha!”

“Sắc trời còn sớm, khách quan trước ăn uống no say rồi sau đó chúng ta “tâm sự”!”

“Người đâu, đem rượu và thức ăn lên!”

“……”

Hai mươi mấy vị cô nương, ngươi một lời ta một câu, căn bản không để bảy nam nhân nói một câu, đã thấy những cô nương này gọi món, vì bọn họ phục vụ.

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người căng thẳng thân thể, tránh né ma trảo công kích của các cô nương, ánh mắt nhìn sư phụ cầu cứu, chân tay có chút luống cuống. Bọn họ lần đầu tiên tới thanh lâu, chưa từng trải qua việc như vậy, có chút sợ ngây người.

“Sư phụ, kế tiếp phải làm sao?” Đinh Phongkhờ dại hỏi.

Côn Luân lão giả đen mặt, lại không có người để ý tới hắn, hắn bị đả kích nha: “Làm như thế nào là như thế nào, chẳng lẽ còn muốn sư phụ ta làm mẫu cho các ngươi sao?” Một thanh âm rống lên.

“Sư phụ, ngài tại sao? Thoạt nhìn ngài có chút không vui, là bởi vì không có cô nương nào theo hầu ngài sao?” Đinh Phong ngây thơ hỏi, làm cho Côn Luân lão giả rất muốn một chưởng chụp chết hắn, ai ngờ Đinh Thụ nói: “Cả thanh lâu kỳ thật xứng đôi với sư phụ nhất chính là lão bản,, vậy để cho lão bản tới phụng bồi ngài! Như vậy ngài sẽ không tĩnh mịch nữa……”

Côn Luân lão giả xốc xếch, không biết mấy đồ đệ cố ý chỉnh hắn, hay là ngây thơ đây.

“Ha ha, các cô nương, mấy vị bằng hữu của ta tương đối xấu hổ, chịu không nổi sự nhiệt tình của các ngươi, hay là các ngươi biểu diễn mấy tiết mục đi.” Long Thiên Thần khẽ cười, chỉ huy nói.

Bạch Sở Mục đem một chồng ngân phiếu, cười cợt nói: “Người nào biểu diễn hay, liền khen thưởng, nếu có người được bốn vị huynh đệ nhìn trúng, khen thưởng gấp đôi!”

Các cô nương thấy bạc, hai mắt sáng lên, lập tức giải tán, rối rít đi trang điểm, chuẩn bị biểu diễn.

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người thở phào một cái, cuối cùng cũng an tĩnh, bốn người hết sức sùng bái nhìn về phía Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục, trong đám bọn hắn hai người lợi hại nhất, đối mặt nhiều với nhiều cô nương như vậy, còn có thể bình tĩnh.

“Long nhị công tử, Bạch công tử, hai người các ngươi thường xuyên tới loại địa phương này sao?” Đinh Phongtò mò hỏi.

“Đúng vậy, trước kia ở Ngạo Thiên đại lục, thỉnh thoảng cũng đi tới.” Long Thiên Thần ra vẻ khiêm nhường, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý như thể không chuyện gì là không biết.

Bạch Sở Mục so với hắn khoác lác hơn, cũng không ra vẻ khiêm nhường, nói: “Này coi là cái gì? Khi ở Ngạo Thiên đại lục, tiểu gia ở thanh lâu hơn nửa tháng, cái dạng gì chưa từng thấy?”

“Hơn nửa tháng? Lâu như vậy? Vậy thân thể ngươi chịu nổi sao?” Đinh Phong đánh giá hắn.


Bạch Sở Mục ho nhẹ mấy cái, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn Đinh Phong, làm sao lại cảm thấy hắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài, không làm sao lại hướng phương diện kia suy nghĩ rồi sao? Hắn chỉ nói là dừng chân ở thanh lâu, cũng không nói ở trong thanh lâu làm loại chuyện đó a!

Bất quá, nam nhân mà, ai cũng muốn thỏa mãn hư vinh, hắn khoát khoát tay, tiếp tục nói khoác “Này coi là cái gì? Tiểu gia một lần dài nhất, ở thanh lâu tá túc một tháng mới đi ra!” Dĩ nhiên không mệt, hắn tại gian phòng nhã nhặn ở thanh lâu ngủ, có thể mệt không?

Lời này rơi vào trong tai Long Thiên Thần lại khác, trợn tròn mắt, tốn trừng Bạch Sở Mục: “Cái tiểu tử nhà ngươi! Thì ra là ngươi đã sớm không còn thuần khiết rồi, ngươi còn muốn cưới muội muội của ta?”

Bạch Sở Mục thần sắc ngưng đọng, thầm kêu không ổn, cái này thổi phòng hơi lớn rồi

“Ngươi hãy nghe ta nói, căn bản không có chuyện này, ta nói khoác thôi!”

“Còn muốn nói sạo? Kẻ say thường nói thật, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời của ngươi sao?” Long Thiên Thần đập bàn nói.

Bạch Sở Mục trên trán rơi xuống mấy cái hắc tuyến: “Hôm nay từ đầu tới cuối không uống rượu, nếu không uống, làm sao mê sảng rồi, ngươi tin đi!”

“Có quỷ mới tin ngươi! Hôm nay ta thay Thiên Tầm dạy dỗ ngươi một phen!” Long Thiên Thần bắt lấy cơ hội, níu lấy xiêm y của hắn, hai người truy đuổi đùa giỡn.

Ngoài cửa thanh lâu, có một đám người mặc y phục giống nhau đi qua, người cầm đầu liếc nhìn một cái, đột nhiên dừng lại.

“Bác, có chuyện gì vậy?” cô nương trẻ tuổi thấy người phía trước đột nhiên dừng lại, tò mò hỏi.

“Thấy vị nam tử mặc Lam Y không? Hắn lớn lên rất giống một người…… Giống giống, rất giống!” Trung niên nữ tử mặc áo choàng màu xanh, đội mũ lớn che hơn phân nửa khuôn mặt, phía sau nàng đều giống như vậy, toàn bộ đều là các cô nương.

Một đám người ăn mặc kỳ quặc, đi cùng nhau, là những người đi đường chú ý

“Bác, người nói hắn lớn lên giống ai?” Cô nương trẻ tuổi tò mò đánh giá trong thanh lâu diễn ra màn truy đuổi, trong đó có một nam tử mặc Lam Y, khuôn mặt dễ nhìn, nàng thật sự không nghĩ ra được hắn rốt cuộc giống người nào mình quen biết.

Trung niên nữ tử trầm ngâm chốc lát, hướng một gã sai vặt đứng bên cửa vẫy vẫy tay: “Có thể đem vị kia công tử Lam Y mời đi ra? Ta có việc muốn nói với hắn.”

Gã sai vặt hồ nghi đánh giá nàng một phen, liền đi vào thông báo.

“Có người tìm ta?” Bạch Sở Mục kinh ngạc, hắn không nhớ rõ mình ở Thiên Hỏa thành có người quen a.

“Hừ, không phải là ngươi nơi nơi trêu hoa nghẹo nguyệt sao?” Long Thiên Thần cố ý khích bác hắn.

Bạch Sở Mục phản bác: “Cảnh cáo ngươi! Không được ở trước mặt Thiên Tầm nói hưu nói vượn, nếu không ta cũng nói cho Song nhi, ngươi đi cùng ta!”

Không đợi Long Thiên Thần kịp phản ứng, Bạch Sở Mục đi theo gã sai vặt đến ngoài cửa, hắn tò mò đánh giá một đám người ăn mặc quái dị, tiến lên hỏi: “Ách…… Các ngươi tìm ta?”

Hắn đến trước mặt trung niên nữ tử, trung niên nữ tử từ trên xuống dưới đánh giá hắn, ánh mắt kia nóng rực khiến cho nội tâm hắn sợ hãi. Người này rốt cuộc muốn làm gì, hắn không có đắc tội nàng nha? Trong khi trung niên nữ tử đang đánh giá hắn, nữ tử bên cạnh cũng đánh giá hắn, làm cho Bạch Sở Mục cảm giác mình đang ở trên đống củi,bị lửa hỏa thiêu

“Ngươi họ Phượng?” Trung niên nữ tử đột nhiên mở miệng nói.

Bạch Sở Mục rõ ràng ngẩn người, dòng họ Phượng đối với hắn mà nói, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Đối phương đột nhiên hỏi như thế, chẳng lẽ…… Trong đôi mắt bỗng dưng dấy lên một ngọn lửa, tâm tình của hắn kích động, chẳng lẽ là……

“Ngươi thật họ Phượng?” Trung niên nữ tử thanh âm đột nhiên giảm đi xuống, lộ ra mấy phần tức giận.

Bạch Sở Mục lại ngẩn ra, làm sao lại có cảm giác có cái gì không đúng?

“Người đâu! Mang hắn đi!” Trung niên nữ tử lớn tiếng quát, ở phía sau của nàng, một đám cô nương ùa lên, không để ý tới kháng cự của Bạch Sở Mục, mang hắn đi

Long Thiên Thần cùng thầy trò mấy người Côn Luân lão giả đang bên trong xem náo nhiệt, suy đoán những cô nương này đến tột cùng là người nào, cùng Bạch Sở Mục có quan hệ gì, tại sao chỉ gọi một mình Bạch Sở Mục đi tới nói chuyện? Đang suy nghĩ, đột nhiên thấy Bạch Sở Mục bị mấy cô nương đem đi, bọn họ nhanh chóng rời đi.


Sáu người nóng nảy, vội vàng đi tới trước cửa đại môn, đuổi theo.

Ai ngờ, lúc này tới nơi, một nhóm người đang ở trên đường cái biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, mất tăm mất tích.

“Làm sao nhanh như vậy? Bọn họ đem Sở Mục đi đâu, muốn làm gì?” Long Thiên Thần ngó xung quanh, giật mình, tốc độ của đối phương cũng quá nhanh đi, bọn họ từ trong lầu vọt ra, thời gian cũng không lâu, đối phương lại hoàn toàn biến mất không thấy, quá kinh hãi rồi!

“Có phải hay không các nàng coi trọng Bạch công tử, đem hắn mang về nhà rồi?” Đinh Phong suy tư nói.

Còn lại Tam huynh đệ rối rít gật đầu phụ họa: “Nói rất có lý!”

Long Thiên Thần phát điên: “Đừng nói mát nữa! Chia nhau đuổi theo!” Nói xong, hắn là người đầu tiên chạy ra khỏi thanh lâu, đi trước tìm người.

Thầy trò năm người Côn Luân lão giả đang muốn rời đi, trong thanh lâu lão bản cùng một đám sai vặt ngăn cản bọn họ: “Khách quan, các ngươi còn chưa thanh toán đâu,còn muốn rời đi?”

“Chúng ta cái gì cũng chưa có dùng, cái này cũng muốn thu bạc?”

“Đúng vậy, ta sờ cũng không có sờ qua một chút?”

“Đần, vậy ngươi sao không còn sớm hạ thủ đi?”

“Chẳng lẽ ngươi sờ qua?”

“Ta cũng vậy không dám sờ……”

Côn Luân lão giả im lặng nhìn Ngọc Thụ Lâm Phong bốn huynh đệ, là ai dạy các ngươi hèn mọn như vậy?

Lão bản nhìn năm người không có ý muốn giao bạc, trợn trừng, thô tục nói: “Hết thảy câm miệng cho lão nương! Mấy người các ngươi rốt cuộc kẻ nào giao bạc?”

“Hắn!”

Huynh đệ bốn người nhất tề chỉ hướng sư phụ của mình, vô cùng đồng tâm tề lực.

Côn Luân lão giả vểnh râu, tốn hơi thừa lời, hắn dạy dỗ hảo đồ đệ a ——

“Bao nhiêu bạc?”

“Tổng cộng là ba nghìn sáu trăm lượng!”

“Cái gì? Chúng ta cái gì cũng không dùng, liền xài ba nghìn sáu trăm lượng?” Ngọc Thụ Lâm Phong huynh đệ bốn người trăm miệng một lời, trợn mắt hốc mồm.

Lão bản nhẩm tính, cho bọn hắn nhất: “Cô nương trong lầu, đi ra ngoài lộ mặt, mỗi người ít nhất thu phí năm mươi lượng. Sờ một chút thêm năm mươi lượng, hôn một chút tính là một trăm lượng, mới vừa xem các ngươi không có sờ cũng không có hôn, khoản sổ sách này sẽ không tính với các ngươi. Còn các ngươi nữa gọi rượu Hoa Điêu, Trúc Diệp Thanh, mười ba cái khay Linh Lung Phú Quý yến…… Vốn tăng lên, đúng lúc là ba nghìn sáu trăm năm mươi lượng, xem các ngươi là lần đầu tới, ta giảm giá cho các ngươi, cuối cùng là ba nghìn sáu trăm lượng! Nhờ chiếu cố nhiều!”

Thầy trò năm người nghe như vậy thầm thán thì ra bạc của thanh lâu là kiếm như vậy……

“Chúng ta gọi món ăn cũng còn không dùng, vậy cũng tính bạc?”

“Các ngươi cũng quá đen tối! Tại sao lại như vậy?”

Lão bản cười nhạo nói: “Không có biện pháp, rượu và thức ăn là các ngươi gọi, điểm này phải tính sổ sách!”

Thầy trò năm người liếc mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời: “Đóng gói, mang đi!”

Vân Khê cùng Bách Lí Song, Long Thiên Tầm từ tiệm tơ lụa đi ra, liền gặp được thầy trò năm người cầm hộp đựng thức ăn về.

“Các ngươi vừa đi đâu? Đây là bữa trưa cho chúng ta sao?” Vân Khê thấy hộp đựng thức ăn trong tay năm người, thầm nghĩ thầy trò năm người lúc nào trở nên hào phóng như vậy, cơm nước xong không quên mang một phần cho các nàng?

Thầy trò năm người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng nhất tề gật đầu.

“Không sai! Chính là mua cho các ngươi!” Năm miệng tựa một lời

Vân Khê hồ nghi nhìn thầy trò năm người, cảm thấy có kỳ hoặc. Từ trong tay bọn họ nhận lấy hộp đựng thức ăn, mở nắp ra, mùi thơm của rượu và thức ăn bay vào trong mũi nàng.

“Thật là thơm a! tửu lâu nào vậy, nhất định ta sẽ mang Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc đi nếm thử!”


Thầy trò năm người nhất tề sợ run cả người, vẻ mặt tái đi, bọn họ thật khó có thể tưởng tượng hình ảnh, nếu nàng mang theo trượng phu cùng nhi tử tới thanh lâu dùng cơm.

“Cũng không nên đi! Không có gì đặc biệt!” Côn Luân lão giả ho khan nói.

Đinh Ngọc tiếp lời của sư phụ nói: “Đúng vậy, chỗ kia không sạch sẽ, lại ầm ỹ, Long tôn chủ sẽ không thích.”

“Tiểu Mặc càng không thích chỗ đó! Chỗ đó rất ầm ĩ!” Đinh Thụ lạnh lùng nói.

Đinh Lâm liên tiếp gật đầu: “Đúng đúng, không thích hợp nam nhân đi! Cũng không thích hợp nữ nhân đi! Lại càng không thích hợp cho lão nhân gia đi!”

Tiếp thu cái trừng mắt của sư phụ, Đinh Lâm lè lưỡi, không hề nữa nói tiếp.

Đinh Phong nhức đầu, cau mày nói: “Thật ra thì chỗ kia mọi thứ đều tốt, chính là quá mắc! Sờ tay một chút mất năm mươi lượng, quá hại người đi!”

“Sờ tay?” Ba cô nương cổ quái nhìn hắn, rượu gì, mà phải sờ tay để phục vụ?

Đinh Phong nhận thấy mình nói sai, vội vàng lặng lẽ cười cải chính: “Ta nói chính là xem tướng coi bói, có người ở trong tửu lâu coi tay, nhìn một lần chính là năm mươi lượng, quá mắc!”

“Nhìn tướng tay một lần, năm mươi lượng? Quá hãm hại người!” Long Thiên Tầm tức giận phê phán.

“Năm mươi lượng, rất quý sao?” Bách Lí Song đối với tiền bạc không quá rõ ràng, bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng không phải bận tâm đến chuyện tiền bạc.

Vân Khê im lặng, thầy trò năm người rất chi là cổ quái, liếc nhìn bọn họ rồi đột nhiên hỏi: “Thiên Thần cùng Sở Mục đâu? Làm sao không thấy bọn họ?”

Đinh Ngọc vỗ đầu mình, đột nhiên nghĩ tới: “Thiếu chút nữa quên mất! Bạch công tử bị một đám nữ nhân bắt đi!”

“A?” Long Thiên Tầm bưng kín cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra thần sắc không tin nổi, “Sở Mục ca ca rốt cuộc đi nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Còn có Thiên Thần đây? Chẳng lẽ Thiên Thần cũng bị đám nữ nhân đó bắt đi?” Bách Lí Song lúc này cũng phát hiện, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục cùng nhau biến mất.

“Là như vậy, chúng ta mới vừa ở thanh…… trong tửu lâu Thanh Hoa kia đi ra ngoài……” Đinh Ngọc nhanh chóng phản ứng nghĩ đến danh xưng cho thanh lâu, tiếp tục nói, “Đột nhiên ngoài cửa có một đám nữ nhân tìm Bạch công tử, chúng ta nhìn thấy những cô nương đó lớn lên rất…… rất thiện lương, sẽ không gây bất lợi cho Bạch công tử, ai ngờ nháy mắt một cái, các nàng đột nhiên bắt Bạch công tử, mang hắn đi từ cửa đại môn. Chờ chúng ta đuổi theo cửa đại môn, người đã biến mất không thấy. Long nhị công tử không yên lòng, liền đuổi theo, đến bây giờ cũng còn chưa có trở về.”

“Tại sao có thể như vậy? Sở Mục ca ca hắn…… Các nàng có thể thương tổn Sở Mục ca ca?” Long Thiên Tầm khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, gấp đến phát khóc.

Vân Khê sờ cằm, đánh giá thầy trò năm người: “Các ngươi nói Sở Mục bị bắt đi, Thiên Thần đuổi theo bọn họ, vậy tại sao các ngươi không đuổi theo? Còn mang về nhiều đồ ăn đến như vậy?”

Nàng chỉ hộp đựng thức ăn trong tay, chuyện này nói làm sao cũng không thông a, rốt cuộc là cứu người trọng yếu, hay ăn là trọng yếu?

Ngọc Thụ Lâm Phong bốn người chột dạ, lúc đó bọn họ bị lão bản đanh đá kia làm cho bực mình, quên mất người huynh đệ bị bắt. Nếu không phải Vân Khê nói tới, bọn họ hẳn là chưa nghĩ tới.

Côn Luân lão giả thấy Vân Khê không hề chớp mắt nhìn mình, nét mặt già nua có chút biến đổi, hắn ho khan mấy tiếng, trả lời: “Chuyện thật ra là như vậy, chúng ta là sợ đối phương bắt lầm người, nhất định sẽ quay lại, sợ đến lúc đó không ai tiếp ứng Bạch công tử, cho nên đứng nguyên tại chỗ chờ, ai ngờ đối phương không có trở về. Lão phu cẩn thận suy đoán một chút, cuối cùng đưa ra kết luận, chính là…… các nàng thật sự không có bắt lầm người, người các nàng muốn bắt, đúng là chính là Bạch công tử!”

Vân Khê trừng mắt nhìn hắn, mệt hắn nghĩ ra lí do như vậy, hắn có phải là già quá rồi không!

“Bọn họ bị bắt ở chỗ nào? Mau dẫn ta đi xem một chút!”

“Đinh Phong, ngươi mang các nàng đi, chúng ta đi tìm ở noi khác!” Hắn không có nghĩa khí mang theo ba đồ đệ trốn mất dạng, chỉ còn lại Đinh Phong một mình bị ném tại chỗ, tiếp nhận ánh mắt đáng sợ của ba nữ nhân

“Ô…… Sư phụ, các ngươi quá ác đi……” Đinh Phong vừa định khóc lóc kể lể một phen, đã bị Bách Lí Song nhéo một lỗ tai, “Nhanh một chút dẫn chúng ta đi! Nếu không lỗ tai của ngươi dọn nhà đi là vừa!”

“Buông tay! Không được kéo lỗ tai của ta!” Đinh Phong né tránh, rốt cục tránh thoát trong tay Bách Lí Song, ủy khuất nhìn ba nữ nhân trước mặt, chân mày nhíu lại, trải qua kinh nghiệm lần này, hắn đột nhiên không muốn cưới vợ. Bởi vì hắn nhìn thấy nữ nhân, hoặc là phúc hắc như Vân Khê, hoặc là dã man không nói đạo lý như Bách Lí Song, hoặc là mềm mại sướt mướt như Long Thiên Tầm, lại có là những nữ tử thanh lâu đáng sợ hại người kia…… Không có một người nào, không có ai phù hợp với tiêu chuẩn của hắn.

“Còn không mau đi?” Vân Khê trừng hắn một cái, Đinh Phong vẻ mặt khổ ép, trong lòng buồn bực mang theo ba nữ nhân đi xem một chút.

Lúc ba người tới nơi, nhìn thanh lâu trước mắt, nhất tề phát ra tiếng gầm thét đáng sợ.

“Rượu cùng món ăn của các ngươi chính là mua ở ‘ tửu lâu ’ này?”

“Long Thiên Thần, ngươi ngang nhiên ban mày ban mặt, đi thanh lâu?”

“Sở Mục ca ca, ngươi ở đâu?”

Đinh Phong phải lấy tay bịt lỗ tai của mình lại, thật sự chịu không được tiếng gầm của ba nữ nhân này, sư phụ quả nhiên đã dự đoán được trước, biết sẽ phát sinh tình huống này, cho nên sớm mang theo ba vị ca ca chạy, lưu lại hắn thật đáng thương, muốn đi đi không được, cũng không dám lưu lại……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui