Hơn mười hắc y cao thủ tự quy hàng, Vân Khê không có lý do phải cự tuyệt, suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
“Mẫu thân, người con nóng quá!” Tiểu Mặc ăn Tru Tiên đan vào, lúc này cả khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng lên. Tinh lực quá nhiều. Bé nhướng mày, trừ tu luyện, không biết còn có phương thức gì để phát tiết, sớm phóng ra đống dược lực trong cơ thế ra ngoài hay không nữa. Bé đã thử tu luyện trong Ngọa Long cư chốc lát, dược lực cường đại vượt quá năng lực khống chế của thân thể, giờ đang rơi vào trạng thái cực độ hưng phấn.
Tiểu Bạch nhìn bạn nhỏ khó chịu như thế, gấp đến độ xoay vòng vòng.
“Nữ ma đầu, mau cứu cứu Tiểu Mặc Mặc kìa!”
Vân Khê nhìn hai tiểu tử, không khỏi mỉm cười, biết dược hiệu sẽ không nguy hại gì đến nhi tử, chẳng qua cần một quá trình thích ứng mà thôi. Bỗng nghĩ tới điều gì, nàng đề nghị: “Ta có biện pháp, có thể giúp con.”
“Biện pháp gì?” Tiểu Mặc vội vàng hỏi.
Vân Khê lấy Đá kí ức của Thiên Long từ chỗ Long Thiên Tuyệt tới, đưa cho Tiểu Mặc: “Hai đứa vào Ngọc Long thạch động, thả Đá kí ức vào trong ao, sau đó ngâm mình ở đó một thời gian. Dược lực trên người con sẽ bị Đá kí ức hấp thu, không còn khó chịu như vậy nữa đâu.”
“Mẫu thân, người không gạt con đấy chứ?” Tiểu Mặc chỉ ti hí đôi mắt thoáng nhìn, không đưa tay đón lấy, bé không đần nha, đương nhiên sẽ nghe ra sự quỷ dị trong lời nói của mẹ.
Tiểu Bạch lo lắng nói: “Tiểu Mặc Mặc, nàng là mẹ cậu đó, sẽ không hại cậu đâu. Chúng ta mau vào Ngọc Long thạch động đi!”
Vân Khê lau mồ hôi, nhi tử, đừng có đa nghi như vậy được không? Vẫn là Tiểu Bạch đơn thuần nhất, dễ lừa!
“Xem kìa, chỉ có Tiểu Bạch mới hiểu mẫu thân. Ta làm mẫu thân, sao lại hãm hại con mình được chứ? Tiểu Mặc, con hoài nghi mẫu thân, mẫu thân quá là thất vọng!” Vân Khê ra vẻ bi thương thất vọng.
Tiểu Mặc rất không nể mặt, bĩu môi nói: “Mẫu thân, người diễn quá là giả!”
Long Thiên Tuyệt mỉm cười nhìn hai mẹ con đối chiêu, vỗ vỗ đầu nhi tử: “Tiểu Mặc, dụng ý mẹ con là muốn cho con đi nghiệm chứng Thiên Long có phải thần thú trấn giữ hay không. Nếu không muốn, ta cũng không miễn cưỡng. Dù sao chuyện này là làm trong học viện của người khác, chúng ta còn chiếm mất thần thú trấn giữ nhà người ta, đương nhiên là đuối lý rồi.”
“Hóa ra là vậy a......” Tiểu Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi sảng khoái đáp ứng, “Con hiểu rồi, cứ giao cho con! Con là tiểu hài tử, cho dù bọn họ muốn trách cứ thì cũng không thể làm gì đâu!”
Trên khuôn mặt bầu bĩnh lại là vẻ mặt hiểu chuyện và cực kỳ vô lại, khiến Vân Khê cực kỳ yêu thích. Vốn định để nhi tử bất giác hoàn thành nó thì sẽ thích hợp hơn là hai vợ chồng ra mặt, mà nhi tử không biết chuyện, cũng sẽ không có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng. Ai ngờ nhi tử khôn khéo như thế, một câu trúng đích, còn nghĩ ra kế sách ứng đối nữa. Không hổ là nhi tử ngoan nhà nàng!
“Tiểu Mặc, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ đó sẽ giao cho con nha!” Trịnh trọng đặt Đá kí ức vào tay con trai, Vân Khê cho cậu một ánh mắt khích lệ.
“Thiên Long, đi theo Tiểu Mặc đi!” Long Thiên Tuyệt cũng gọi Thiên Long ra ngoài.
Từ khi bắt được Đá kí ức, Long Thiên Tuyệt đã ý thức được, Đá kí ức thoát khỏi Ngọc Long thạch động thì không thể phát huy hiệu lực lớn nhất của nó, cộng thêm việc Thiên Long từng chịu thương, năng lực cảm ứng cũng rất yếu, cho nên không cách nào hưởng ứng với nhau. Chỉ có trở lại Ngọc Long thạch động, phối hợp với Long trì trong đó, Đá kí ức mới có thể phát huy uy lực chân chính.
Tiểu Mặc vâng mệnh, dẫn Tiểu Bạch và Thiên Long đi về phía Ngọc Long thạch động.
Đám cao thủ bị đóng băng vẫn còn nguyên đó, mấy vị trưởng lão Học viện Thiên Long thì đứng bên ngoài. Tiểu Mặc tới gần cửa, ngừng lại. Cái đầu nhỏ ló ra từ sau một thân cây đại thụ, nhìn quanh ngó quất.
“Mấy người kia có vẻ rất là lợi hại đó, có cần ta dẫn bọn họ đi chỗ khác hay không?” Tiểu Bạch giành trước mở miệng, rất có mong muốn đi làm chuyện xấu.
“Ừ, đi đi!” Tiểu Mặc đồng ý.
Tiểu Bạch hóa thành hình người, nghênh ngang đi về phía cửa động.
Mấy cao thủ thủ vệ Ngọc Long thạch động còn đang nhàm chán, nhỏ giọng bàn luận gì đó, đột nhiên thấy phía trước có một bé trai tới gần. Mấy người kinh ngạc, thầm nghĩ có thể là con của tân khách đến tham gia thọ yến rồi bị lạc đường.
“Cậu bé là con nhà ai? Sao lại chạy tới đây? Nơi này là cấm địa của Học viện Thiên Long, người bình thường không thể tới gần.”
Tiểu Bạch đang bối rối nghĩ cách lừa gạt, nghe đối phương hỏi như vậy thì liền nhếch hắn cái miệng nhỏ nhắn, làm ra vẻ tội nghiệp: “Không tìm được phụ thân và mẫu thân, mọi người có thể tìm họ giúp ta không?”
“Vậy cha mẹ cậu bé là ai? Bộ dáng thế nào?” Một gã cao thủ nổi lòng thương hại lòng, cất giọng hỏi.
“Cha ta à......” Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, khoa tay múa chân nói, “Cha ta cao như vậy, dài như này, mỗi ngày chỉ cần đứng trên đỉnh núi cao nhất rống một tiếng, tất cả tộc nhân sẽ tụ tập đến bên cạnh; mẫu thân của ta à, so với phụ thân thì còn lớn hơn, chỉ cần mẫu thân rống một tiếng, cha ta sẽ lập tức xuất hiện trước mặt nàng, cho nên, tính ra thì, mẫu thân của ta lợi hại nhất!”
Nó sinh động khoa tay múa chân như thật, cộng thêm hiệu quả của giọng nói, mấy tên cao thủ nghe mà sửng sốt sửng sốt, hắc tuyến rụng từng hàng.
“Tiểu đệ đệ, xác định là đang miêu tả hai người đó chứ?”
Tiểu Bạch đảo mắt một cái, dẩu miệng cãi: “Bọn họ đương nhiên là người rồi, nếu không thì làm sao có ta được?”
Sợ đối phương tiếp tục hoài nghi, nó đột nhiên há miệng, “Oa” một tiếng khóc lớn lên: “Ta muốn tìm phụ thân, ta muốn tìm mẫu thân! Oa oa ——”
Mấy tên cao thủ choáng váng mặt mày, đứa nhỏ này nói khóc liền khóc, rốt cuộc là muốn ồn ào đến loại nào?
Mấy người quyết định, phái một người đi tìm cha mẹ, những người còn lại tiếp tục canh giữ, cho nên Tiểu Bạch theo người nọ rời đi.
“Hài tử bây giờ toàn được nuông chiều từ bé, chúng ta khi đó, từ nhỏ đã bắt đầu luyện công, không biết phải ăn bao nhiêu đau khổ rồi.”
“Đừng nói nữa! Ta từ năm tuổi đã bắt đầu, mỗi ngày trừ luyện công thì chỉ có đủ thời gian mà ngủ, có được đi chơi đùa bỡn gì đâu! Đám nhỏ hiện giờ, so với chúng ta, không biết hạnh phúc gấp bao nhiêu lần.”
“Các ngươi có để ý đứa con trai của Long viện trưởng không? Nghe nói cậu nhóc có thiên phú luyện khí kinh người, vốn là Kim trưởng lão bên Khí học viện muốn chiêu mộ mà lại bị cự tuyệt đó. Chậc chậc, thiên tài quả là khác biệt, không cần dụng công đã có thể hưởng thụ hào quang rồi......”
Cả đám rối rít cảm thán.
Cũng không lâu sau, cách đó không xa, đứa bé kia lại quay về. Hài tử lấy ánh mắt lấp lánh vô tội nhìn bọn họ, làm cho người ta cực muốn phạm tội.
“Sao lại quay về đây? Vị thúc thúc đi cùng ngươi đâu?” Hài tử trở lại một mình, không thấy đồng bạn, bọn họ vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Trước mắt chỉ là đứa nhóc có vẻ năm hoặc sáu tuổi, có thể lừa gạt bọn họ sao?
“Vị thúc thúc kia bị kêu đi rồi, không giúp ta tìm cha mẹ...... Oa, ta muốn phụ thân, ta muốn mẫu thân ——”
Hài tử lại oa oa khóc lớn, bộ dáng thương tâm.
Đám cao thủ nhìn nhau thương nghị, lại phái ra một người đi trước tìm cha mẹ cho đứa nhóc.
“Quái lạ, sao tên kia lại quăng một đứa nhóc giữa đường chứ? Không giống phong cách của hắn a! Cách gần như vậy, nếu đi đâu thì nên kêu một tiếng chứ......”
“Có thể là chuyện tương đối khẩn cấp. Hôm nay Học viện Thiên Long xảy ra nhiều việc như vậy, viện trưởng tao ngộ bất trắc, nhân thủ chắc là không đủ thôi.”
“Có lẽ vậy, nhưng mà ta cứ cảm thấy đứa nhỏ này có chút cổ quái, lại không biết có vấn đề chỗ nào, kỳ quái thật.”
Mấy tên cao thủ nghị luận chốc lát, cũng không lâu sau, hài tử kia lại tới nữa, lại đơn độc một mình.
Lần này, mấy tên cao thủ trở nên cảnh giác, thầm nghĩ, không phải đứa nhỏ này đang đùa bỡn bọn họ chứ?
Chỉ thấy Tiểu Bạch vừa lau nước mắt, vừa chạy về phía bọn họ, cao giọng la lên: “Không xong! Không xong rồi! Vị thúc thúc kia bị người xấu bắt đi!”
“Cái gì? Kẻ nào to gan như thế, dám hành hung ở Học viện Thiên Long?” Mấy tên cao thủ giận dữ.
“Ta không nhận ra bọn họ, cả đám đều mặc áo đen, võ công lợi hại như thế này này. Vị thúc thúc kia chỉ đối chiến qua một chiêu đã bị bắt rồi.” Tiểu Bạch miêu tả sinh động như thật.
“Một chiêu?” Mấy người kinh hãi, lấy thực lực của bọn họ, nếu đối thủ chỉ dùng một chiêu đã chế phục thì đủ thấy thực lực của đối phương không phải hạng thường. Cao thủ như thế, chưa chắc bọn họ đã đối phó được.
“Từ từ đã, tại sao ngươi không bị bắt?” Một người trong đó đột nhiên phản ứng.
Tiểu Bạch trợn đôi mắt đong đầy hơi nước, lập tức lộ ra vẻ ủy khuất: “Người xấu! Chờ ta tìm được cha ta và mẫu thân, ta sẽ nói cho bọn họ biết, các ngươi muốn ta bị người xấu bắt đi!”
Nó lại còn cắn ngược, quở trách bọn họ nữa chứ.
Mấy tên cao thủ lắc đầu liên tục, nhưng sợ lời nó nói là thật, bọn họ cũng không thể coi thường. Lần này, phái hai người đi điều tra tin tức trước, hai người còn lại tiếp tục trông giữ thạch động.
“Hài tử, ngươi ở đây chờ hai vị thúc thúc kia đi bắt người xấu lại, tránh cho ngươi cũng rơi vào trong tay người xấu nhé.” Một gã cao thủ mở miệng khuyên bảo.
Tiểu Bạch biết điều gật đầu, thăm dò nhìn vào trong thạch động: “Ta vào đây xem một chút được không?”
Cao thủ rất nhanh đã bác bỏ: “Không được! Ngọc Long thạch động là cấm địa, trừ viện trưởng Học viện Thiên Long ra, những người khác đều không được vào.”
“Vậy con trai viện trưởng cũng không thể vào à?” Ánh mắt Tiểu Bạch lóe lóe.
Hai gã cao thủ không khỏi giật mình, cẩn thận đánh giá, lại đồng loạt cười to: “Ngươi là con trai Bách Lí viện trưởng? Đừng đùa! Viện trưởng đã bao nhiêu tuổi rồi chứ, làm thái gia gia của ngươi thì còn có thể!”
Tiểu Bạch lắc đầu, vứt cho bọn họ một ánh mắt khinh bỉ: “Ai nói ta là con Bách Lí viện trưởng chứ? Ta nói là viện trưởng hiện tại, Vân Trung Thiên!”
“Con trai Vân viện trưởng?” Hai gã cao thủ nhất thời kinh hãi. (TND: *ngất-ing* Trong sạch của Vân soái ca nhà ta…)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...