Thiên Tài Ngục Phi

“A! Hôm nay là ngày khảo hạch sao? Ta về muộn mất rồi.”

Một giọng nói trong trẻo vang lên hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Một tiểu cô nương ló đầu ra từ dưới lôi đài. Nghe được giọng nói ngọt ngào đó mọi người không tự chủ được rùng mình, nhanh chóng tránh xa phương hướng phát ra âm thanh.

Một số lão sư trên các cũng lấy tay che trán, xem ra hôm nay không được yên lành. Chỉ riêng Nam Cung Hàn vui vẻ, từ trên các nhảy xuống ôm lấy tiểu cô nương vừa ló đầu ra kia.

“Oaoa~ Tiểu Nghiên con về rồi sao, ta nhớ con chết được.”

Mộc Nghiên nhìn Nam Cung Hàn ôm lấy mình thì nhăn mặt, chu đôi môi nhỏ, nàng không thích vị lão sư này nga. Có nên đánh bay hắn không nhỉ? Mộc Nghiên chưa kịp nghĩ xong thì cơ thể đã hành động trước, một phát đấm bay Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn mất hình tượng ngã xuống đất nhưng vẻ mặt vẫn hề hề cười, trông thật ngốc.


Mộc Nghiên đánh bay Nam Cung Hàn xong thì xoay người nhìn xung quanh, nàng đang rất chán a~ Cái đầu nhỏ của Mộc Nghiên ngó lung tung chọc cho người ta cảm thấy thật đáng yêu, à, đó là đối với những người chưa từng tiếp xúc với Mộc Nghiên mà thôi, nếu bị tiểu yêu quái này nhắm vào thì sẽ bị chỉnh rất thảm.

Mộc Nghiên nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy ai thú vị bỗng dưng một cảm giác quen thuộc thập phần thân mật, Mộc Nghiên quay mạnh người nhìn về phía một góc, một tiểu cô nương cũng giống mình, cả người vận một bộ đồng phục của học viên ban sơ, gương mặt xa lạ mà thân quen. Cảm giác lẫn lộn làm cái đầu nhỏ của Mộc Nghiên không kịp tiếp thu, nhưng rất nhanh chóng Mộc Nghiên xác định, nàng thích người đó.

Mộc Nghiên dứt khoát chạy về phía tiểu cô nương kia, một phát nhún người nhảy lên ôm cổ tiểu cô nương đó. Cảm giác thật ấm áp và thoải mái. Mộc Nghiên vui vẻ cười chào tiểu cô nương nàng đang ôm. Tiểu cô nương đó không ai xa lạ, là Tiêu Nguyệt.

Tiêu Nguyệt không hiểu vì sao thì cảm giác có một vật thể bay nhào tới, xác định vật thể này không có sát khí, Tiêu Nguyệt liền tiện tay ôm vào lòng. Nhìn kỹ ra thì đó là một tiểu cô nương tầm tuổi nàng. Ngạc nhiên là y phục của tiểu cô nương này lại là đồng phục của học viên ban cao, tóc đen được cột cao lên hai bên rồi tết thành một đuôi sam nhỏ, điểm một vài viên trân châu.

Đôi thủy mâu linh động vui vẻ nhìn chằm chằm mình, hàm răng trắng nhỏ hiện ra thông qua nụ cười tươi tắn. Tiểu cô nương này đang chìa tay về phía nàng nói:

“Xin chào, ta là Mộc Nghiên.”

Tiêu Nguyệt chẳng hiểu làm sao cũng chìa tay ra bắt lấy tay của Mộc Nghiên khẽ đáp. “ Xin chào, ta là Tiêu Nguyệt.” – Thật ra nàng không thích tiếp xúc da thịt với người lạ cho lắm nhưng không biết vì sao lại thích tiểu cô nương Mộc Nghiên này, cảm giác chạm vào nàng ấy rất ấm áp, thập phần quen thân thương.


Không khí giữa hai người có chút kỳ quái, nhiều người hoa mắt cảm giác thấy được tim bay đầy trời. Nam Cung Hàn bị đánh bay ở bên bên lúc này đã lục tục bò dậy hướng phía Tiêu Nguyệt chạy tới. Hắn không cam lòng a~ Tại sao Tiểu Nghiên lại bỏ rơi hắn a~

Nam Cung Hàn chưa kịp tới gần Mộc Nghiên thì một bóng người đã đứng cạnh Tiêu Nguyệt, một tay xách lấy Mộc Nghiên đang bám dính lấy Tiêu Nguyệt ra, đó là nữ lão sư lúc nãy đứng trên các nói chuyện với Nam Cung Hàn. Nữ lão sư vui vẻ nhìn Tiêu Nguyệt, nhỏ nhẹ.

“Xin lỗi đã làm phiền trò, ta sẽ mang cục nợ này đi.”

Mộc Nghiên uất ức chu chu môi nhỏ, nàng không phải cục nợ a~ Tâm Tâm thật nhẫn tâm! Mộc Nghiên đưa ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tiêu Nguyệt, phát ra hơn một trăm cái tín hiệu cầu cứu, nhưng Tiêu Nguyệt lại làm bộ như không thấy càng làm Mộc Nghiên cảm thấy uất ức hơn nữa. Đôi mắt tràn ngập nước mắt, chỉ trực chờ cơ hội chảy ra ngoài.

Nữ lão sư nhanh chóng quay lại tòa các ngồi vào vị trí của mình, Mộc Nghiên chỉ đành ngoan ngoãn ngồi cạnh.

Một số học viên cảm giác như là đang mơ, tiểu yêu quái của bọn họ bị hàng phục từ lúc nào vậy? Tiểu yêu quái đi thân thiết với một người mà không phải là chỉnh người đó. Ông trời ơi, ông thấy hôm nay tân sinh đã kích bọn họ chưa đủ hay sao mà còn giáng một đòn nặng như vậy?


Mọi ánh mắt đổ dồn về Tiêu Nguyệt thập phần tò mò, vài người linh thông tin tức liền nhanh miệng nói.

“Đó không phải là sư muội khóc nhè hôm trước sao? Lúc nãy còn bắt được thăm trống lọt vào top bảy?”

“Đúng đó. Vận khí tốt thật, tiểu yêu quái cũng thân thiết với nàng như vậy? Nàng có thân phận gì nha?”

“Tôi cũng không biết nhưng chắc chắn là bối cảnh rất tốt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui