Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 22: Một Chiêu Định Thắng Bại
Editor: Hân Nghiên
Mắt thấy hai người sắp ra cửa quyết đấu, Long Thiên Thần vội vàng la lên ngăn Vân Khê lại: “Chờ một chút! Trước tiên có thể giải độc trên người ta không? Ngứa chết ta!”

“Đón kỹ cho ta!” Vèo một tiếng, một viên thuốc giải bay vào trong miệng đang há ra của Long Thiên Thần.

Bạch Sở Mục thấy thế, vội vàng nhảy lên lưng Long Thiên Thần, một tay bóp lên cổ hắn, một tay khác banh miệng hắn: “Tiểu tử ngươi, mau phun thuốc giải ra cho ta!”

“Ngươi muốn ăn nước miếng của ta sao? Tới a!”

Hai người ở một chỗ quần nhau, đánh nhau loạn xạ.

Không để ý tới hai người, Vân Khê một cước bước ra cửa phòng, dẫn đầu đi ra ngoài.

Bước vào tiểu viện, liền nhìn thấy các loại hoa màu sắc sặc sỡ, trăm loại thiên tư hết sức xinh đẹp, xuân ý cơ hồ như xông phá ra ngoài.

Hai người cầm kiếm mà đứng, cách nhau không quá mười bước, một trận gió mát thổi qua, hoa rơi bay lả tả, có vài cánh hoa rơi lên tóc hai người đang đứng giằng co. Tóc đen như mực, cánh hoa như tuyết, hai màu đen trắng trông rất đẹp mắt.

Trong không khí mơ hồ thoang thoảng mùi hoa mai, hoa mai trong sát khí đang chuyển động.

Lông mày nàng lãnh ngạo như sương, mắt như tảng băng nổi ngàn thước, khi nàng ngước mắt, không khí trong nháy mắt ngưng kết, hào quang vạn trượng.

Một mảnh cánh hoa theo gió mà rơi, che đậy tầm mắt của hắn.


Giây lát, khi hắn nhìn qua, lông mày nàng vẫn lãnh ngạo như sương, mà mắt của nàng đã bình tĩnh như u đầm, ấm như nước mùa xuân, không có nửa phần gợn sóng, khóe môi nhợt nhạt vung lên, cười như không cười.

Tim của Nam Cung Dực không ức chế được mà khẽ run, trong con ngươi như lưu ly hiện lên một tia sương mù.

Rốt cuộc người nào mới thật sự là nàng? Tại sao hắn thế nào cũng nhìn không thấu?

Một đạo ánh sáng xanh chiết xạ đập vào mắt, đôi mắt hắn mở lớn hơn, trường kiếm ở trong tay nàng hơi nghiêng một góc độ, phía dưới vẽ ra một đạo bóng kiếm, ở trên người của nàng. Chọn dùng loại kiếm thức này, bình thường đối với kiếm thuật của mình hắn tràn đầy tự tin, nó có thể công cũng có thể phòng, gặp chiêu triết chiêu, khí thế xông thẳng. Nhưng mà nàng lại có chút bất đồng, kiếm của nàng mũi nhọn hơi nghiêng, góc độ đúng là góc độ tốt nhất, nhìn như có thể công cũng có thể phòng, kì thực đều là sát khí, ẩn giấu kiếm phong.

Trên thực tế, cả người cùng kiếm thức của nàng không khác mấy, nhìn như vân đạm phong khinh, kì thực ẩn giấu sát cơ, hơn nữa bình thường là một kích chí mạng!

Rốt cuộc là cái gì làm cho nàng biến hóa như vậy?

Nam Cung Dực thật sự khó có thể đem nữ tử trước mắt cùng nữ tử ngượng ngùng nhát gan trong ấn tượng của hắn làm một người.

Ở góc tường, Vân Dật ngắm nhìn động tĩnh trong tiểu viện, không khỏi lo lắng: “Hai người bọn họ đang muốn làm cái gì? Sẽ không gây ra chuyện lớn gì chứ?”

Vân Mông vỗ một cái vào cái đầu nhi tử: “Trấn định một chút! Đừng có lúc nào cũng sợ, dẫu gì cũng là Đại tướng quân, làm sao ngay cả con gái của ngươi cũng không bằng?”

Vân Dật có chút ủy khuất rụt cổ lại, ngài cũng đã nói, ta đã là một Đại tướng quân rồi, mà ngài làm sao còn giống như khi còn bé, động một chút là vỗ đầu ta đây?

“Phụ thân, hai người bọn họ sẽ không phải muốn đánh nhau chứ?”


“Có khả năng!” Vân Mông làm như thật sờ sờ cằm nói, “Tư thế cầm kiếm của Khê Nhi rất có phong phạm của ta năm đó, nói không chừng thật sự có thể đem Tĩnh vương gia đánh một trận.”

Vân Dật khóe miệng run lên, không dám gật bừa: “Phụ thân, Khê Nhi chưa từng biết võ. Khi còn bé ngài dạy con bé tập võ, con bé thế nào cũng học không được, bây giờ sao có thể chặn được một kiếm của Tĩnh vương gia?”

“Chưa chắc.” Vân Mông vẻ mặt thâm trầm, “Con suy nghĩ một chút, nếu Khê Nhi thật sự không biết võ, hiện tại thấy Tĩnh vương gia phát kiếm, đã sớm bị làm cho sợ đến hai chân nhũn ra rồi. Nhưng mà nhìn bộ dạng hiện tại của con bé, trấn định tự nhược, lòng tin tràn đầy, đâu có một tý sợ hãi nào? Không phải con cũng nói? Khê Nhi thay đổi rất nhiều, có lẽ ở trong sáu năm này con bé gặp được cao nhân gì đó, học được võ nghệ cũng không chừng.”

“Phụ thân nói rất có lý! Khê Nhi trước kia sợ nhất đao kiếm, bây giờ nó chẳng những mặt không đổi sắc, mà tay cầm bảo kiếm, rất có phong thái, có lẽ con bé thật sự gặp kỳ ngộ.”

“Ừ, xem trước một chút rồi hãy nói. Nếu như Khê Nhi gặp nguy hiểm, chúng ta ngay lập tức xông ra.”

“Vậy nếu Tĩnh vương gia gặp nguy hiểm thì sao?” trong đầu Vân Dật bỗng nhiên thoáng hiện một ý niệm như vậy.

Vân Mông sờ cằm suy nghĩ một chút, chần chờ nói: “Vậy chờ Khê Nhi đánh hắn đủ rồi, thì chúng ta ra.”

Vân Dật khóe miệng lần nữa co rút.

Giữa sân, Vân Khê nở nụ cười thản nhiên.

“Ta bình thường không cùng người khác tỷ võ, hôm nay phá lệ, Vương gia tính làm sao đáp tạ ta?”

Đúng vậy, nàng bình thường cũng không hay động thủ, bởi vì vừa ra tay chính là sát chiêu. Tĩnh vương gia không thể chết ở phủ tướng quân được, cũng tức là nàng tặng một mạng cho hắn, đó là vinh hạnh của hắn.


Dung nhan tuấn mỹ như ngọc ngày càng đen dần, gắt gao nhìn chằm chằm nàng: “Bản vương cũng không cùng nử tử động thủ, hôm nay phá lệ, coi như là vinh hạnh của ngươi, ngươi như thế nào đáp tạ bản vương?”

“Thì ra là Vương gia thích nói vẹt.” Vân Khê nhăn mày cười yếu ớt, góc độ mũi nhọn của thanh kiếm trong tay không chút nào di động.

Ánh mắt Nam Cung Dực nhìn chằm chằm vào ánh sáng xanh kia, trường kiếm trong tay cũng đi theo: “Công phu thật thì so chiêu, không phải là dùng miệng để đùa bỡn.”

“Rất tốt, rốt cục chúng ta cũng có chung nhận thức.” Một chữ cuối cùng còn chưa rơi xuống, nụ cười trên khuôn mặt chợt biến mất, huyền khí hùng hồn từ trong cơ thể tuôn ra, trường kiếm lấp đầy ánh nắng của hoàng hôn, tỏa sáng rực rỡ, hóa thành một đạo bạch quang, hướng về phía Nam Cung Dực bắn tới. Dọc những nơi kiếm đi qua, tạo thành một đạo khe rãnh sâu, một đường lan tràn mà đến.

Cảm nhận được kiếm khí hung hãn, Nam Cung Dực sắc mặt ngưng trọng, trường kiếm ở lòng bàn tay múa lên, huyền khí màu tím đọng lại chung quanh thân kiếm, tạo thành một đạo ánh sáng màu tím mãnh liệt mà xông đến bạch quang.

Oanh một tiếng nổ tung!

Cả tiểu viện, trong nháy mắt trở thành một đống hỗn độn.

Nhiệt khí tập kích bất ngờ, Nam Cung Dực lui về phía sau hai bước, cuối cùng nửa bước còn chưa đứng vững, thì lại một đạo bạch quang thứ hai theo sát bắn tới, hai đạo bạch quang cách nhau tuyệt đối không hơn một phần mười thời gian nháy mắt, vẻ mặt hắn trắng bệch, lộ ra vẻ khó có thể tin. Nàng rốt cuộc làm sao mà làm được, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy ra liên tục tung ra hai kiếm?

Lại là oanh một tiếng, đống hỗn độn là không dừng lại, còn vượt về phía sau thân Nam Cung Dực bắn bay ra.

Kim quan (nón, mũ) màu tím rớt xuống, một viên đông châu lớn nhất rơi ra, lăn trên mặt đất. Thân thể Nam Cung Dực bị thương vừa cử động, miễn cưỡng mới đứng vững, ngoại trừ kim quan màu tím trên đỉnh đầu rơi xuống, các nơi còn lại trên thân không có việc gì. Không có kim quan, hắn vẫn tuấn mỹ vô trù, lạnh lùng cao quý như cũ, Nam Cung Dực không hổ là mỹ nam tử đứng hàng thứ ba, một bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ.

Nhưng chiến tích như vậy, đối với Nam Cung Dực mà nói cũng là một loại sỉ nhục thật lớn, nếu kiếm khí của nàng dời nửa tấc, như vậy vật rơi xuống cũng không phải là kim quan, mà là đầu của hắn rồi.

Dung nhan tuấn mỹ âm trầm đến đáng sợ, đáy mắt màu đen quay cuồng, không ngờ chỉ một chiêu hắn liền bị thua, làm sao có thể, làm sao có thể?

Từ khi hắn tập võ tới nay, bằng vào thiên tư xuất chúng, huyền giai tấn chức một đường thông suốt không trở ngại, chưa từng bại. Danh thiên tài là quang vinh, từ xưa đến nay, chưa từng bị thua thảm hại như vậy?


Nàng thế nhưng chỉ dùng một chiêu đã đánh bại hắn, còn cố ý không đả thương tánh mạng của hắn.

Hắn làm sao lại bại bởi một nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân hắn xem thường từ trước đến nay? Làm sao có thể, làm sao có thể?

Nam Cung Dực chui vào ngõ cụt, giống như con thú đang khốn cùng, tức giận giãy giụa.

Làm sao có thể, làm sao có thể?

“Nếu như Vương gia không có ý kiến, vậy viên Đông châu này xem như người bồi thường sân viện này.” Khi ánh mắt phức tạp của hắn nhìn với vẻ soi mói, Vân Khê cầm kiếm chạm vào phần đất gần Đông châu, xẹt qua một đạo đường vòng cung trên không, viên Đông châu vững vàng rơi vào lòng bàn tay của nàng.

Bồi thường? Như vậy nàng cũng nói được, sân này đều là do chính nàng làm hư!

“Vân Khê, tỷ thí giữa chúng ta vẫn chưa xong!” đáy mắt Nam Cung Dực hừng hực lửa giận thiêu đốt, hắn không cách nào tiếp nhận được bại trận này, không cách nào tiếp nhận sỉ nhục như vậy. Mũi kiếm hướng về phía trước nhảy lên, mang theo sát khí rét lạnh thấu xương, một lần nữa đâm về phía Vân Khê.

Vân Khê thân hình không động, Đông châu trong tay nhẹ nhàng mà ném đi, khóe môi nhếch lên, vẽ ra nụ cười tàn nhẫn.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông (nghìn cân treo sợi tóc), từ góc tường vọt ra hai đạo nhân ảnh.

“Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta!”

Hai phụ tử Vân Dật thấy tình thế không ổn, vội vàng vọt ra ngăn cản, nhưng trong lòng hai phụ tử lại buồn lo khác nhau.

Vân Dật thì nhìn thấy nữ nhi đứng yên không tránh, sợ Tĩnh vương gia làm tổn thương nữ nhi mới nóng lòng, mà Vân Mông thì lại nhìn thấy rõ ràng, cháu gái giờ phút này quanh thân sát khí đã tăng vọt, đông châu trong tay nàng tùy thời sẽ trở thành lợi khí giết người, điều hắn lo chính là an nguy của Tĩnh vương gia.

Tĩnh vương gia tuyệt đối không thể gặp chuyện không may ở phủ tướng quân!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui