Sáng sớm hôm sau, Tiêu Nguyệt dẫn theo Mộ Kình Thiên đến khu nhiệm vụ. Khu nhiệm cách khá gần ký túc xá nên thời gian đi đến cũng rất nhanh.
Khu nhiệm vụ tọa lạc tại một đỉnh núi nhỏ, xung quanh khu nhiệm vụ có một trận pháp bao phủ, chìa khóa vào trận pháp vẫn là chiếc huy hiệu được đeo trên ngược mọi người. Làm như vậy ngoại nhân sẽ không thể xâm nhập vào khu nhiệm vụ.
Tiêu Nguyệt đi thẳng đến khu vực liệt kê nhiệm vụ, các tờ giấy ghi chi chít chữ cứ như vậy mà đập vào mắt nàng. Nàng là một người khá lười biếng dứt khoát không đọc, liền tìm hỏi một lão sư trong khu nhiệm vụ.
" Xin hỏi lão sư, có nhiệm vụ rèn luyện nào không ?"
Lão sư nhìn thấy huy hiệu cực phẩm trên ngực Tiêu Nguyệt thì khóe mắt nheo lại, bộ dáng rất khó chịu. Hắn chưa từng nhìn thấy học viên sơ cấp đến nhận nhiệm vụ, lại còn nhỏ như vậy. trừ tiểu quái vật lúc trước thì nào còn có ai.
Lại nghĩ đến một hồi đắc tội với tiểu quái vật kia, lão sư lại rùng mình, thái độ cũng kịch liệt hơn. Lần đầu gặp tiểu quái vật đó cũng như vầy, một bộ dáng nhỏ xíu đeo trên ngực huy hiệu cực phẩm.
Lão sư nhìn Tiêu Nguyệt một hồi mới mở miệng.
"Thu thập Tuyết Linh Quả dược liệu tam phẩm hai mươi cống hiến , Tìm nội đan của Long Thanh Điểu – Linh sư ma thú hai mươi cống hiến, Khai thác hỏa thạch năm cống hiến, Tìm kiếm Thất Diệp Thảo dược liệu phụ trợ hai mươi cống hiến, Đồ sát Hắc Độc Xà – Đại Linh Sư ma thú ba mươi cống hiến…."
Nghe lão sư kể ra một loạt các nhiệm vụ, Tiêu Nguyệt chăm chú suy nghĩ, cuối cùng Tiêu Nguyệt quyết định nhận ba nhiệm vụ.
" Lão sư ta muốn nhận nhiệm vụ Thu Thập Tuyết Linh Quả, Thất Diệp Thảo và đồ sát Hắc Độc Xà."
Lão sư lại càng nhíu mày, tại sao giống như vậy, cũng là nhiệm vụ thu thập dược dược và diệt sát ma thú.
Tuy nghĩ như vậy nhưng vị lão sư này cũng nhanh tay ghi nhận, Tiêu Nguyệt cũng rời khỏi khu nhiệm vụ, đi về ký túc xá.
Mộ Kình Thiên đi phía sau Tiêu Nguyệt cũng không nói gì, dù có làm nhiệm vụ một mình thì có hắn ở đây vẫn có thể bảo vệ nàng. Dù sao hắn cũng đã khôi phục tới Cửu Tinh Đại Linh Sư.
Tiêu Nguyệt về ký túc xá không phải là để thu thập thứ gì, dù sao mọi thứ đều nằm bên trong Hỗn Độn Giới Chỉ, nàng chỉ muốn đi xem Vũ Phong thế nào rồi sẽ đi mua một ít đồ cần thiết cho chuyến đi.
Đứng trước phòng Vũ Phong, Tiêu Nguyệt nhẹ gõ, " Cốc cốc "
"Vào đi !" – Giọng nói của Vũ Phong từ phía trong truyền ra, giọng nói rất vững vàng, xem ra đã hồi phục không sai lắm.
Tiêu Nguyệt đẩy cửa đi vào, Vũ Phong đang ngồi cạnh cửa sổ, trên người lúc này chỉ mặc một bộ y phục đơn giản màu trắng. Ánh sáng chiếu rọi vào làm vẻ đẹp của Vũ Phong tăng thêm, sau này chắc chắn sẽ nhiều người ngã gục với giầy của hắn lắm đây.
Tiêu Nguyệt nhẹ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vũ Phong còn Mộ Kình Thiên từ tự giác lấy từ trong túi càn khôn ra một bộ trà cụ, hắn dự tính khuấy một ít trà mật ong hoa lài.
(Trà này còn có tên khác là trà chém ~ Hờ hờ vì sao ? Vì đây là trà ta tự chế ra, uống cũng tạm được, mọi người có thể thử làm.)
Nếu người quen cũ của Mộ Kình Thiên mà thấy dáng vẻ tự giác lúc này của hắn chắc sẽ rớt cả hàm ra mất, Mộ Kình Thiên cao ngạo ngày xưa đây sao ?
Vũ Phong khẽ nhìn Tiêu Nguyệt rồi đi thẳng vào đề tài chính. " tìm ta có việc sao ?"
Tiêu Nguyệt lắc đầu, cười nói. "Không, ta chỉ muốn thăm huynh một chút rồi đi ngay. Xem ra huynh đã khôi phục tốt lắm."
Vũ Phong vốn là một người tinh ý, nhìn thẳng vào mắt Tiêu Nguyệt. "Nguyệt, ngươi đang dấu diếm điều gì sao ? Sắc mặt không hề tự nhiên khi nói ra câu trả lời a~"
Tiêu Nguyệt thầm đổ mồ hôi, sao hắn lại tinh ý thế. Nhưng lại nghĩ tới nàng đâu có làm gì sai a~ Giọng điệu liền trở nên tự tin.
"Làm sao có a~"
Vũ Phong cau nhẹ mày rồi cũng lảng sang chuyện khác, hai người tiếp tục trò chuyện, từ chuyện tu luyện cho tới một số việc khác. Mộ Kình Thiên vẫn im lặng ở cạnh. Một màn nhìn hài hòa biết bao nhiêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...