Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Edit: Điệp

Beta: Tiểu Mộng

“Vân Trung Thiên, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa, ngươi lại xông tới! Ngươi cũng đã biết, ngươi đang ở trên sổ đen của Tam gia, lại là cái tên được liệt vào vị trí thứ hai. Chúng ta nếu như bắt ngươi đi, hướng Tam gia đòi phần thưởng, phần thuởng này không biết nhiều bao nhiêu.” Dáng lùn lưng gù khặc khặc cười quái dị, tiếng cười khó nghe.

Vân Trung Thiên cong môi nhợt nhạt cười một tiếng, nhìn thoáng qua muội muội, nói: “Thế nếu như là hai vị có tên đứng đầu sổ đen đều ở chỗ này, chẳng phải là các ngươi có thể đòi được hai suất phần thưởng?”

“Hai vị đầu?” Hai người theo phương hướng tầm mắt hắn, thấy được Vân Khê, hai người chưa từng thấy qua nàng, chẳng qua là từ trong giọng nói Vân Trung Thiên đại khái đoán được thân phận của nàng, ánh mắt hai người ngạc nhiên phát sáng, “Chẳng lẽ ngươi chính là cái tên được liệt vào vị trí đầu danh sách Vân Khê?”

Nói đoạn, hai người lập tức vây quanh, đem hai huynh muội Vân Khê giữ được, chỉ cần bắt lại huynh muội hai người bọn hắn, bọn họ liền phát đạt. Cơ hội như thế, sao có thể bỏ qua?

“Ca, để cho muội tới thu thập hai người bọn họ không có mắt đi.” Vân Khê chuẩn bị đem Tiểu Nguyệt Nha để xuống, Vân Trung Thiên đưa tay, ngăn nàng.

“Để ta đánh đi! Đối phó hai người bọn họ, còn không thành vấn đề.” Thần thái tự tin tuyệt đối, giống như hình tượng đệ nhất công tử Thiên Long học viện của hắn.

Vân Khê hơi kinh ngạc, ở trong ấn tượng của nàng, huyền giai của huynh trưởng cũng là chỉ có chừng Huyền Hoàng ba bốn phẩm, còn hai người đối phương, Huyền giai đều ở Huyền Hoàng ngũ phẩm, huynh trưởng thật sự có lòng tin chiến thắng bọn hắn sao? Song, nhìn thần sắc huynh trưởng tự tin lạnh nhạt, nàng vẫn là lựa chọn tin tưởng huynh trưởng.

Ôm con gái, lui về phía sau mấy bước, nàng bắt đầu đang xem cuộc chiến.

Hai gã cao thủ người cao gầy cùng dáng lùn lưng gù, nghe được lời Vân Trung Thiên nói khoác mà không biết ngượng mồm như thế…, mỗi kẻ lộ ra hung tướng.

“Chỉ là một tiểu bối, cũng dám ở trước mặt bọn ta nói ẩu nói tả, ngươi muốn chết!”

Trái phải hai thanh trường kiếm, kiếm khí chấn động.

Sáu cô gái thủ vệ rối rít rút lui, rời xa chiến trường, mà người Vân Khê bên này lại đứng ở tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Vân Trung Thiên từ từ huy vũ trường kiếm, kiếm khí trên không trung vạch lên đường vòng cung ưu mỹ, nhìn như nhẹ nhàng, kì thực mang theo một mảnh khí lãng nặng nề.

Hắn biểu diễn một lần này, huyền giai thay đổi chân thật nhìn một cái không xót gì.

Huyền Hoàng ngũ phẩm!

Âm thầm, hắn không ngờ tấn thăng đến Huyền Hoàng ngũ phẩm.

Vân Khê khẽ kinh ngạc, quay đầu, thấy Long Thiên Tuyệt vẻ mặt ý cười hiểu rõ, thì ra là hắn đã sớm đã nhận ra?

Khó trách huynh trưởng nắm chắc! Chỉ có điều, đều là thực lực Huyền Hoàng ngũ phẩm, lấy một địch hai, huynh trưởng có thể địch nổi bọn họ sao?

“Khê Nhi, nơi này liền giao cho đại ca đi, chúng ta đi trước!” Long Thiên Tuyệt khẽ vuốt dưới đầu vai của nàng, trên gương mặt anh tuấn vô trù là mỉm cười tín nhiệm, tín nhiệm của hắn, khiến Vân Trung Thiên rất có thâm ý cười.

Vân Khê không biết hai người đánh bí hiểm cái gì, lại thấy bọn họ đều rất có lòng tin với nhau, nàng cũng là tin.

Vòng qua hai người đối thủ, đoàn người tiếp tục hướng phương hướng cửa thành đi tới.

Hai gã cao thủ người cao gầy cùng dáng lùn lưng còng thấy thế, vung kiếm nhắm muốn đi ngăn trở bọn họ, lúc này, Vân Trung Thiên động kiếm, lấy góc độ hết sức quỷ dị xuất kiếm, chọn hướng cổ tay hai người.

Kiếm ra một nửa, vội vàng trở lại phòng thủ, ba người triền đấu ở một chỗ.

Không có ai ngăn trở, đoàn người Vân Khê không trở ngại hướng phương hướng cửa thành dạo bước đi.

Đường cái Vân Thành, vắng lặng yên tĩnh, chỉ có lác đác mấy người đi lại ở trên đường cái, ngay cả Hương Lâu trong ngày thường náo nhiệt nhất, cũng không có ca múa vui chơi mừng cảnh thái bình.

Rất xa, có một đội cao thủ Vân tộc hộ một đỉnh kiệu, xuất hiện từ khúc quanh đầu kia đường lớn, mỗi người trong tay đều nắm trường kiếm, ánh mắt mọi người dò xét xung quanh, tràn đầy cảnh giác.

Cỗ kiệu như vậy, thông thường chỉ có nữ quyến gia đình lớn mới có thể sử dụng, trận chiến lớn như thế, không biết bên trong kiệu ngồi đến tột cùng phải người nào.

Đám người Vân Khê tiếp tục đi về phía trước, trong lúc bất chợt, xung quanh ngầm có hơi thở chập chờn, là sát cơ! Vân Khê mi tâm căng thẳng, chẳng lẽ Vân tộc nhanh như vậy đã có người biết được tin tức bọn họ đến, muốn ở trên đường cái phục kích bọn họ?

Nghĩ tới, quả nhiên từ góc đường tỏa ra xuất hiện mấy cao thủ mặc áo đen, ngoài ý muốn chính là, mục tiêu của bọn chúng cũng không phải là bọn họ, mà là cao thủ Vân tộc hộ vệ trong cỗ kiệu đó!

Cỗ kiệu đột nhiên dừng lại, trong kiệu truyền ra tiếng hỏi của cô gái: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, chúng ta gặp mai phục.” những cao thủ Vân tộc đem cỗ kiệu bao vây thành một vòng, làm hết phận sự hộ vệ.

Rèm cỗ kiệu vén lên một góc, lộ ra một khuôn mặt phu nhân, phu nhân này tướng mạo bình thường, nhưng có khác một cỗ khí chất người nhà giàu đặc thù.

“Các ngươi là người phương nào phái tới?” Nàng quét một vòng xung quanh, không có kinh hoảng, cau mày, quát hỏi.


“Không có ai phái chúng ta đi, chúng ta chỉ là cướp tiền!” Một gã hắc y nhân trong đó hướng những đồng bạn đánh ánh mắt ra hiệu, một nhóm người liền rút kiếm thẳng hướng cao thủ Vân tộc, không có nói nhảm dư thừa nhiều hơn nữa.

Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chính là hướng tới phu nhân bên trong kiệu, mỗi một chiêu mỗi một kiểu, cũng là sát chiêu đưa người vào chỗ chết!

Giờ khắc này, bên trong kiệu phụ nhân rốt cục luống cuống.

Nàng vén lên màn kiệu, muốn trốn ra được, mỗi cái phương hướng, đều có Hắc y nhân gác, nặng nề tiến vào tiến tới gần.

“Phu nhân, mau tránh trở về bên trong kiệu đi! Chúng ta thề bảo vệ người!” Cao thủ Vân tộc mới vừa phát biểu một phen hào ngôn tráng chí, trên người của hắn đã bị đâm một kiếm, ngã xuống đất thẳng tắp.

Lại một gã cao thủ Vân tộc xông lên, có một người té xuống, cao thủ hộ vệ ở bên người nàng càng ngày càng ít, phụ nhân kinh hoàng hướng trên đường cái hô lớn lên: “Cứu mạng với! Cứu mạng với!”

Một đầu đường cái này, đám người Vân Khê thấy một màn như vậy, từ đạo nghĩa trừ bạo giúp kẻ yếu, cũng là nghĩa đồng tộc, không đợi Vân Khê phân phó, đám người Chi trưởng lão đã cất bước xông tới, đi trước cứu người.

Mấy người Chi trưởng lão là người bực nào? Bọn họ chính là cao thủ Nội tông Vân tộc, lấy thân thủ của bọn họ, đối phó chỉ là vài mao tặc, căn bản không đáng kể. Cơ hồ chính là một hiệp, hắc y nhân liền lục tục bị thua.

“Nói, các ngươi rốt cuộc là người nào? Tại sao muốn ám sát nàng ta?” Chi trưởng lão giật xuống mặt nạ trên mặt một hắc y nhân, lớn tiếng tra hỏi.

“Bà ta là chính thất phu nhân của Vân Tam gia, ta đã thấy bà ta.” Vân Khê nhớ tới, phụ nhân này đến tột cùng là người nào, khó trách vừa rồi vẫn cảm thấy có chút quen mặt.

Quái, hôm nay chính là Vân Tam gia trở thành Tân thành chủ thời gian thật tốt, làm sao lại có người muốn ám sát phu nhân của hắn?

Chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh của Vân Tam gia làm?

Có điều, nếu là chính thất phu nhân của Vân Tam gia đã chết, chẳng lẽ không phải tiện nghi Hoa Oánh Oánh, làm cho ả có thể danh chính ngôn thuận ngồi lên vị trí chính thất?

Không đúng! Có lẽ những người này chính là Hoa Oánh Oánh phái tới! Nữ nhân có tâm kế giống như ả vậy, làm sao có thể dung hạ được một nữ nhân vẫn đặt ở trên đầu ả đây?

“Ta đã đoán được, các ngươi là người Hoa gia!” Vân Khê cố ý lừa bọn hắn.

Hắc y nhân được nghe đến hai chữ “Hoa gia”, cơ hồ chính là bản năng kinh ngạc cả kinh, phản ứng rõ ràng, cho dù là Tam gia phu nhân cũng đã nhìn ra. Tam gia phu nhân thịnh nộ, một quyền hung hăng đánh ở trên cửa kiệu, cắn răng nói: “Giỏi cho tiện nhân nhà ngươi! Ta không tìm ngươi phiền toái, ngươi cũng là tiên hạ thủ vi cường. Muốn thay thế được ta, trở thành thành chủ phu nhân, cửa nhỏ cũng không có!”

Mấy tên hắc y nhân thấy mình bại lộ thân phận chân thực, ảo não đồng thời, trên mặt của bọn hắn lộ ra kiên quyết, mấy người nhất tề giơ kiếm, tự sát mà chết.

Tam gia phu nhân cau mày, coi như không nhìn thấy, cũng không phải là kẻ lương thiện, đối với hai gã hộ vệ còn sót lại nói: “Lục soát người thật tốt cho ta, nhất định phải tìm ra bằng chứng có thể chứng minh bọn chúng là người Hoa gia.”

“Dạ, phu nhân.” Hai gã hộ vệ bắt đầu ở trên thi thể tìm kiếm chứng cớ.

Thổ xong một ngụm ác khí, Tam gia phu nhân từ từ khôi phục lòng bình tĩnh, lễ phép hướng về phía đám người Chi trưởng lão nhẹ nhàng khom: “Đa tạ mấy vị ra tay tương trợ! Nếu không có mọi người rút kiếm tương trợ, ta hôm nay sợ là phải chôn thân ở nơi này dưới tay cẩu tặc Hoa gia.”

Đám người Chi trưởng lão lặng yên thối lui đến phía sau Vân Khê, ý tứ kia rất rõ ràng, bọn họ cũng là lấy nàng vi tôn, muốn tạ ơn hãy tạ ơn nàng.

Mới vừa Vân Khê còn có chút bất mãn, bọn họ không có nhận được ý kiến của nàng, liền tùy tiện ra mặt cứu người, còn cứu phải phu nhân Vân Tam gia, trong nội tâm nàng có chút không vui, nhưng mà bây giờ thấy phản ứng của bọn họ, không vui trong nội tâm nàng cũng đã khơi thông.

“Phu nhân không cần phải khách khí, chẳng qua là tiện tay thôi.” Vân Khê trả lời.

Tam gia phu nhân cẩn thận đánh giá Vân Khê một phen, ánh mắt trầm xuống, tự tiếu phi tiếu: “Ta nhận được ngươi! Ngươi đã tới quý phủ chúng ta. Ngươi tên là Vân Khê, là hung thủ hại chết con gái của ta, có phải thế không?”

Tam gia phu nhân cắn trong chữ mang theo nồng đậm hận ý.

Vân Khê không ngờ đến bà ta lại biết chuyện nàng sát hại con gái bà ta, suy nghĩ một chút, nàng gật đầu thừa nhận: “Không sai, là ta giết con gái của ngươi! Bất quá, ta nếu không phải giết nàng, người bị giết chính là ta rồi!”

Tam gia phu nhân nắm tay, ngửa mặt lên trời nhắm mắt, giống như là đang nhớ lại con gái yêu của bà, đang ở lúc mọi người cũng không ai biết bà ta đến tột cùng sẽ phản ứng như thế nào, bà ta đột nhiên thở dài thật dài, từ từ mở mắt ra, âu sầu nói: “Cũng là ta hại nó! Con gái của ta từ nhỏ đã tranh cường háo thắng, lại có phụ thân của nàng không ngừng vì nàng trù tính, vì có thể ở Vân tộc đoạt lấy một chỗ ngồi, trở thành người trên người, hai cha con bọn họ sau lưng không biết làm bao nhiêu chuyện ác. Ta khuyên ngăn bọn họ không được, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, ai ngờ nàng rốt cục vẫn phải xảy ra chuyện. Nếu ta năm đó có thể khuyên nàng nhiều một chút, dạy bảo nàng một chút, làm cho nàng không cùng người tranh cường háo thắng, có lẽ nàng hôm nay sẽ thật tốt, sau đó gả hộ người trong sạch, cuộc sống bình bình đạm đạm trôi qua, ai……”

Vân Khê có chút ngoài ý muốn, nàng cho là Tam gia phu nhân sẽ tìm nàng liều mạng, lại không nghĩ bà ta tự mình kiểm điểm, đem tất cả sai lầm đều vơ vào trên người của mình, Tam gia phu nhân như vậy, làm cho nàng có chút nhìn không thấu.

“Vân Khê cô nương, ta biết ngươi cùng tiện nhân Hoa Oánh Oánh kia là đối đầu, hiện tại ả dựa vào Tam gia sủng ái, liền trong mắt không có người, coi mình là thành chủ phu nhân, thậm chí còn phái sát thủ tới ám sát ta, muốn để cho ta chết oan chết uổng, ả mới có cơ hội vui vẻ ngồi lên bảo tọa thành chủ phu nhân. Khẩu khí này, ta nuốt không trôi! Ta cho dù chết, cũng không thể làm cho nàng như nguyện! Ta biết bản lãnh của ngươi lớn, ngươi có thể luyện chế ra linh đan diệu dược giống như Tru Tiên đan như vậy, nhất định cũng có thể luyện chế ra đan dược khiến người ta phát điên phát cuồng, làm trò trước mặt người khác. Hi vọng ngươi có thể thành toàn ta, cho ta một viên thuốc như vậy, ta muốn tiện nhân Hoa Oánh Oánh kia ở trên lễ mừng thành chủ lên ngôi hôm nay làm trò hề, trở thành trò cười của cả Vân Thành! Đến lúc đó, nhìn ả ta đến tột cùng còn có cái thể diện gì đặt chân ở Vân Thành.” Tam gia phu nhân căm giận nói.

Vân Khê gảy nhẹ dưới đuôi lông mày, nói: “Ngươi muốn để cho Hoa Oánh Oánh trước mặt mọi người mất thể diện, đối với nàng mà nói, chưa chắc là đả kích thật lớn. Ngươi có lẽ cũng có nghe thấy, ngày trước Hoa Oánh Oánh trong lúc ở thập đại học viện đã có rất nhiều vụ tai tiếng, ả còn không phải là sống đắc ý vui vẻ như thường? Nên thế nào, trả miếng thế nào. Đối phó loại người như ả, thủ đoạn thay đổi tàn nhẫn hơn mới đắc dụng!”

“Xin lắng tai nghe!” Tam gia phu nhân đáy mắt xẹt qua vẻ tinh quang, khiêm tốn thỉnh giáo.

Vân Khê ho khẽ một tiếng, ánh mắt hướng phương hướng Nhị chưởng quỹ liếc qua, loại chuyện nham hiểm này, nàng vẫn là ít làm thì tốt hơn, cho là tích đức vì con gái.

Muốn xuống địa ngục, hãy để cho người khác đi đi.

“Vị này chính là Nhị chưởng quỹ Thịnh Bảo trai, người giang hồ xưng nhện độc, am hiểu nhất đúng là luyện chế các loại độc dược, vô luận là cái độc dược độc tính gì, hắn đều dễ như trở bàn tay. Ta đề nghị ngươi vẫn là thỉnh giáo với hắn, tin tưởng hắn nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn vừa ý.”


Nhị chưởng quỹ mí mắt chớp ba cái, cũng biết nàng đột nhiên đem ánh mắt nghiêng mắt nhìn qua tới không có chuyện tốt, quả là đúng như dự đoán.

“Thì ra là ngài chính là người giang hồ xưng nhện độc Nhị chưởng quỹ? Thất kính thất kính!” Tam gia phu nhân lời này nói xong có chút trống rỗng, nàng có lẽ là lần đầu tiên nghe nói cái danh hiệu này, nhưng mà rơi vào trong tai Nhị chưởng quỹ lại vô cùng hưởng thụ, thiên xuyên vạn xuyên, vuốt đuôi không xuyên (chuyện gì cũng vượt qua được nhưng lời nịnh nọt thì không). Nghe được có người coi trọng như thế, đáy lòng hắn rất hưởng thụ.

Ngoài mặt làm bộ như bình tĩnh, Nhị chưởng quỹ ra vẻ suy tư, nói: “Được rồi! Nhìn thấy phu nhân ngươi thành tâm thành ý như thế phân thượng, ta liền tặng ngươi một hộp bánh ngọt…… Phải tránh, nhất định phải dùng cẩn thận!”

Từ trong ống tay áo móc ra một cái hộp gỗ trầm hương chế thành tinh xảo, Nhị chưởng quỹ cẩn thận đem nó đưa đến trên tay Tam gia phu nhân, liên tục dặn bảo.

Bánh ngọt?

Tam gia phu nhân đầu tiên là nghi ngờ nhìn cái hộp, chần chờ một hồi lâu, đột nhiên ánh mắt của nàng sáng ngời, tỉnh ngộ tới đây, thành kính nhận lấy, cảm kích nói: “Đa tạ Nhị chưởng quỹ! Hôm nay còn có chuyện quan trọng, ta đây đi trước một bước, ngày khác nhất định đáp tạ xứng đáng, cáo từ!”

Đưa mắt nhìn thân ảnh Tam gia phu nhân đi bộ đi xa, Vân Khê quay đầu lại, ngó chừng Nhị chưởng quỹ hỏi: “Ngươi cho bà ta, đến tột cùng là cái bánh ngọt gì?”

Nhị chưởng quỹ lắc đầu, thần bí mà cười, nhưng cười không đáp.

Vân Khê nâng lông mày, không hề cặn kẽ nghiên cứu nữa, quay đầu trở lại, huynh trưởng đã chiến thắng khải hoàn trở về, một thân ngân y, không nhiễm bụi trần, trong nắng ban mai, mạ lên một tầng màu vàng, dường như từ trong tranh đi tới.

“Ca, võ công của huynh khi nào tiến triển nhanh như vậy rồi?” Không cần hỏi, hắn có thể bình an trở về, đã chứng minh hắn đã chiến thắng hai gã cao thủ kia.

Huyền giai như nhau, lấy một địch hai, rất giỏi đấy!

Vân Khê sinh lòng tự hào.

Vân Trung Thiên khẽ mỉm cười, đến gần bên cạnh nàng nói: “Muội đã tiến bộ nhanh như vậy, ta nếu không phải kịp thời truy cản kịp, chẳng phải là để cho xa xa bỏ rơi đến phía sau đi?”

“Cùng lắm thì, muội ở phía trước chờ huynh là được.” Vân Khê dí dỏm nháy mắt.

Hai huynh muội nhìn nhau cười một tiếng, không khí ấm áp từ từ tràn ngập.

“Hôm nay Vân Thành đổi chủ, nói vậy trừ ở ngoài Vân tộc, còn tới không ít những cao thủ gia tộc khác đến đây chúc mừng. Chúng ta vẫn là mau chóng đi dự tham gia náo nhiệt đi, thừa dịp nhiều người, cũng dễ dàng lẫn vào đi.” Vân Mạch Thiên nói.

“Cần gì lẫn vào đi? Nếu là chuyện vui, chúng ta tự nhiên thoải mái đi trước chúc mừng mới phải. Đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, chẳng lẽ Vân Tam gia hắn còn có thể trước mặt mọi người đem chúng ta đuổi đi ra hay sao?” Long Thiên Tuyệt nâng lên lông mày dài, thần thái phấn chấn nói. Người ta không có mời, ngươi còn không mời mà tới, cho dù đúng là người ta đưa tay không đánh người khuôn mặt tươi cười…… Đây rõ ràng chính là một vô lại mà, nhưng vô lại này hết lần này tới lần khác đẹp trai vô địch cực kỳ, thật sự là yêu nghiệt!

“Nói thật hay! Chỉ là một thành chủ, lão phu còn không để vào trong mắt. Chúng ta chịu cổ vũ, là vận may của hắn! Đi, chúng ta xem náo nhiệt đi!” Vân Mộ Phàm nắm tay con rể lôi, hai cha vợ tiêu sái cất bước đi.

Vân Khê hung hăng lau mồ hôi, hai người này làm sao so sánh với nàng còn không biết xấu hổ hơn?

Người còn lại cũng rối rít lắc đầu cười khổ, Vân Tam gia gặp phải đôi cha vợ này, coi như là thất bại xui xẻo.

Bên tai nhẹ nhàng mà truyền đến tiếng ngáy, Vân Khê cúi đầu nhìn xuống, phát hiện Tiểu Nguyệt Nha ngủ thiếp đi. Bộ dạng bé ngủ say, lại khôi phục bé vốn là khả ái hồn nhiên, Vân Khê đau lòng không dứt. Con đáng thương, thân thể bị cướp trắng trợn như vậy, nàng bắt đầu hoài nghi chuyện mình đang làm cho tới nay, đến tột cùng là đúng hay sai?

Nếu như nói nàng không cứu Vân Huyên…, con gái cũng sẽ không bị một kiếp này, nhưng nhưng nếu thật không cứu, Vân tộc, cấm kỵ nhất tộc, thậm chí là người cả nhà bọn họ, vấn đề lại sẽ gặp gỡ như thế nào?

Nàng thì như thế nào thực hiện hứa hẹn đối với thập đại thần khí, như thế nào thực hiện hứa hẹn đối với Hàn viện trưởng, còn có hứa hẹn thực hiện đối với Côn Luân lão giả…… Nghĩ tới nghĩ lui, có một số việc có lẽ đã sớm được định từ trước đây, nàng tránh né thế nào cũng không làm nên chuyện gì.

Ôn nhu, đem con gái để vào Ngọa Long cư, bất kể tương lai rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì, nàng cũng sẽ đem hết toàn lực bảo vệ con gái.

Tam gia phu nhân sau khi rời đi đường cái, vội vã đi tới phủ thành chủ mới, lúc trước khi không chính thức bắt đầu lễ mừng đăng vị, bà vẫn lưu tại phủ Tam gia, không phải là bà không muốn chuyển đến, kì thực là nơi này không có chỗ cho bà. Chồng của bà thà rằng tùy thân mang theo một nữ nhân dụ dỗ không có danh phận, bị người chỉ trích, cũng không nguyện ý đem bà – chính thất phu nhân cưới hỏi đàng hoàng này mời tới sống ở nhà mới, lần này nếu không phải muốn tiến hành lễ mừng chính thức đăng vị, bà giờ phút này sợ rằng còn ở lại nơi ở cũ, không có cơ hội quang lâm nhà mới.

Làm một nữ nhân như bà thật sự là thất bại đến cực điểm!

Lặng yên đem nước mắt đau khổ nuốt xuống, Tam gia phu nhân từ cửa hông lặng lẽ vào phủ thành chủ, phân phó hạ nhân, không được thông báo.

Hoa Oánh Oánh trăm phương ngàn kế suy nghĩ muốn diệt trừ bà, có một thì sẽ có hai, nhưng nếu ả biết được kế hoạch ám sát của mình thất bại, ả nhất định sẽ tìm, lần nữa đối với mình hạ thủ. Thay vì ngồi chờ chết, không bằng tiên hạ thủ vi cường.

“Tam gia đâu?” Bà tìm đến thư phòng Vân Tam gia, nhưng không thấy bản thân Vân Tam gia.

Từ trong thư phòng có người nói: “Tam gia đi trước tiếp đãi khách nhân, phu nhân có thể có chuyện quan trọng? Cần tiểu nhân đi trước thông bẩm sao?”

Tam gia phu nhân suy tư, nói: “Ngươi đi goi Tam gia tới, hãy nói bổn phu nhân thân thể khó chịu. Nhớ kỹ, thời điểm gọi Tam gia, cố gắng đừng để những người khác thấy.”

Hạ nhân kinh ngạc xong, không dám hỏi nhiều, vội vàng lên tiếng trở lui.

Đợi sau khi hạ nhân thối lui, Tam gia phu nhân móc ra cái hộp Nhị chưởng quỹ tặng cho nàng, nắp hộp mở ra, bên trong nằm ngang bốn khối bánh Phù Dung chế luyện vô cùng tinh xảo, mùi thơm xông vào mũi, màu sắc mê người, ngay cả bà thấy, cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Nếu không phải nghe nói danh tiếng đáng sợ của Nhị chưởng quỹ “Nhện độc”, nếu không bà làm sao cũng không cách nào đem bánh ngọt tinh mỹ như thế cùng độc dược gắn liền với một chỗ.


Bánh ngọt này thật có thể khiến cho Hoa Oánh Oánh điên thất thố sao?

Bà đem bánh ngọt cầm gần chóp mũi, cẩn thận hít hà, không một chút phát giác bất kỳ là không ổn, trong nội tâm có chút đắn đo không chừng.

Một lúc lâu, Vân Tam gia chạy đến, Tam gia phu nhân vẫn còn tiếp tục nghiên cứu bánh ngọt, đến lúc Vân Tam gia lên tiếng hỏi “Ngươi khi nào đối với bánh ngọt cảm thấy hứng thú như thế “, bà mới đột nhiên thức tỉnh, trên tay run lên, suýt nữa đem cái hộp lật úp, phá hủy hộp bánh ngọt nghiêm chỉnh.

“Tam, Tam gia.” Tam gia phu nhân lắp bắp nói.

“Làm sao? Đang suy nghĩ gì, nghĩ mất hồn như thế?” Vân Tam gia kỳ quái nhìn bà, hạ nhân báo lại nói, phu nhân thân thể khó chịu, chẳng lẽ thật là bởi vì thân thể khó chịu, cho nên mới tinh thần hoảng hốt, hành động khác thường?

Thấy phu nhân không đáp, hắn ân cần hỏi: “Nghe nói ngươi thân thể khó chịu, rốt cuộc nơi nào không thoải mái? Thân thể nếu nói không phải thoải mái…, thì đợi ở trong phủ thật tốt, chạy tới nơi này làm cái gì?”

Tam gia phu nhân nghe nửa câu đầu, trong lòng mới vừa có ấm áp, ai ngờ nửa câu sau lập tức khiến bà sững sờ, làm cho bà hoàn toàn rơi vào đáy cốc.

“Hôm nay chính là thời gian quan trọng ta trở thành thành chủ Vân Thành, từ bốn phương tám hướng tới rất nhiều gia tộc khách quý, ta chiêu đãi khách nhân đều không còn kịp nữa, ngươi lại còn tới nơi này cho ta thêm phiền, ngươi rốt cuộc khi nào mới có thể hiểu chuyện, mới có thể làm một thê tử hiền lành?” Vân Tam gia cau mày, không vui nói.

Hắn quan sát thần sắc phu nhân, không thấy bà có bất kỳ chỗ khó chịu, nghĩ thầm bà ta nhất định là đang lừa gạt mình, không phải là tranh giành tình nhân giữa những nữ nhân thì là gì?

Hắn bắt đầu có chút không nhịn được.

Tam gia phu nhân tâm tình hoàn toàn rơi vào đáy cốc, bà không tới hai mươi tuổi gả cho hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, ủng hộ sự nghiệp của hắn, ngay cả hắn từ bên ngoài mang theo một nữ nhân ngang tàng trở lại, bà đều bấm bụng chịu đựng, ai ngờ cuối cùng đổi lấy cũng là một câu “Thêm phiền, không hiểu chuyện, không hiền lành”.

Vân Thúc Thừa ơi Vân Thúc Thừa, ngươi quá nhẫn tâm rồi!

Tốt, ngươi bất nhân, cũng đừng trách ta bất nghĩa!

Kìm lại nuốt xuống ác khí trong lòng, Tam gia phu nhân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, âm thanh dịu dàng nói: “Tam gia, ngài đừng nóng giận! Thiếp thân đây không phải mấy ngày rồi không nhìn thấy ngài, trong lòng rất là nhớ nhung, cho nên mới để cho hạ nhân thông báo, nói thân thể của ta khó chịu sao? Tam gia có thể chạy tới nhìn, có thể thấy được trong lòng Tam gia còn nhớ tới tình cảm vợ chồng, thiếp thân đã vô cùng thỏa mãn, không còn mong gì hơn.”

Sắc mặt Vân Tam gia hòa hoãn rất nhiều, nghe được bà nói như thế, trong lòng hắn ngược lại có chút áy náy rồi, hắn là không phải là đối với bà thật là có hơi quá đáng?

“Tam gia, thiếp thân biết ngài vì chức thành chủ, ngày đêm vất vả, hao hết tâm tư, về phần chút ít việc vặt trong nhà kia, ngài căn bản không cách nào bận tâm. Những năm trước đây, thiếp thân còn có thể xử lý hết thảy nội vụ quý phủ, rất hao tổn tâm thần. Hiện nay đã đổi mới phủ đệ, thiếp thân sợ rằng không có nhiều tinh lực xử lý lớn như vậy gia nghiệp như vậy nữa. Thiếp thân hy vọng có thể có một tỷ muội có thể giúp một chút thiếp thân, giúp thiếp thân xử lý nội vụ quý phủ, kể từ đó, Tam gia ngài có thể không có buồn phiền ở nhà, chỉ để ý theo đuổi sự nghiệp của ngài. Nam nhân lấy sự nghiệp làm trọng, chúng thiếp nữ nhân này, giúp chồng dạy con, đây là thiên đạo nhân luân. Thiếp thân ban đầu cho là Oánh Oánh muội muội là một người tham mộ hư vinh, đi theo Tam gia cũng chẳng qua là vì Tam gia quyền thế, cho nên vẫn bất hòa với nàng. Có điều trải qua trận này, thiếp thân nhìn Tam gia đối với Oánh Oánh muội muội một mảnh chân tình, mà Oánh Oánh muội muội cũng đối Tam gia bất ly bất khí, cho nên thiếp thân quyết định không bất hòa với Oánh Oánh muội muội, nguyện cùng nàng một lòng hầu hạ Tam gia, hơn nữa cùng nàng cùng chung xử lý phủ thành chủ nội vụ, ngài nói thế có được không?” Tam gia phu nhân cười đến càng thêm ôn nhu, nhất ngôn nhất ngữ, chân tình ý thiết, không có chỗ thiếu sót.

Vân Tam gia nhìn nụ cười của bà, trong lòng hơi động một chút, lộ ra sắc mặt vui mừng. Có một số việc mặc dù đã nhìn thấu một nửa, nhưng bọn họ còn cách một tầng cửa sổ, chẳng bao giờ đâm, hiện tại bà ta nói như thế, chính là làm ra chủ động nhượng bộ. Được vợ hiền như thế, chồng còn có gì đòi hỏi?

Hắn tiến lên mấy bước, cầm tay bà, ôn nhu nói: “Phu nhân, cám ơn nàng thành toàn, những năm này khổ cho nàng.”

Ngắn ngủn một câu nói, để cho Tam gia phu nhân không nhịn được ướt hốc mắt, bà rút tay ra, nghiêng người, âm thầm lau đi nước mắt.

Đã muộn!

Ngươi bây giờ mới biết được ta tốt, đã đã quá muộn!

Lại quay đầu, bà cười trong rưng rưng: “Đều là vợ chồng già rồi, còn nói chuyện này để làm gì? Để cho trẻ con nghe đi, không chừng làm sao chê cười chúng ta đấy.”

Bà đưa tay, đem một hộp bánh Phù Dung bầy đặt ở trên bàn bưng lên, đưa đến trong tay Vân Tam gia, mỉm cười nói nói: “Đây là thiếp thân tới trên đường mua một hộp bánh Phù Dung, thiếp thân lúc trước đối với Oánh Oánh muội muội thái độ không tốt, cũng không biết nàng có thể hay không trách ta, cho nên cố ý mua hộp bánh Phù Dung này đưa cho nàng, coi như là thiếp thân đối với nàng bồi tội.”

“Cái này…… Oánh Oánh nàng chưa chắc thích ăn bánh ngọt.” Vân Tam gia nhớ lại Hoa Oánh Oánh yêu thích, chi tiết nho nhỏ, lần nữa khiến Tam phu nhân đau lòng. Đối với một nữ nhân xấu xa, hắn tốn hao tâm tư như thế, ngay cả đối phương yêu thích gì cũng biết nhất thanh nhị sở. Còn mình? Hắn hiểu được mấy phần sở thích của mình?

Đương môi mím môi từ từ căng, Tam gia phu nhân mỉm cười nói: “Đây là một mảnh tâm ý của ta, Oánh Oánh muội muội nếu như không ăn, ta đây……” Nàng cố ý lộ ra thần sắc lúng túng.

Vân Tam gia không nỡ cự tuyệt ý tốt của bà, cho nên nhận lấy cái hộp: “Ta đây thay Oánh Oánh cám ơn nàng.”

“Tam gia nếu là thật sự nhận tình cảm của thiếp, không ngại cùng Oánh Oánh muội muội cùng nhau nếm thử mùi vị bánh ngọt này, bánh ngọt này lại là thiếp cố ý chọn lựa, tốn không ít tâm tư, là một mảnh tâm ý của thiếp. Thiếp hi vọng bắt đầu từ hôm nay, người một nhà chúng ta có thể sinh sống chân chính sự hòa thuận, bắt đầu cuộc sống mới, sự nghiệp của Tam gia cũng có thể phát triển không ngừng.”

Chống lại ánh mắt nóng bỏng của phu nhân, Vân Tam gia không có biện pháp cự tuyệt, cho nên gật đầu, đang muốn rời đi, lúc này, Tam gia phu nhân đột nhiên gọi hắn lại, nhìn hắn thật sâu một cái, lại đem cái hộp nhận lấy: “Chờ một chút! Thiếp sợ Oánh Oánh muội muội đa nghi, không tin thiếp là thật lòng muốn cùng nàng hòa hảo, cho nên thiếp ăn một miếng bánh ngọt, làm cho muội ấy có thể hoàn toàn yên tâm.”

Vừa nói, bà liền đem một miếng bánh Phù Dung hướng bỏ vào trong miệng của mình.

“Phu nhân, cần gì như thế đây? Cách làm người của nàng, ta còn có thể không biết?” Nói là nói như vậy, hắn lại không ngăn cản.

Tam gia phu nhân cuối cùng vẫn đem bánh Phù Dung nuốt xuống, hai bên trên khóe miệng giương, bà xé ra vẻ nụ cười ôn hòa: “Bánh điểm tâm không ngọt không ngán, mùi vị vô cùng tốt, tin tưởng Tam gia cùng Oánh Oánh nhất định sẽ thích.”

“Ta đây đi trước, phu nhân nghỉ ngơi thật tốt.” Vân Tam gia mang theo một hộp bánh ngọt rời đi thư phòng. Tại phía sau hắn, là ánh mắt oán hận của phu nhân Tam gia, bà thà rằng ngọc đá cùng vỡ, cũng không có thể tiếp tục chịu đựng chồng của mình bị một người đàn bà dụ dỗ mê hoặc, cuối cùng phá hủy cả nhà!

Sau khi hít sâu mấy cái, bà trấn định tâm thần, hướng về phía thủ vệ ngoài cửa nói: “Các ngươi đi đem công tử cùng tất cả người nhà ta toàn bộ gọi đến nơi đây, ta có chuyện quan trọng cùng bọn họ thương lượng.”

“Dạ, phu nhân.”

Sau khi Vân Tam gia rời đi thư phòng, rất nhanh tìm được Hoa Oánh Oánh, Hoa Oánh Oánh đang dẫn những cao thủ Hoa gia trước sau trái phải trang trí phủ thành chủ. Nghĩ tới từ hôm nay bắt đầu, ả chính là chủ nhân Vân Thành, ả liền không nhịn được hưng phấn.

“Chuyện gì vậy? Không nhìn ta đang rất bận rộn?” Bị Vân Tam gia kéo đến một bên, Hoa Oánh Oánh trong lòng không vui, không nhịn được nói.

“Tốt lắm, đã đủ đẹp. Chờ qua hôm nay, cả phủ thành chủ đều là của nàng, nàng muốn trang trí thế nào thì trang trí như thế, cần gì nóng lòng nhất thời?” Vân Tam gia mỉm cười, tỉ mỉ thay ả lau chùi mồ hôi hột trên trán, không đành lòng nói lời nói nặng với ả. (TM: ta phi!!)

Hoa Oánh Oánh nghe đến câu “Chờ qua hôm nay, cả phủ thành chủ đều là của nàng”, thần sắc không vui lập tức chuyển tình, tâm tình ả đại khoái, giơ tay lên ôm lấy cổ Vân Tam gia, quyến rũ cười nói: “Đây cũng là chàng nói! Bắt đầu từ hôm nay, cả phủ thành chủ chính là của ta rồi, bao gồm cả chàng ở bên trong, ta chính là nữ chủ nhân nơi này!”

Chân mày đắc ý dương cao, trên dung nhan kiều mỵ của Hoa Oánh Oánh, đều là chính là ao ước tốt đẹp.

Vân Tam gia thấy vậy động tâm, cúi đầu, ở môi nàng hung hăng hôn một cái, ôm ấp lấy eo nhỏ của ả, hắn thở thật dài: ” Vân Thúc Thừa ta có thể có hôm nay, không còn sở cầu rồi!”


Sắc mặt cười duyên của Hoa Oánh Oánh hơi chậm lại, đem nắm tay nện xuống vài cái dưới lồng ngực của hắn, sẵng giọng: “Nói cái gì đó? Cứ như vậy chút thành tựu, chàng đã thỏa mãn? Chỉ là một thành chủ, thì như thế nào so ra mà vượt qua vị trí Cung chủ Vân Huyễn điện đây? Trên Cung chủ, còn có Tông chủ Vân tộc, trên đầu của chàng còn đè ép nhiều người như vậy, chàng làm sao có thể tùy tâm sở dục (tùy theo lòng mình)?”

Vân Tam gia cau mày: “Vậy nàng rốt cuộc muốn ta như thế nào, mới có thể thỏa mãn?”

Hoa Oánh Oánh đẩy hắn ra, hai tay quấy chơi đùa sợi tóc trên đầu vai, bắt đầu hy vọng ước mơ xa xăm: “Cuối cùng sẽ có một ngày, ta muốn lên làm Cung chủ Vân Huyễn điện, làm cho mọi người cả Vân Thành cùng Vân Huyễn điện nghe theo hiệu lệnh của ta!” Phía sau nửa câu, ả không có nói ra, đó chính là đợi sau khi ả thu phục được cả Vân Thành cùng Vân Huyễn điện rồi, ả sẽ làm Vân Thành cùng Vân Huyễn điện thoát khỏi khống chế của Nội tông Vân tộc, khiến toàn bộ bọn chúng đều sửa thành họ Hoa, trở thành thế lực của Hoa gia bọn ả!

Đây cũng là một trong những lý do ban đầu ả thuyết phục Hoa gia đầu nhập vào Vân tộc.

Có thế lực Hoa gia làm hậu thuẫn của ả, ả đã có thể ở Vân Thành đặt gót chân, mà Hoa gia cũng có thể thông qua ả nhận được càng nhiều là ích lợi, từ từ xâm nhập thế lực Vân tộc, cuối cùng để cho Vân tộc biến thành thiên hạ của Hoa gia bọn ả!

Dã tâm của ả, cho tới bây giờ cũng không có thay đổi ít đi quá!

Vân Tam gia nghe lời của ả, chân mày càng mặt nhăn càng sâu, hắn từ từ có chút nhìn không thấu ả ta. Vốn cho là làm tới thành chủ, là có thể thỏa mãn dã tâm của ả, làm cho ả có thể an phận ở lại bên người hắn, ai ngờ ả căn bản chưa vừa long với hơn thế, chẳng những không có thỏa mãn hết thảy hiện tại, mục tiêu của ả đã liếc về phía Vân Huyễn điện.

Ai, nữ nhân có dã tâm khổng lồ như vậy, thật là làm cho hắn vừa yêu vừa hận a!

“Những thứ chuyện xa vời này, chúng ta sau này hãy nói.” Vân Tam gia đem cái hộp đựng bánh Phù Dung lấy ra ngoài, đưa đến bên cạnh nàng nói, “Đây là bánh ngọt phu nhân đưa cho chúng ta, phu nhân nói rồi, qua hôm nay, nàng liền đem một phần sự vụ bên trong phủ chính thức giao cho nàng để xử lý, nàng từ nay về sau cũng sẽ không tiếp tục can thiệp chúng ta, nàng ta còn nói muốn cùng nàng thân thiện hữu hảo, để trở thành chị em tốt. Đây là một chút tân ý của phu nhân, cho chúng ta nhất định xin vui lòng nhận cho.”

“Phu nhân? Chuyện khi nào?” Hoa Oánh Oánh kinh nghi theo dõi cái hộp trong tay hắn, trong lòng nhớ lại chuyện phái đi ra ngoài những sát thủ Hoa gia, ả biết hôm nay phu nhân sẽ từ nơi ở cũ chuyển đến nhà mới, mà mọi người phủ thành chủ bận rộn tiếp đãi khách nhân, không có quá nhiều cao thủ đi hộ vệ bà ta, đây là cơ hội hạ thủ tốt nhất của ả. Không có phu nhân, ả chính là nữ nhân duy nhất trong phủ thành chủ này, mới có thể chân chính hô phong hoán vũ, nghĩ muốn cái gì liền có cái đó. Cho nên, sáng sớm ả đã phái ra sát thủ, muốn ở nửa đường giả cướp giết phu nhân, lẽ ra giờ này cũng nên hạ thủ, làm sao chậm chạp không có sát thủ hồi âm thông báo đây?

Bây giờ nghe đến Vân Tam gia nói tới phu nhân, đáy lòng ả đột nhiên cả kinh, sẽ không phải sát thủ ả phái đi ra xảy ra điều gì không may, bị Tam gia phu nhân làm trốn chạy đi?

“Chính là mới vừa nãy, nàng ấy đã đến quý phủ, trong thư phòng đem bánh ngọt đưa cho ta. Đây là một chút tâm ý của phu nhân, phu nhân có thể làm được thông tình đạt lý như thế, đã là không dễ, chúng ta vẫn là phải nhận tình cảm của nàng ấy mới đúng.”

“Chàng nói cái gì? Phu nhân đã đến quý phủ?” Đáy mắt Hoa Oánh Oánh xẹt qua một tia kinh hoảng, những sát thủ kia rốt cuộc thế nào? Phu nhân đã biết là mình phái người đi giết bà ta sao?

“Oánh Oánh, ăn miếng bánh ngọt đi! Nghe phu nhân nói, mùi vị bánh ngọt này không tệ.” Một miếng bánh Phù Dung đưa đến bên mồm của ả, mùi thơm ngọt ngấy bay vào trong mũi, Hoa Oánh Oánh theo bản năng giơ tay lên, đem bánh ngọt phẩy tới trên mặt đất.

“Không ăn! Không ăn! Ai biết có phải bánh ngọt có độc hay không, ai biết là bà ta không phải là có chủ tâm muốn đầu độc khiến ta chết đây?”

Vân Tam gia cau mày, nhìn bánh ngọt rơi xuống đất, ngữ khí không khỏi nặng lên: “Oánh Oánh, nàng quá tùy hứng rồi! Phu nhân khó có khi chịu chủ động cùng giải hòa, còn đưa bánh ngọt cho nàng, biểu đạt tâm ý giải hòa của nàng ấy, nàng không lĩnh tình còn chưa tính, còn chửi bới như thế, ác ý suy đoán phu nhân dụng tâm, nàng quá làm ta thất vọng!”

“Ta khiến ngươi thất vọng? Ngươi không sợ bị đầu độc chết, ngươi liền ăn, dù sao ta cũng sẽ không ăn!” Hoa Oánh Oánh là ai? Há lại ngươi một lời hai tiếng uy hiếp, ả sợ ngươi ngay? Đối phương càng hung hăng, ả cũng càng hung hăng, chưa bao giờ biết thỏa hiệp như thế nào.

Vân Tam gia giận dỗi nói: “Ta ăn thì ta ăn! Ngươi chính là cô bé không hiểu chuyện, một chút cũng không hiểu khéo léo bao dung tâm tình của người khác, vẫn là phu nhân thông tình đạt lý, vì lo lắng ngươi sẽ cho rằng nàng ấy hạ độc trong bánh ngọt, nàng ấy ngay trước mặt của ta, chính miệng ăn một miếng, lấy bày ra trong sạch. Ngươi đã cho là bánh ngọt có độc, ta đây trước hết ăn cho ngươi xem, nếu có độc, đầu độc chết cũng là một mình ta!”

Vừa nói, hắn tức giận đem một miếng bánh Phù Dung đưa vào trong miệng, từ từ nhai kĩ.

Hoa Oánh Oánh vừa tức vừa giận, trong lòng thầm mắng, lão già kia, ngươi tính làm gì đó, dám giáo huấn ta như vậy? Ngươi đã cảm thấy phu nhân của ngươi tốt, vậy ngươi hãy cùng phu nhân ngươi bỏ đi! Dính lấy ta làm chi?

Lời nói tức giận sẽ phải buột miệng ra, ả bỗng nhiên nghĩ đến, nếu là giờ phút này cùng hắn xé toang da mặt, như vậy ngày sau ả còn như thế nào đặt chân ở phủ thành chủ? Ả mất lớn sức lực như vậy, không dễ dàng bò tới vị trí này, làm sao cũng không thể ở thời khắc mấu chốt này gây ra rủi ro, mất đi tất cả.

Ngươi đã cùng phu nhân ngươi đều nếm bánh ngọt, chắc là không có vấn đề rồi, nữ nhân kia hung ác hơn nữa, cũng không đến mức đem bản thân mình cùng chồng của mình cùng nhau đầu độc chết đi?

Bất kể nữ nhân kia đến tột cùng sắp đặt cái tâm tư gì, vì sao đột nhiên muốn lấy lòng ả, dù sao ả vẫn làm theo ý mình, mới bất quản bà ta đây.

Hoa Oánh Oánh ả là ai? Dã tâm của ả cũng không ở trên người một người đàn ông, cũng không ở một phủ thành chủ, ả hùng tâm tráng chí, há lại chỉ là một nữ nhân giúp chồng dạy con có thể hiểu?

“Tốt lắm, tốt lắm! Đừng nóng giận!” Ả chủ động dán đi tới, xoa mu bàn tay của hắn, vuốt ve qua lại, lời nói nũng nịu nhỏ nhẹ nói, “Chàng cũng nói, ta chẳng qua là cô bé không hiểu chuyện, nói chuyện làm việc khó tránh khỏi có lúc bốc đồng, chàng vẫn khoan dung một chút, chớ cùng một cô bé là ta không chấp nhặt, có được hay không?”

Vừa làm nũng, vừa hướng Vân Tam gia vứt mị nhãn, dưới mị công vô địch hấp dẫn của ả, xương cốt của Vân Tam gia đã sớm mềm nhũn, chỗ nào còn có một chút khí thế?

Đưa tay móc qua hông của nàng, Vân Tam gia cười nói: “Nàng ấy, luôn có biện pháp khiến ta không tức giận được!”

Hoa Oánh Oánh đắc ý lầm bầm nói, ngẩng lên hàm dưới nói: “Đó là tự nhiên! Ai bảo chàng không chịu được sự hấp dẫn của ta chứ? Đàn ông các ngươi à…… đều giống nhau!”

Âm thanh Vân Tam gia cười khổ, lại đem một miếng bánh phù dung còn lại trong hộp một đưa tới: “Nếu như nàng không muốn làm cho ta lại tức giận, vậy thì đón nhận ý tốt của phu nhân, cầm bánh ngọt ăn đi.”

Hoa Oánh Oánh nhíu lại chân mày, ngó chừng một miếng bánh ngọt cuối cùng kia, bĩu môi nói: “Thật muốn ăn? Chàng biết ta từ trước đến giờ cũng không thích ăn những thứ bánh ngọt này, ta sợ béo phì!”

“Thì ăn một miếng, không dễ dàng mập như vậy. Hơn nữa, nàng đẹp như vậy, cho dù mập một chút, chỉ có thể càng xinh đẹp.”

Một phen lời ngon tiếng ngọt, Hoa Oánh Oánh nghe được mở cờ trong bụng, cười khanh khách không ngừng: “Được rồi! Thì nghe lời chàng!”

Bàn tay trắng nõn kẹp lên một miếng bánh Phù Dung cuối cùng, ả há mồm, đem cao điểm nuốt vào từng miếng.

“Mùi vị cũng không tệ lắm đi! Phu nhân chàng…… Thoạt nhìn còn rất có lòng.” Là rất có “Tâm cơ” mới đúng! Ả mới không tin phu nhân Tam gia sẽ tốt bụng như thế, thật lòng giải hòa cùng nàng, đều là nữ nhân, ả như thế nào không rõ làm một người đàn bà, tâm tình sau khi chồng của mình bị người đoạt đi đây? Đánh chết ả, ả cũng không tin Tam gia phu nhân có nguyện ý cùng ả hòa hảo.

“Thời gian không còn sớm! Khách nhân cũng tới được không sai biệt lắm, nàng theo ta cùng nhau đi tham gia lễ mừng thành chủ đăng vị đi!” Vân Tam gia nắm lên tay Hoa Oánh Oánh, trong lòng hào khí hàng vạn hàng nghìn. Làm một người đàn ông, sự nghiệp thành tựu đương nhiên trọng yếu, nhưng là nói nếu như không có một người phụ nữ thưởng thức sự nghiệp của hắn theo ở bên người chỉ sợ hắn có khắp thiên hạ, hắn cũng sẽ không tâm tình thư sướng như thế.

Thích Hoa Oánh Oánh, bao nhiêu cũng là bởi vì nàng thật tình sao? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, ả cho tới bây giờ cũng là bụng dạ thẳng thắn.

Lên làm thành chủ, có thể làm cho ả vui vẻ, hắn cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Không giống phu nhân của hắn, bất kể hắn thành bại hay không, nàng từ đầu đến cuối cũng là một bộ vẻ mặt không vui không sầu, thấy nhiều thời gian như vậy, hắn không khỏi mệt mỏi.

Như vậy cũng tốt so sánh với một người đàn ông, hắn có tiền, liền thích đi thanh lâu ăn chơi đàng điếm tìm thú vui, đi khoe khoang của cải của bọn họ, đi thỏa mãn sinh lý cần thiết của bọn họ. Bởi vì chỉ cần bọn họ cho gái lầu xanh tiền, là có thể thấy nụ cười trên mặt bọn họ, bất kể thiệt giả, chỉ cần gặp đến các nàng vì tiền của hắn mà ái mộ hắn, bọn họ đã rất có cảm giác thành tựu. Trái lại, bọn họ nếu là đem tiền kiếm được, giao cho phu nhân bọn họ, phu nhân của bọn hắn chỉ biết rất kín đáo khuyên răn hắn, kiếm tiền không dễ dàng, nhất định phải dùng tiết kiệm, càm ràm những việc như thế một phen.

Kể từ đó, nam nhân muốn xuất tường tỷ lệ sẽ lớn hơn nhiều lắm.

Từ cổ chí kim, định luật không thay đổi, chỉ có thể thán một tiếng, làm nữ nhân, thật khó!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui