Thiên Tài Ngục Phi

Sau khi từ biệt Vũ Phong, Tiêu Nguyệt đi về phía trung tâm học viện, nàng nên mua một số thứ, dù sao mang danh là đi nhiệm vụ, cứ mua vài thứ để nhiều người không tra ra manh mối đi.

Nói tới nhiệm vụ thì có lẽ nàng chỉ cần tìm Tuyết Linh Quả và liệp sát Hắc Độc Xà mà thôi. Thất Diệp Thảo quý báu của các dược sư bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ mọc như cỏ rác, Thiên Lam còn muốn nhổ lên làm phân bón nữa kia.

Nhớ đến việc nàng vừa xem dược liệu vừa đạp lên Thất Diệp Thảo làm Tiêu Nguyệt đổ mồ hôi, cái đó là dược liệu phụ trợ cũng ngang ngửa giá với tam cấp dược liệu a~ Tiền của nàng a~

Tiêu Nguyệt thầm nghĩ trong lòng, không đổi ra tiền thì đổi cống hiến đi, đem ra vài chục cọng sẽ được mấy trăm cống hiến a~

Tiêu Nguyệt đi đến một cửa hàng đan dược tùy tiện mua hai ba viên giải độc đan, thực khẩu đan vân vân gì đó rồi đi đến tiệm y phục chọn thêm hai bộ trang phục màu đỏ.

Xong mọi việc, Tiêu Nguyệt ra khỏi trung tâm học viện, hướng phía cổng mà đi.

Mộ Kình Thiên nhìn Tiêu Nguyệt phía trước, trên môi nở ra một nụ cười đầy sủng nịch, lần này ra khỏi học viện sẽ làm tiểu Nguyệt của hắn vui vẻ hơn đây.


Tiêu Nguyệt đi ra đến cổng thì dừng chân lại, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra đồng đội của nàng không phải là một người ngốc a.

Đúng vậy, từ lúc nghe được câu trả lời đầy sơ hở của Tiêu Nguyệt thì Vũ Phong đã biết nàng có chuyện muốn dấu, hắn nhìn phương hướng của nàng là đi đến trung tâm đi, chắc chắn một người như nàng sẽ không đi đến trung tâm nếu không có việc quan trọng, cần thứ gì đều có Mộ Kình Thiên lo liệu.

Việc duy nhất cần làm là chuẩn bị đi làm nhiệm vụ, hắn đã nhận vài nhiệm vụ rồi đứng ở cổng chờ nàng một canh giờ, xem ra hắn đoán đúng.

Tiêu Nguyệt nhìn Vũ Phong thì đã hiểu, nàng nhẹ nhàng bước quá người hắn chỉ lưu lại một câu.

"Bất ngờ đấy. Nếu biết rồi thì cùng đi đi."

Mộ Kình Thiên đi qua người Vũ Phong thì âm thầm trừng một cái. "Cản đường."

Vũ Phong nhìn hai người như vậy thì âm thầm lắc đầu, nối đuôi hai người ra khỏi cổng.

- - -

Tiêu Nguyệt đi ra khỏi kinh thành thì hướng phía Đông mà đi, nơi đó là Lạc Nhật sâm lâm, cánh rừng mà nàng đã từng ngủ say.

Vừa tới bìa rừng, Tiểu Bạch đã hóa thành bản thể là một con Bạch Nguyệt lang, Tiêu Nguyệt cũng phối hợp nhảy lên lưng Tiểu Bạch. Quay đầu hướng hai người kia gọi.


"Vũ Phong, Mộ Kình Thiên lên đây !"

Vũ Phong không do dự nhảy lên còn Mộ Kình Thiên thì sững sờ đứng đó. Hắn không hoa mắt chứ, nhùm lông màu đen đó là nhật chứ không phải nguyệt.

Mộ Kình Thiên ngơ ngác lẩm nhẩm. " Bạch Nhật lang, thú cưng của người đó. Đã xuất thế lần nữa rồi sao ? Tại sao lại chọn trúng tiểu Nguyệt cơ chứ ? Rốt cuộc là gì đây ?"

Tiêu Nguyệt thấy Mộ Kình Thiên thất thần thì hối thúc.

" Mộ Kình Thiên, nhanh lên !"

Mộ Kình Thiên hồi phục tinh thần nhảy lên lưng Tiểu Bạch, hắn âm thầm lắc đầu. "Chỉ là truyền thuyết mà thôi !". Mộ Kình Thiên nào biết cái gọi là truyền thuyết đó không lâu sau này sẽ tái hiện trước mặt hắn, mà hắn cũng là một nhân tố trong đó.

Tiểu Bạch nhanh chóng phát ra hơi thở của mình để dọa chạy một số linh thú cấp thấp đi, nhanh chóng tìm đến băng sơn nằm trong nội vi Lạc Nhật sâm lâm. Nơi sinh trưởng của Tuyết Linh quả.

Lâu rồi không cởi Tiểu Bạch làm Tiêu Nguyệt cảm thấy rất vui vẻ, Mộ Kình Thiên và Vũ Phong phía sau cũng cảm nhận được vui vẻ của nàng, im lặng để nàng hưởng thụ.


Tiểu Bạch nhanh chóng tìm đến băng sơn, bất quá bây giờ trời đã sụp tối, nó thả mọi người xuống cạnh một gốc đại thụ dưới chân băng sơn. Thoắc cái hóa thành một Tiểu Bạch thu nhỏ.

Tiêu Nguyệt hưởng thụ ôm ôm lấy Tiểu Bạch, cạnh băng sơn không thể đốt lửa, Tiểu Bạch có bộ lông dày như thế này, ôm vào thật ấm áp.

Vũ Phong cũng ngồi xuống cạnh đại thụ, vận linh lực làm ấm thân thể còn Mộ Kình Thiên thì lấy trong giới chỉ ra một số điểm tâm. Đây là của hắn mua lúc đi đến trung tâm học viện.

Mộ Kình Thiên đưa đến gần cho Tiêu Nguyệt, lại quay lưng về phía Vũ Phong, ý tứ, đồ này không phải của người.

Tiêu Nguyệt làm gì để ý hai người kia như thế nào, ăn vài khối điểm tâm rồi vùi vào bộ lông ấm áp của Tiểu Bạch. Có Tiểu Bạch ở đây không cần phí sức vận dụng linh lực lại ấm áp như vậy, khóe môi Tiêu Nguyệt cong lên.

Vũ Phong làm sao không biết Mộ Kình Thiên đang có địch ý với hắn, lấy một gói giấy dầu trong túi càn khôn. Đây là bánh bao hắn chuẩn bị từ trước, chuyện này hắn đã sớm dự kiến qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui