Trận đấu của Lục Lâm dù có gây cấn rung động thế nào thì cũng chỉ có thể nhấc lên một làn sóng nhè nhẹ mà thôi, rất nhanh mọi người đã bị hấp dẫn bởi một trận đấu khác, trùng hợp đó lại là trận đấu của Mộ Dung Tĩnh.
Trên người Một Dung Tĩnh lúc này là khí thế của một Linh Vương nhất tinh, lôi điện bao phủ cả lôi đài. Phải nói một đứa nhóc mười lăm tuổi lại là Linh Vương, không rung động mới là lạ.
Đối thủ của Mộ Dung Tĩnh là một nữ sinh năm ba, nữ sinh này tên gọi là Tiêu Mị, tư chất của Tiêu Mị xem như cũng khá tốt, đạt được Thập Tinh Đại Linh Sư khi mới mười tám tuổi. Không cần phải nghi ngờ vì sao học sinh năm ba chỉ mới mười tám tuổi, đơn giản vì Tiêu Mị đến học ở Thánh Hỏa học viện khá sớm, cũng như Tiêu Nguyệt, Tiêu Mị đến học viện năm mười tuổi, chỉ là không có thiên phú như Tiêu Nguyệt mà thôi.
Tiêu Mị rất xinh đẹp làm cho Một Dung Tĩnh phải ganh tị, nói sao thì Tiêu Mị cũng đã trổ mã còn Một Dung Tĩnh chỉ mới là sơ hiện mà thôi. Mộ Dung Tĩnh nhìn Tiêu Mị, cũng họ Tiêu, cũng là hỏa hệ linh lực, Mộ Dung Tĩnh dứt khoát đem Tiêu Mị thành Tiêu Nguyệt mà đánh, đánh cho Tiêu Mị thương tích đầy mình.
Tiêu Mị vừa định mở miệng xin đầu hàng thì Mộ Dung Tĩnh lại đem một đạo sấm sét bổ xuống người Tiêu Mị làm Tiêu Mị không nói gì được, Mộ Dung Tĩnh liền thoải mái hành hạ Tiêu Mị. Những gì Mộ Dung Tĩnh làm đương nhiên rất nhiều người nhìn ra, nhất là những nam sinh thầm mến Tiêu Mị, bọn họ phía dưới lôi đài la hét ầm ĩ.
Mộ Dung Tĩnh làm như không nghe, tiếp tục công việc của mình, khóe môi câu lên sung sướng. Ả ta thề, rồi ả cũng sẽ hành hạ Tiêu Nguyệt giống như thế này.
Tiêu Mị cảm thấy cả người cứ như bị nghiền nát, hô hấp cũng khó khăn, cố gắng hét lên ba tiếng. “Ta nhận thua.” Rồi ngất đi, có lẽ đây là chút khí lực cuối cùng của nàng. Trọng tài nhận được tín hiệu cũng nhanh chóng ôm lấy Tiêu Mị ra khỏi khán đài.
Lúc này đây có rất nhiều nam sinh hét lên với Mộ Dung Tĩnh, nội dung đa số là Mộ Dung Tĩnh đừng có gặp họ nếu không họ sẽ đánh ả nhừ xương. Mộ Dung Tĩnh cũng không nghe vội vàng nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Nguyệt nhưng lại không thấy Tiêu Nguyệt đâu. Mộ Dung Tĩnh tức giận giậm chân tìm một chỗ ngồi xuống chờ đợi trận tiếp theo.
Mộ Dung Tĩnh dựa vào một góc cây, trong đầu không ngừng hiện lên nhiều đoạn ký ức ngắn, ả thống khổ nhắm mắt lại. Thật ra trong lòng Mộ Dung Tĩnh còn có rất nhiều ký ức đau khổ.
Lúc này Tiêu Nguyệt đang quang sát trận đấu của Vũ Phong, đối thủ của hắn là Khúc Hạ, một Linh Vương hệ Phong. Khúc Hạ năm nay chỉ mười chín tuổi, cũng như Tiêu Nguyệt, đến học viện năm mười tuổi, hắn ở trong học viện được xưng là Cuồng Phong Khúc Hạ, tuy tu vi tăng trưởng không nhanh nhưng Khúc Hạ lại có một bộ óc tuyệt vời, từ việc quan sát đối thủ cho tới việc vận dụng linh lực.
Vũ Phong và Khúc Hạ lúc này đứng đối diện quan sát lẫn nhau, Khúc Hạ đương nhiên nhận ra Vũ Phong ẩn dấu thực lực. Đương nhiên là vì Vũ Phong lộ ra sơ hở quá nhiều, hơn một phần ba người trong đây đều nhận ra.
Khúc Hạ cười nhẹ, huơ huơ thanh trường thương trên tay, không để ý tới việc thực lực của một đứa nhóc lại ngang bằng với mình, Khúc Hạ tự tin rằng nhờ vào kinh nghiệm của bản thân mà có thể hạ dễ dàng Vũ Phong. Tất nhiên đây chỉ là ảo tưởng của hắn mà thôi.
Vũ Phong cố gắng áp chế linh lực lại làm cả người cứ khó chịu, thầm mắng trong lòng.
Khúc Hạ vừa nghe lệnh của trong tài thì Phong linh lực cuồng cuộng xoay vòng đem Vũ Phong bao bọc ở giữa. Khúc Hạ lại nhanh chóng di chuyển tới bên ngoài cuồng phong do hắn tạo ra, trường thương nhanh chóng đâm vào trong.
Vũ Phong bị bao vây trong cuồng phong nhanh chóng né tránh, rồi huy động lôi linh lực đánh thẳng vào trung tâm của cuồng phong cũng là nơi hắn đang đứng. Phải nói Vũ Phong thật sự tàn nhẫn với bản thân.
Cuồng phong chợt biến mất, Khúc Hạ cũng lui ra sau, vẻ mặt kinh hoảng, theo hắn biết thì Vũ Phong cũng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, không ngờ Vũ Phong lại có thể làm ra việc hại bản thân như thế. Nói kinh hoảng thì kinh hoảng như Khúc Hạ là một người lý trí, nhanh chóng xoay chuyển đối sách, chân đạp lên thành lôi đài phóng ngược về phía Vũ Phong.
Trường thương của Khúc Hạ được bao phủ bằng một lớp Phong linh lực, trở nên sắc bén hơn rất nhiều, một kích nhằm đâm vào đùi phải của Vũ Phong. Nhưng trong sát na trường thương đâm vào đùi Vũ Phong thì một luồng lôi linh lực hóa thành một tấm thuẩn thu nhỏ vào vệ chân của Vũ Phong.
Khúc Hạ khó tín ngẩn nhìn Vũ Phong, Vũ Phong cũng đang nhìn xuống Khúc Hạ, vết máu trên miệng còn chưa lau đi, nay theo khóe môi nhếch lên của Vũ Phong mà chảy xuống tạo nên vẻ ma mị không thành lời. Vũ Phong nhấc chân lên, dùng toàn lực đá vào lồng ngực của Khúc Hạ. Chỉ nghe tiếng xương răng rắc của Khúc Hạ và tiếng xé gió do Khúc Hạ đang văng ra xa.
Tưởng chừng Khúc Hạ sẽ rơi xuống đài thì trường thương của hắn đã găm vào mép lôi đài, Khúc Hạ xoay người đáp chân xuống cạnh mép đài chưa tới một gang tay.
Ánh mắt Khúc Hạ lúc này đã phiếm hồng, ánh mắt chứng tỏ Khúc Hạ đã có hứng thú với điều gì đó. Những người bên dưới lôi đài đương nhiên biết cho nên tâm trạng của họ lúc bấy giờ rất là phấn khích, xem ra có thể xem tuyệt chiêu của Cuồng Phong Khúc Hạ.
Khúc Hạ khạc ra một ngụm máu, rồi cười khanh khách. “Vũ Phong, ta có hứng với ngươi rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...